Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi khu cắm quân, Kiều nhận thấy mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng không thể kiểm soát được.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh hẳn, yên tĩnh đến mức dường như họ không phải đang ở một chiến trường, mà là một khu rừng bình thường đến mức không thể bình thường được nữa.

Kiều lo lắng nhìn xung quanh, tiếng pháo ở phía bên kia trại đã ngừng từ lúc nào, thấp thoáng có bóng dáng kỳ lạ không nhìn ra dấu vết. Nó như thể ...

Kiều khạc nhổ mạnh và nói ra ý nghĩ đáng lo ngại trong đầu:

"Các cậu có cho rằng trận pháo vừa rồi chỉ là một trận giả không? Mục đích thực sự của kẻ địch là dụ chúng ta ra tay sao?"

Ngay khi những lời này phát ra, đội của Kiều lập tức rơi vào im lặng như chết.

"Vì âm mưu của chúng đã bị địch phát hiện, sẽ không khôn ngoan nếu tiếp tục, tốt hơn là nên..."

"Câm miệng! Hoặc là tiếp tục đi về phía trước hoặc là chết ở đây!"

Kiều trợn to mắt. Kỳ thực trong lòng hắn cũng có ý định rút lui, nhưng hắn không muốn xấu hổ trước mặt Doãn Hạo Vũ, cũng không muốn tạo cảm giác hắn sợ Usad đối với thuộc hạ.

"Chạy trốn khỏi trận chiến sẽ bị gọi là kẻ đào ngũ! Các cậu sợ người đối diện là Châu Kha Vũ, sợ chúng ta đang đối mặt với Châu Kha Vũ sao?! Tôi nói với các cậu, ngay cả khi đối phương thực sự là Châu Kha Vũ, ngày hôm nay tôi sẽ chặt đầu của anh ta và dâng anh ta cho thủ tướng."

Những lời nói của Kiều rất kiên quyết, giọng nói của hắn ta đã thành công trong việc truyền cảm hứng cho người của hắn. Những người lính xung quanh dần dần bắt đầu thảo luận:

"Châu Kha Vũ cũng chỉ là người phàm, chúng ta có nhiều người như vậy, đừng sợ hắn!"

"Vì Celtic, hãy giết hắn ta !!"

Đột nhiên, Kiều ngửi thấy một chút bất an trong không khí. Hắn ngăn cản hành động lớn tiếng của thuộc hạ, đồng thời, hắn ta cũng nghe thấy một tiếng cười yếu ớt phát ra từ trong bóng tối.

"Ai ở kia đây nhỉ?!"

Kiều phản ứng nhanh chóng, bắn hai phát về hướng giọng nói phát ra. Ngay lập tức, thuộc hạ cũng trở nên luống cuống, lập tức xúm lại thành đội hình để đối phó với kẻ địch không rõ ràng.

"Cuối cùng thì mày đã để lộ sơ hở của mình... Dù mày có phải là Châu Kha Vũ hay không, hôm nay tao sẽ không để mày sống sót!"

Các đường gân trên đầu Kiều bùng lên, hắn nhìn chằm chằm vào khu rừng tối với hơi thở dồn dập.

Một phút ... hai phút ... nửa giờ trôi qua. Không còn một âm thanh nào từ khu rừng nữa. Cảm xúc của đám cấp dưới dần bộc lộ sự không hài lòng sau khi tập trung cao độ và căng thẳng.

Kiều nhìn những người lính không có ý định chiến đấu, thở phào nhẹ nhõm và cất súng đi:

"Được rồi, chúng ta hãy giải tán mọi người."

Ngay sau khi những lời này thốt ra, những người lính hạ cánh tay đau mỏi và ngồi trên mặt đất. Kiều chỉ đơn giản là bố trí phòng thủ ban đêm và quyết định hành quân trở lại ngay lập tức.

"Châu Kha Vũ ... chỉ có vậy thôi à, có lẽ hắn ta đã trốn thoát sau khi bị chúng ta phát hiện."

Kiều tự lẩm bẩm một mình

"Đúng vậy, anh ta lấy đâu ra dũng khí để đối mặt với tôi một mình..."

Trước khi Kiều nói xong, một cơn đau xuyên thấu bắt đầu từ cẳng tay và lan ra toàn thân ngay lập tức.

Tay tôi ... xảy ra chuyện gì vậy?

Kiều muốn quay đầu lại để xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng đột nhiên trọng lực của hắn không ổn định, hắn ta ngã bịch xuống đất, mắt đảo một hồi rồi tầm nhìn rơi thẳng xuống đất, hắn nhìn về phía trước và thấy vẻ mặt hoảng sợ của thuộc hạ, như thể có chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra với mình.

"Sao các người lại nhìn tôi như vậy ... tôi ... tôi bị sao vậy?"

Kiều run rẩy nhìn sang bên cạnh, hắn ta thấy một người đàn ông bị bao phủ bởi bóng tối đang đứng sừng sững ở đó, tay cầm một con dao phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

Dưới chân người đàn ông, hai thứ màu đen rơi xuống, khi hắn ta nhìn thấy rõ hai vật thể nó là gì, sự kích thích của các giác quan và sự đau đớn của cơ thể khiến hắn ta hét lên không kiểm soát được.

Đó là tay phải và chân trái của hắn.

"Aaaaaaaaaaaaaaa !!! "

Kiều cuộn người lại, hét lên vì đau từ sâu trong cổ họng. Những người lính xung quanh muốn giúp đỡ đều run rẩy giơ súng lên, nhưng không ai trong số họ có đủ can đảm để bấm cò. Bởi vì họ biết, họ nhận ra, thân phận của người đàn ông mặc đồ hắc ám này đủ để áp chế bất cứ ai có mặt.

"Hành động mà không biết rõ kẻ thù là ai, một chiến thuật tồi tệ như vậy có vẻ không giống phong cách của một chỉ huy Celtic."

Châu Kha Vũ, người đàn ông chậc miệng cởi găng tay và ném chúng sang một bên. Đôi găng tay của anh dính đầy máu của Kiều, điều này khiến Châu Kha Vũ rất không hài lòng.

"Cậu không phải chỉ huy. Gọi chỉ huy của các người tới gặp tôi, tôi muốn cùng cậu ta nói một vài chuyện tốt. Nhân tiện, trại của các người đang ở đã bị chúng tôi bao vây. Tôi không ngại giết một vài người Celtic để cổ vũ tinh thần cho binh lính của mình đâu."

Kiều từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào bóng dáng cao lớn, dùng tất cả sức lực của mình, hắn siết chặt ba từ giữa hai hàm răng:

"Châu ... Kha Vũ..."

Người đàn ông tên Châu Kha Vũ cười man rợ khiến mọi người có mặt đều cảm thấy kinh hãi.

"Vậy, cậu có thể vui lòng làm như tôi nói không? Thiếu tá Kiều của Celtic?."

"Chỉ huy !!! Không ổn rồi !!!"

Hai giờ sau khi Kiều rời đi, Doãn Hạo Vũ thấy người cung cấp thông tin đi theo Kiều chạy về với mồ hôi nhễ nhại.

"Sao vậy?"

Doãn Hạo Vũ cau mày, trực giác cho cậu biết Kiều đã xảy ra chuyện.

Người cung cấp thông tin vừa nói vừa thở hổn hển:

"Đám người của Kiều ... họ đã bị phục kích và bị Usad bắt giữ!"

Có vẻ như tình hình tồi tệ hơn tưởng tượng. Doãn Hạo Vũ sau đó hỏi:

"Quân tiếp viện mà tôi đã cử đến trước đó ở đâu?"

Người cung cấp thông tin trả lời ngắt quãng:

"Phía bên kia đoán rằng ngài sẽ gửi quân tiếp viện, nên trước khi gặp được họ, họ đã bị bắt bởi đội đột kích của Usad."

Doãn Hạo Vũ ôm trán không nói nên lời.

Mặc dù trong kế hoạch đã đề cập đến những yếu tố xấu có thể ra, nhưng lực lượng tiếp viện mà cậu gửi đến không thể bị khuất phục bởi một đội binh lính Usad bình thường như vậy được, trừ khi....

Trái tim của Doãn Hạo Vũ thắt lại, tình huống mà cậu không muốn đối mặt nhất đã xảy ra.

"Người chỉ huy bên đối diện là Châu Kha Vũ?"

Người cung cấp thông tin gật đầu, thầm thán phục tài quan sát tinh tường của vị chỉ huy.

"Anh ấy... anh ấy có nói gì không?"

Doãn Hạo Vũ vẫn hỏi sau khi do dự hồi lâu.

"Anh ta yêu cầu tôi gửi cậu lời nhắn, là nếu chỉ huy vẫn muốn tính mạng của những người lính này, cậu hãy tự mình trực tiếp nói chuyện với anh ta."

Chắc chắn, đó là phong cách làm việc của anh ấy. Nếu anh đã có thể nói như vậy, điều đó có nghĩa là anh ấy đã nhận ra người chỉ huy ở đây là tôi. Doãn Hạo Vũ nghĩ.

Doãn Hạo Vũ không trả lời, chỉ lặng lẽ mặc quần áo và bước ra khỏi lều.

Trại của Usad rực sáng trong đêm tối, và tâm trạng của Doãn Hạo Vũ dần trở thành một quả bóng, có thể bị chọc thủng bất cứ lúc nào.

"Kiều Spencer, sinh năm 1898, gia nhập quân đội Celtic năm 1920. Sinh ra trong một gia đình quý tộc Celtic và là con trai út trong gia đình. Từ nhỏ đã kiêu ngạo và độc đoán, là một người tính cách không tốt lắm."

Trong lều Usad, Oscar đang báo cáo kết quả điều tra cho Châu Kha Vũ.

"Ngoài ra, hắn ta thích đàn ông, hắn thường đi ra ngoài và đến những nơi có những bóng hồng, và đặc biệt là hắn có sở thích biến thái với những người đàn ông đẹp. Theo thống kê chưa đầy đủ, đa số những người đàn ông đẹp ở Celtic đã từng có quan hệ tình cảm với hắn."

Châu Kha Vũ liếc mắt lười biếng nhìn một cái, không biết có phải đang nghe không. Sau khi Oscar đọc xong, thấy Châu Kha Vũ chậm trễ không thèm trả lời, anh không thể không hỏi:

"Tôi nói, điều tra người Celtic này làm cái gì người anh em? Chẳng lẽ sau khi Doãn Hạo Vũ rời đi, cậu cô đơn đến nỗi liền tìm một người mới để chơi đùa sao?"

Ngay khi những lời này nói ra, Châu Kha Vũ rốt cuộc cũng phản ứng lại. Anh nhướng mi và trừng trừng nhìn Oscar khiến Oscar cảm thấy ớn lạnh.

"Cục cưng của tôi chỉ là tạm thời biến mất, cho dù tôi có đi bao xa, cậu ta cũng không có cách nào chạy thoát. Và... tôi cô đơn, chứ không đói bụng, Oscar."

"Biết tồi, tôi chỉ đùa thôi mà."

Oscar cười toe toét chiếu lệ:

"Nhắc mới nhớ, người bên dưới đã băng bó đơn giản cho tên Kiều rồi, cậu có muốn mang hắn ta qua đây không?"

Châu Kha Vũ cởi áo khoác đặt ở bên cạnh, sau đó có chủ ý cầm lấy một con dao nhỏ bên cạnh rồi nghịch ngợm con dao, nói:

"Nào, đây là một đêm dài, và tôi cần một cái gì đó để giết thời gian."

Kiều tỉnh dậy sau cơn mê. Đầu của hắn đã mất ý thức, chỉ có cơn đau ở tay và chân của hắn đã nhắc nhở hắn rằng mọi thứ vừa xảy ra là thật, nhưng trước khi cho hắn thời gian để đau khổ, hắn nhận ra rằng mình đang ở trong lều của Châu Kha Vũ.

"Châu ... Kha ... Vũ ..."

Kiều nói một cách mơ hồ, giọng nói đầy oán hận.

"Vẫn có thể đọc được tên của tôi, xem ra cậu vẫn còn rất tỉnh táo."

Châu Kha Vũ cười giễu cợt nói.

"Đồ... khốn nạn... Các ngươi gây chiến, hại người, đúng là không ra gì, mày là đồ không ra gì !!"

Kiều tức giận hét vào mặt Châu Kha Vũ, dùng toàn bộ sức lực để dùng hết những lời lẽ ác độc để xúc phạm người trước mặt mình.

Nhưng Châu Kha Vũ vẫn không có nhiều phản ứng, không nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt của anh.

"Sở dĩ cậu mắng tôi không phải vì những thứ này."

Sau khi Kiều kiệt sức, Châu Kha Vũ mới chậm rãi nói một câu như vậy.

"Cậu, người mà thuộc hạ của tôi đã điều tra, không giống người cao cả vì dân như vậy."

Kiều không trả lời, nhưng mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ phớt lờ ánh mắt này và tiếp tục:

"Có điều thú vị trong thông tin đã được đưa ra. Cậu thích đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông đẹp, phải không?"

Kiều đã bối rối khi nghe một câu hỏi như vậy, nhưng hắn đã nói rõ rằng hắn chỉ muốn cùng Châu Kha Vũ chiến đấu đến cùng, hắn chỉ cúi đầu không nói gì.

Thấy hắn đã lâu không trả lời, Châu Kha Vũ đứng dậy đi về phía Kiều. Đôi giày da phát ra tiếng lách cách khi bước xuống sàn, âm thanh này khiến Kiều cảm thấy hơi bất an.

Châu Kha Vũ dừng lại trước mặt Kiều. Sau một khoảng lặng ngắn, anh túm tóc Kiều và buộc hắn ta phải ngẩng đầu lên.

Cơn đau trên da đầu khiến Kiều rít lên, hắn nhìn thấy hơi thở yếu ớt của mình trong mắt Châu Kha Vũ, khiến hắn rùng mình.

"Doãn Hạo Vũ có đẹp không?"

Trong một khoảnh khắc, Kiều nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, hắn sững sờ trong hai giây trước khi nhận ra đó chính xác là những gì Châu Kha Vũ hỏi hắn.

"Cái ..."

"Tôi đang hỏi cậu một câu hỏi."

Kiều rùng mình, hắn cảm thấy nụ cười vô tình đùa cợt của Châu Kha Vũ đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng như một cỗ máy.

"Patrick có đẹp không?"

Anh ta đã ... phát hiện rồi sao?... Kiều hoảng hốt.

Kiều thực sự thích khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ, có thể nói Doãn Hạo Vũ là người đẹp nhất trong số những mỹ nhân mà hắn từng thấy, và cũng là người khó xử lý nhất.

Doãn Hạo Vũ không giống như những người khác sẽ ngủ với hắn nếu được hắn đưa đủ tiền, sự trong sạch và trách nhiệm của Doãn Hạo Vũ, khiến Kiều cảm thấy xấu hổ.

Dần dần, Kiều nhận ra rằng hắn và Doãn Hạo Vũ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hắn càng chú ý đến Doãn Hạo Vũ, thì sự ghen tị và sự ham muốn muốn có mà không có được sẽ tăng lên vô hạn, cuối cùng biến thành hận thù.

"Đẹp... rất đẹp."

Kiều trả lời thành thật, hắn cảm thấy đôi mắt của Châu Kha Vũ dường như có khả năng nhìn thấy tất cả mọi thứ.

Sau khi hắn trả lời câu hỏi, Châu Kha Vũ buông hắn ta ra. Anh có vẻ hài lòng với câu trả lời, nhưng Kiều không biết sự "hài lòng" này có nghĩa là gì.

"Nào, Kiều, cậu sẽ biết ngay mình đã đang chống lại những gì...Oscar, hãy đưa một trong những nhân vật chính vào đây, tôi rất nóng lòng được gặp cậu ấy."

Căn lều mở ra, Kiều nhìn ra phía sau. Một bóng dáng quen thuộc giẫm lên ánh trăng trên mặt đất rồi bước vào.

Doãn Hạo Vũ tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro