Chương 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Hạo Vũ nán lại rìa của địa điểm trong một thời gian dài.

Khi vừa phát hiện ra người đó, không phải là cậu chưa nghĩ đến việc sớm rời khỏi đây. Nhưng nghĩ lại, nếu người đó liên lạc với Châu Kha Vũ, chắc chắn sẽ có một số thông tin thuận lợi về tình hình được tiết lộ.

Nghĩ đến điều này, Doãn Hạo Vũ thầm hạ quyết tâm rằng cho dù ngày hôm nay cậu không còn nửa đời sau, cậu cũng sẽ mang đến những thông tin hữu ích cho Celtic.

Lúc này, Doãn Hạo Vũ thấy Châu Kha Vũ cùng Edgar nói xong và đang vươn cổ tìm bóng dáng của mình. Cậu vội vàng trốn vào phòng tắm để ngăn cản Châu Kha Vũ tìm thấy mình.

Doãn Hạo Vũ dùng chổi ấn vào cửa phòng tắm sau khi xác nhận không có ai ở đó, cậu định lắp thiết bị nghe lén, nhưng đang lắp ráp thứ nhỏ bé này thì ngoài cửa có tiếng sột soạt.

"Thượng uý, tôi nhớ là bắt đầu từ trận chiến nửa năm trước, nguyên soái đã yêu cầu anh nghỉ ngơi ở nhà, sao lại nóng lòng chạy tới đây rồi?"

Là giọng của Châu Kha Vũ.

Khi Doãn Hạo Vũ nghe thấy câu này, cậu lập tức áp tai lên cửa vì sợ bỏ lỡ 1 từ.

"Châu tướng quân, chuyện này không phải... Tôi muốn cùng ngài thảo luận một chuyện."

Thượng uý lau mồ hôi rồi tiếp tục nói với Châu Kha Vũ:

"Nguyên soái nói ở nhà nghỉ ngơi vì không cho phép tôi đụng vào quân đội. Nhưng một số thông tin phải được nói. Tôi đã đợi cơ hội này nửa năm rồi. "

"Vì anh không được phép đụng vào, vậy thì đừng phạm quy."

Châu Kha Vũ xoay người muốn rời đi không hề tỏ ra thương xót người trước mặt. Nhìn thấy tình cảnh này, thượng uý vội vàng ngăn cản Châu Kha Vũ:

"Tướng quân! Tôi nửa năm trước đã tiến sâu vào nội địa của địch. Tuy rằng sau đó thật đáng xấu hổ, nhưng cậu hãy tin tôi, tôi nắm trong tay tin tức chính xác."

Sau đó là một khoảng lặng

Nhìn thấy hy vọng, vị thượng úy tiếp tục:

"Sáu tháng trước, quân đội của chúng ta gần như bị xóa sổ trong trận đánh đó vì một cuộc phục kích bí mật của một tướng địch. Người đàn ông đó là người quyết đoán và có một cách chơi chưa từng có. Cậu ta là một người tàn nhẫn."

Nghe vậy, thứ mà Châu Kha Vũ quan tâm cuối cùng cũng xuất hiện. Anh hỏi:

"Tôi đã chiến đấu với người này chưa?"

"Theo như tôi biết thì chưa. Từ cuộc trò chuyện giữa người đó và những người khác, chúng tôi có thể nói rằng anh ta phải là một sĩ quan đã được thăng chức nhanh chóng trong một thời gian ngắn thông qua một số trận chiến tuyệt vời, giống như anh, thưa Đại tướng. "

Thú vị.

Châu Kha Vũ tiếp xúc với chiến trường được 5 năm, đi lính 3 năm đầu, phải đến 2 năm gần đây, anh mới giúp Usad giành được nhiều trận thắng lẫy lừng nhờ phương pháp tác chiến độc đáo của mình, và anh dần dần được thăng chức cho đến khi anh đạt được vị trí này.

Bây giờ có một người có tài chiến đấu như vậy, khó có thể không để cho anh muốn nhiệt tình hiểu rõ thực lực của đối phương.

"Tên của người anh đang nói đến là gì?"

Thượng uý thấy Châu Kha Vũ hào hứng, liền lộ ra vẻ đắc ý, lập tức trả lời:

"Đại tướng, người đó tên là Patrick, Trung tá trẻ tuổi nhất ở Celtic."

Hệ thống cấp bậc quân hàm trong Quân đội:
Cấp Tướng ->Tá ->Uý ->Sĩ
(Đại tướng,thượng,trung,thiếu -tương tự)
Phần này áp dụng với lĩnh vực trong truyện thôi nhé

Patrick. Châu Kha Vũ thầm ghi nhớ cái tên này trong đầu. Thượng uý thấy Châu Kha Vũ không có động tĩnh liền đi tới cửa phòng tắm nói:

"Bên ngoài có rất nhiều người, mời vào trong cùng tôi bàn bạc thêm."

Châu Kha Vũ đi theo thượng uý đến lối vào phòng tắm. Ông ta đẩy cửa nhưng nó không thấy nó di chuyển. Thấy vậy nên ông ta đạp mạnh thêm cuối cùng cánh cửa bị bật tung, bên trong có cây chổi rơi khỏi chốt.

Thượng uý sợ Châu Kha Vũ tức giận bèn giả bộ tức giận nói:

"Mấy người dọn dẹp quá bất cẩn khi để những thứ bẩn thỉu như vậy ở đây. Đừng giận, tướng quân, lát sau nhất định tôi sẽ trách họ. "

Châu Kha Vũ không trả lời những lời tâng bốc của thiếu uý, anh nhìn chiếc chổi rơi trên sàn nhà, đôi mắt khẽ lay chuyển.

Sau khi Doãn Hạo Vũ trèo ra khỏi cửa sổ thông gió của phòng tắm, cậu phải quay trở lại sảnh càng nhanh càng tốt. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên tồi tệ, Doãn Hạo Vũ cáu kỉnh nghĩ. Ngay từ đầu đáng lẽ cậu không nên bỏ qua cho hắn, nếu cậu quyết đoán hơn vào lúc đó, tên Thiếu uý kia có lẽ đã bị súng bắn tỉa của cậu bắn vào đầu.

Doãn Hạo Vũ cầm ly rượu đỏ trên bàn lên uống cạn từng ly. Bây giờ chỉ có rượu mới có thể mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn.

Trong phòng tắm Châu Kha Vũ nhìn người đàn ông trước mặt thật lâu không lên tiếng, anh sốt ruột hỏi:

"Vậy Patrick này có liên quan gì đến thông tin mà anh nói."

Thiếu uý trả lời:

"Tướng quân biết đấy, chúng tôi đã bố trí người tại Celtic. Sau trận chiến sáu tháng trước, tôi đã đặc biệt bố trí một vài người theo dõi tung tích của Patrick."

Châu Kha Vũ ra hiệu bằng mắt cho cho anh ta tiếp tục nói. Thượng uý tiếp tục cho biết:

"Theo tin tức mới nhất từ ​​những người đó, ngày 10 tháng 10 ban đầu được dự kiến ​​là ngày cưới của cậu ấy với vị hôn thê. Tuy nhiên, Trung tá Patrick đã biến mất khoảng một tuần trước lễ cưới."

Châu Kha Vũ nói:

"Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Nếu là tôi bị đối phương phái người theo dõi, tôi có thể cũng biến mất trong vài tháng."

Thượng uý lắc đầu và nói tiếp:

"Tướng quân, cậu có nhớ những người mà chúng tôi từng nghi là gián điệp không? Gần đây họ lại hành động, họ ra ngoài và gửi thư thường xuyên hơn. Chúng tôi đã đột kích nhiều lần, nhưng những người đó rất xảo quyệt và không thể bắt được manh mối. Nếu cậu liên kết hành động của họ với sự biến mất của Patrick...hoặc là Patrick đang thao túng hành động của họ, hoặc...cậu ấy đang ở đây."

Châu Kha Vũ mở cửa phòng tắm và bước ra ngoài.  Nếu suy đoán này là chính xác, thì Patrick chắc chắn sẽ là người đóng vai trò quan trọng trong tình huống này. Châu Kha Vũ rất hào hứng, anh thích chơi trò mèo vờn chuột này, anh thích thú vui khi bắt được con mồi và tùy ý thao túng số phận của đối phương, Patrick này phải bị chính anh bắt lại.

"Đưa cho tôi danh sách những người bị tình nghi là gián điệp. Cái chết của một vài thường dân chỉ là tổn thất rất nhỏ đối với an ninh quốc gia."

Trong khi nói, Châu Kha Vũ đã bước vào hội trường.

Thượng uý đợi Châu Kha Vũ nói xong lời này, ông ta lập tức trả lời:

"Danh sách nhất định sẽ được đưa ra, nhưng Đại tướng, chuyện này tôi không có nói cho ai biết, chỉ là để ngài giải quyết. Việc này nếu bắt được Trung tá có năng lực của quân địch..thì đó là một công lao to lớn, vì vậy... ngài có thể thưởng cho tôi một ít... "

Chắc chắn, đó là vì tiền. Châu Kha Vũ trong lòng chế nhạo, cho dù vì mấy cuộc chiến tranh mà ông ta được lên chức Thượng uý, nhưng bản chất ông ta vẫn là một thương nhân.

Châu Kha Vũ phớt lờ những lời phát biểu hùng hồn của thượng uý và tìm kiếm Doãn Hạo Vũ, đến hiện tại anh vẫn chưa thấy bóng dáng của cậu.

Ngay khi Châu Kha Vũ đang nghi ngờ Doãn Hạo Vũ đã rời khỏi địa điểm sớm, anh đột nhiên phát hiện ra Doãn Hạo Vũ đang ở bên cạnh cái cột, đang cúi đầu nhét thứ gì đó vào miệng.

Châu Kha Vũ nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay của cậu, hỏi:

"Sao cậu lại ở đây, ai bảo cậu chạy lung tung vậy?"

Doãn Hạo Vũ đóng băng tại chỗ. Cậu đã định tìm một nơi không có ai để ở cho đến khi bữa tiệc kết thúc, ai ngờ lại thấy Châu Kha Vũ và Thượng uý đang trò chuyện, cậu không thể không đi tới để thăm dò những gì họ nói. Cậu nghe thấy tất cả nhưng không để lại đủ thời gian cho bản thân trốn thoát. Cậu ngẩng đầu lên, có chút cắn rứt lương tâm nói:

"Không phải là anh đang cùng người ta tán gẫu khắp nơi à, tôi không có việc gì ..."

Châu Kha Vũ trên mặt đang lộ ra vẻ trách móc, nhưng Doãn Hạo Vũ lúc này không thể quan tâm đến anh, bởi vì cậu ấy nhìn thấy vị Thượng uý đi tới bên cạnh Châu Kha Vũ.

"Ô Đại tướng, hôm nay ngài dẫn theo một người bạn à, đây là..."

Thượng uý đi tới mang theo nụ cười nịnh nọt, nhưng ngay lúc nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.

Doãn Hạo Vũ quan sát rõ ràng thấy khoảnh khắc ông ta nhìn thấy mình, biểu hiện của thượng uý chuyển từ bối rối sang sốc, sau đó ông ta nhìn chằm chằm vào cậu với một loại hằn học lạnh lùng và hung ác từ tận đáy lòng.

Cho dù khả năng nhận thức bầu không khí của Châu Kha Vũ khá chậm, nhưng anh cũng phát hiện ra bầu không khí hiện tại là không đúng. Thượng uý sững sờ nhìn Doãn Hạo Vũ, vẻ mặt có vẻ sợ hãi, nhưng sau đó lại có vẻ... rất nhiều sự thù hận?

Châu Kha Vũ có chút buồn bực. Cho dù Doãn Hạo Vũ có đẹp trai thế nào, tại sao lại nhìn cậu ấy như thế này? Chẳng lẽ Thượng uý lại coi thường người hầu của mình sao? Châu Kha Vũ lại chuyển sự chú ý sang Doãn Hạo Vũ, nhưng nét mặt của cậu không thay đổi với nụ cười nhàn nhạt, cậu dịu dàng nhìn Thượng uý.

Có thể là bởi vì cảm thấy Thượng uý nhìn Doãn Hạo Vũ quá lâu, Châu Kha Vũ không nhịn được, nói:

"Tôi nói..."

"Hóa ra là anh, Thượng uý, không ngờ lại gặp anh ở đây."

Doãn Hạo Vũ cười rạng rỡ với thượng uý khiến Châu Kha Vũ hơi ngạc nhiên. Ngạc nhiên không phải vì hai người họ quen biết nhau, mà ngạc nhiên vì người hầu của anh dám cắt ngang lời anh.

Thượng uý vẫn nhìn chằm chằm vào Doãn Hạo Vũ.  Sau một lúc, ông ta hít một hơi thật sâu và nói:

"Quả thật đã lâu không gặp, tôi rất mong được gặp lại cậu".

Doãn Hạo Vũ càng cười vui hơn:


"Tôi thực sự rất vui khi nghe anh nói vậy."

Sau đó, cậu quay sang nhìn Châu Kha Vũ:

"Tôi có thể nói chuyện riêng với anh ta một lúc không.? Dù sao thì khi bạn cũ gặp nhau cũng có vài chuyện để nói."

Châu Kha Vũ có chút không hài lòng, còn định nói không cần, nhưng Doãn Hạo Vũ lại nhìn anh nhếch mép cười, nói thêm:

"Xin mời."

Châu Kha Vũ: "....."

FUCK!!!

Châu Kha Vũ thầm nguyền rủa trong lòng, nhìn bóng dáng hai người bước đi, Châu Kha Vũ không thể không hét lên:

"Doãn Hạo Vũ"

Doãn Hạo Vũ quay lại và nhìn anh với vẻ ngây ngốc.  Châu Kha Vũ nói:

"Mười giờ tới đây tìm tôi, đừng quên, cậu là của tôi..."

Lời nói đột nhiên thoát ra khỏi miệng. Chỉ là 1 người hầu, nếu chạy xa thì có thể tìm người khác, sao lại tự mình nói ra lời thế này? 

Nhìn vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ càng ngày càng khó hiểu, Châu Kha Vũ cáu kỉnh nói thêm:

"Cậu là người hầu của Châu Kha Vũ tôi, đừng chạy trốn. "

Nhịp tim của Doãn Hạo Vũ đập rất nhanh. Lúc nãy khi Châu Kha Vũ ngăn cản cậu, cậu còn tưởng rằng mình đã bị phát hiện rồi cơ, nó làm cậu sợ hãi đến mức hô hấp của cậu như ngừng lại trong vài giây. Nhưng bởi vì những lời nói kỳ lạ vừa rồi của Châu Kha Vũ, tâm trạng của Doãn Hạo Vũ đã bình tĩnh lại một cách thần kỳ. 

Cậu từ từ dẫn Thượng uý lên đỉnh nhà cao tầng cho đến khi xung quanh chỉ còn hai người họ. Doãn Hạo Vũ quay sang nhìn Thượng uý, nét mặt của cậu từ một nụ cười trở thân thiện trở nên lạnh lùng. 

Thượng uý nói với giọng không thể chờ đợi để xé Doãn Hạo Vũ thành từng mảnh:

"A, Trung tá Patrick. Cảm ơn sự hiếu khách của cậu nửa năm trước, thật sự là không thể nào quên được đối với tôi mà... Bây giờ cậu xuất hiện ở Usad để quỳ xuống xin lỗi tôi. Có phải không? "

Doãn Hạo Vũ chế nhạo nói:

"Nửa năm trước tôi đã cứu mạng anh, lần này tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho anh nữa"

Khi Thượng uý nghe đến đây, ông ta cười lớn tiến đến gần Doãn Hạo Vũ và nói:

"Tôi nên nói với cậu điều này, đúng không? Cậu chỉ có một mình ở Usad, và cậu đang trông đợi ai sẽ đến giải cứu cậu hôm nay đây? Châu Kha Vũ à? Nếu Châu Kha Vũ biết cậu là Patrick, ngài nhất định sẽ xé da thịt của cậu ra từng mảnh, Patrick. Khi cậu bị Châu Kha Vũ tàn phá đêm nay, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cậu và đánh giá cao cho sự thể hiện của cậu"

Doãn Hạo Vũ cười càng nhiều hơn, cậu sờ soạng chiếc còng của mình và nói mà không ngẩng đầu lên:

"Còn anh thì sao, Thượng uý? Anh có thuần túy khi tiếp cận Châu Kha Vũ không? Hay chỉ là để xin tiền thôi, đúng chứ?"

Thấy Thượng uý không đáp lại, cậu nói tiếp:

"Tôi sẽ cho anh gấp đôi số tiền mà anh muốn có từ Châu Kha Vũ, miễn là tối nay anh không nói với Châu Kha Vũ rằng tôi là Patrick. Không phải anh đang muốn trả thù tôi sao? Vậy thì... tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn tôi làm tối nay ... "

Doãn Hạo Vũ nói xong thì chạm vào xương quai xanh của mình. Thượng uý sững sờ khi nhìn thấy tình huống này. Ông ta suy nghĩ một chút, sau đó bày ra vẻ mặt tham lam:

"Cậu nói đúng, tiếp cận Châu Kha Vũ quả thực là vì tiền, trong tương lai, tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền từ Châu Kha Vũ thông qua những tin tức này. Còn đối với cậu..."

Thượng uý đi tới bên cạnh Doãn Hạo Vũ, ông ta nhéo cằm của cậu, nói:

"Đã nói như vậy rồi, vậy thì cũng không thể lãng phí khuôn mặt xinh đẹp này mà chết một cách dễ dàng như vậy được... Hãy trải nghiệm nỗi đau của sự sỉ nhục trước khi chết đi!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro