Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần nữa trôi qua sau khi gửi thư cho điệp viên của mình, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, toàn bộ Usad được bao phủ bởi những chiếc lá bạch quả vàng trên mái nhà màu đỏ sẫm và nâu sẫm rất đẹp.

Đêm nay là ngày khiêu vũ tại khách sạn ở trung tâm thành phố. Doãn Hạo Vũ đã đến đây trước vài giờ và vô cùng ấn tượng trước vẻ lộng lẫy của tòa nhà này. Chỉ nửa tiếng trước, cậu và Châu Kha Vũ đã đến tiệm may để thử những bộ quần áo đặt may, chủ tiệm tiếp đãi họ rất nhiệt tình, Doãn Hạo Vũ cũng cười lịch sự đáp lại.

Trước khi thử quần áo, Châu Kha Vũ đã rời đi bởi nhận được một lá thư. Khi rời đi anh còn dặn dò cụ thể rằng tiền mua quần áo sẽ được trừ vào chi phí sinh hoạt của Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ bất lực và phải đi bộ về một mình trên phố với bộ đồ mới mua của mình. Trong một khoảnh khắc cậu cảm thấy mình như một cô gái đã làm sai điều gì đó và bị bạn trai bỏ rơi, rồi cậu thấy thật hề hước với ý nghĩ nực cười của mình.

Khi về đến nhà, Châu Kha Vũ mặc một bộ đồ trắng và đang cố gắng ghim một bông hoa huệ vào trước ngực. Doãn Hạo Vũ không quá đặc biệt về vụ mặc đồ này, cậu biết rằng cậu chỉ là một tờ giấy bạc đến đó hôm nay, cậu không cần phải ăn mặc quá cẩn thận và sẽ không có ai để ý đến cậu.

Nhìn thấy Doãn Hạo Vũ trở lại, Châu Kha Vũ ngồi trên ghế sofa và nhấc chân lên, ra hiệu cho cậu bằng mắt mình. Bất cứ khi nào anh ấy thực hiện động tác này, Doãn Hạo Vũ hiểu rằng Châu Kha Vũ muốn cậu đến đánh giày cho anh. Những ngày vừa qua thực sự đã hình thành nên sự hiểu biết ngầm giữa họ. Chỉ cần một hành động, cậu có thể hiểu Châu Kha Vũ muốn cậu ấy làm gì.

Doãn Hạo Vũ thở dài, tuyệt vọng lặp lại trong đầu câu "lòng khoan dung có thể dẫn đến hỗn loạn". Cậu quỳ một gối xuống, nhấc bàn chân đi đôi giày da đắt tiền của Châu Kha Vũ đặt lên đầu gối mình rồi lau cẩn thận. Cảm giác ngứa ngáy truyền đến mu bàn chân của Châu Kha Vũ qua lớp giày da. Anh nheo mắt nhìn Doãn Hạo Vũ với dáng vẻ ngoan ngoãn như cừu non đang lau giày cho anh từng chút một, giống như một con thú cưng đã bị nuôi nhốt nhiều năm.

Châu Kha Vũ trở nên tò mò về người trước mặt mình. Đó là bản chất của cậu, hay đơn giản là vì cậu đang ở nước ngoài nên phải hạ mình?

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ đột nhiên mất hứng sai bảo cậu. Anh rút chân ra kéo Doãn Hạo Vũ còn đang ngẩn người từ trên mặt đất lên:

"Đi thôi."

Usad được thắp sáng rực rỡ vào ban đêm. Khi vừa bước tới cửa khách sạn, Doãn Hạo Vũ đã trở nên căng thẳng không rõ lý do. Khi còn ở Celtic, cậu ấy luôn làm mọi thứ đơn giản và không bao giờ diện thứ gì đó xa xỉ khi đến một nhà hàng lớn như thế này. Ngay cả khi cậu đến một sự kiện như một bữa tiệc ăn mừng, miễn là Nine không ép cậu đi thì cậu vẫn có thể trốn tránh.

Dường như thấy được sự lo lắng của cậu, Châu Kha Vũ nói:

"Tối nay đi theo tôi, rót rượu, mỉm cười và không làm gì khác."

Sau đó anh tự mình bước vào sảnh.

Doãn Hạo Vũ lon ton chạy theo, sau đó đứng bên cạnh Châu Kha Vũ. Cậu đã cố gắng hết sức để cư xử đúng mực và khiến mình trông giống như một trợ lý thực sự. Nhưng điều mà Doãn Hạo Vũ không biết là trong số những người có mặt ở đây, không ai nhìn cậu bằng con mắt như cậu là trợ lý, mà họ nhìn cậu bằng ánh mắt "nam sủng mới của Châu Kha Vũ".

"Cậu cảm thấy thế nào?"

Sau khi kết thúc, Châu Kha Vũ quay sang hỏi Doãn Hạo Vũ. Cậu lắc ly trong tay và nói:

"Người dân ở đây rất thân thiện, và họ sẽ không đối xử tệ với tôi vì tôi là trợ lý của anh."

Trợ lý? Châu Kha Vũ bối rối trong ba giây và sau đó anh nhận ra rằng Doãn Hạo Vũ không biết danh tính của mình hiện tại là gì.

Châu Kha Vũ cũng không định nói sự thật cho cậu, thật thú vị khi thấy người đàn ông này trong trạng thái bàng hoàng. Anh định nói gì đó nhưng từ trong khóe mắt anh, bắt gặp hình ảnh một người đàn ông với vẻ mặt mê mẩn đang cầm ly rượu bước tới.

Đó là Edgar, hắn ta đang cầm trên tay ly rượu vang đỏ của Rumani, có vẻ như hắn ta đã thực sự nỗ lực rất nhiều để làm bản thân nổi bật.

Châu Kha Vũ bóp vai Doãn Hạo Vũ, nhỏ giọng nói:

"Lát nữa, cho dù cậu có hiểu những gì tôi nói hay không, chỉ cần tiếp tục gật đầu là đủ."

Doãn Hạo Vũ mỉm cười, gật đầu và nhanh chóng bước vào vở kịch. Edgar đến gần và cụng ly với Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ mỉm cười nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay.

"Không ngờ anh Châu lại đến dự tiệc của tôi. Thật là vinh dự."

Edgar cười quyến rũ, còn Doãn Hạo Vũ thì âm thầm nhíu mày, tự hỏi tại sao lại có những người đàn ông còn thanh tú hơn phụ nữ.

Châu Kha Vũ không trả lời, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi. Edgar nói tiếp:

"Lần này anh cũng mang theo một nam nhân?."

Nói xong hắn nhanh chóng liếc nhìn Doãn Hạo Vũ. Châu Kha Vũ tự nhiên vòng tay qua vai Doãn Hạo Vũ, cảm nhận được sự cứng ngắc rõ rệt của cơ thể bên cạnh, Châu Kha Vũ càng ôm chặt cậu hơn, anh nói:

"Không ngờ tôi lại bị những thứ nhặt được ở ven đường làm cho lóa mắt như vậy, nó đã được rửa sạch sẽ, nó làm cho mắt tôi bị mù, vậy nên hãy xa cậu ấy."

Doãn Hạo Vũ nghe xong như có tầng sương mù, Châu Kha Vũ nhặt được cái gì cơ? Nhưng cậu vẫn cười cười, chậm rãi gật đầu.

Edgar cảm thấy bị kích động, nhìn Doãn Hạo Vũ đang gật đầu, hắn bất giác nghiến răng nghiến lợi:

"Đứa nhỏ này bộ dáng quả nhiên chói mắt, nhưng dù sao cũng là nhặt được ở ven đường, sẽ bị nhiễm mấy thứ ô uế."

Châu Kha Vũ mỉm cười, anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Doãn Hạo Vũ, nhìn cổ, vành tai của cậu đang dần đỏ lên.

"Bên đường... nhưng sạch sẽ hơn nhiều."

Châu Kha Vũ trầm mặc nhìn Doãn Hạo Vũ, xem ra những lời này không phải chỉ dành cho Edgar.

"Hôm nay tôi đến đây không phải vì muốn nói chuyện này với anh."

Châu Kha Vũ cắt ngang cuộc trò chuyện không đâu kéo dài này. Edgar sửng sốt một chút sau đó ủy khuất nói:

"Đương nhiên là chuyện công tác rồi, tôi muốn anh giúp tôi quản lý."

Nói xong hắn nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ, ý bảo cậu rằng nội dung tiếp theo không phải nội dung mà cậu có thể nghe.

Doãn Hạo Vũ nhìn lên, cậu thấy có hai người đang nhìn mình. Vì vậy cậu cảm thấy rất hợp lý để rời đi trước.

Cậu lang thang khắp sân vận động một cách nhàn nhã và ăn rất nhiều món ngon địa phương của Usad. Khi vừa cho chiếc bánh táo thứ năm vào miệng, cậu phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc ở góc bên kia hành lang.

Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc lưa thưa và giọng cười thô thiển, quân huy trên vai thể hiện tư cách quân nhân của ông ta.

Doãn Hạo Vũ đã nhận ra người đàn ông đó, trong trận chiến 6 tháng trước, Celtic đã bắt được một sĩ quan Usad, sau một thời gian dài thương lượng, Celtic đã đồng ý với yêu cầu của Usad là chuộc người đó bằng tiền.

Doãn Hạo Vũ nhớ rõ khuôn mặt của người này, hình dáng cơ thể của người này, và sự hung ác trong mắt người này. Bởi vì nửa năm trước, từ ngày đầu tiên người sĩ quan này rơi vào tay Celtic, chính là cậu - Doãn Hạo Vũ, người chịu toàn bộ trách nhiệm thẩm vấn và giam giữ ông ta.

Chiếc bánh táo trong tay cậu trở nên buồn tẻ và vô vị, Doãn Hạo Vũ cảm thấy tuyệt vọng như rơi vào một hang động băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro