Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lá cây bạch quả bao phủ toàn thành phố, cây cối trơ trụi. Gió thổi càng lúc càng gay gắt, Doãn Hạo Vũ nhìn thời tiết, biết rằng mùa đông sắp đến.

Celtic về mùa đông rất khó ẩn nấp, người Celt cũng chịu lạnh không giỏi. Các quan chức của Usad đương nhiên sẽ lưu ý đến điều này, vì vậy cứ đến mùa đông, người Celt lại bị tấn công thường xuyên hơn.

Châu Kha Vũ gần đây cũng trở nên ngày càng bận rộn. Kể từ khi anh trở về sau buổi khiêu vũ lần trước, Doãn Hạo Vũ cảm thấy rõ ràng thái độ của Châu Kha Vũ đối với cậu đã trở nên khác thường hơn. 

Châu Kha Vũ luôn thích gọi cậu qua khi anh ấy ngủ hoặc đi ăn, luôn thích sai cậu chạy đi xa để mua cà phê rồi nói rằng anh ấy không muốn uống nữa, luôn trốn tránh và giả vờ như vô tình nhìn cậu.

Cậu là lý do khiến anh gặp rắc rối ở buổi tiệc khiêu vũ hôm đó, và đáng lẽ anh ấy nên cảm thấy buồn chán cái bản mặt cậu mới đúng. Nhưng hiện tại thái độ của Châu Kha Vũ đối với cậu hiển nhiên không có gì đáng ghê tởm.

Sau khi Châu Kha Vũ cứ yêu cầu Doãn Hạo Vũ chạy đi chạy lại để mua cà phê cho mình, sai đến lần thứ sáu, Doãn Hạo Vũ không thể chịu được nữa:.

"Thưa quý ông, mua cà phê mà không uống là ông đang không tôn trọng thức ăn và thời gian đấy"

Châu Kha Vũ đặt tài liệu trên tay xuống, ngay khi Doãn Hạo Vũ nghĩ rằng Châu Kha Vũ sẽ khiển trách mình vì không ngoan ngoãn nghe lời một lần nữa, ai nghĩ Châu Kha Vũ sẽ nói:

"Cậu chịu đựng chút. Gần đây tôi bận rộn với công việc chính của tôi. Vì vậy, sẽ có lúc người tôi cảm thấy khó chịu và muốn tìm một nơi để trút giận."

Doãn Hạo Vũ lại bị sốc. Anh ấy đang giải thích cho mình à? Anh ấy lại uống nhầm thuốc gì vậy?? Sự kinh ngạc này không thể để người trước mặt này nhìn thấy. Doãn Hạo Vũ cố gắng làm cho giọng nói của mình bớt chủ ý:

"Các nước láng giềng gần đây không xảy ra chiến tranh. Nếu như trước đây anh chỉ phụ trách mỗi việc kinh doanh vũ khí, thì bây giờ anh đã không bận rộn như vậy."

Sau đó là một khoảng im lặng.

Doãn Hạo Vũ hối hận khi nói câu đó, cậu cảm thấy Châu Kha Vũ đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cậu vẫn duy trì vẻ mặt hiện tại, nhìn đối phương bằng ánh mắt vô tội nhất có thể.

Châu Kha Vũ đứng dậy cởi áo khoác xuống cầm ngang bên hông. Doãn Hạo Vũ thấy vậy thì định rút ra ngoài, nhưng lại bị Châu Kha Vũ đã nắm lấy cổ tay. Doãn Hạo Vũ sợ tới mức ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ bằng đôi lông mày nhíu lên và đôi mắt mở to như van xin. Nhưng người kia chỉ ho và nói:

"Mặc áo khoác vào rồi cùng tôi ra ngoài đi dạo."

Mỗi khi mùa đông đến gần, các đường phố sẽ được bao phủ bởi những đồ trang trí màu đỏ, để tạo cảm giác trông thật rực rỡ và ấm cúng. Doãn Hạo Vũ mặc áo khoác của Châu Kha Vũ và cúi đầu theo sau anh. Áo khoác có mùi thuốc lá... Anh ấy có thích thuốc lá không? Doãn Hạo Vũ thầm nghĩ trong lòng, cậu luôn cảm thấy chỉ cần biết thêm về Châu Kha Vũ, thì nhiệm vụ của cậu sẽ hoàn thành suôn sẻ hơn.

Nghĩ như vậy, cậu ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ nhưng bắt gặp Châu Kha Vũ đang nhìn mình chằm chằm một cách mất tập trung. Trong khoảnh khắc khi hai ánh mắt của họ chạm nhau, Châu Kha Vũ sững sờ một lúc, sau đó quay đầu đi nhanh chóng, trên tai thoáng xuất hiện một vệt ửng hồng đáng ngờ.

Gì!?

Doãn Hạo Vũ cũng nhanh chóng quay đầu đi, khuôn mặt cũng bất giác ửng đỏ.

Không biết hai người họ đã đi bộ bao lâu, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng đưa cậu đến nơi một toà tháp đồng hồ

Tháp đồng hồ rất cao, đứng từ trên đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố. Châu Kha Vũ đi phía trước, Doãn Hạo Vũ lặng lẽ đi theo phía sau. Không biết có phải vì sợ vết thương của Doãn Hạo Vũ do ẩu đả với tên Thượng uý chưa lành hay không, mà Châu Kha Vũ quay đầu lại những ba lần lúc leo lên cầu thang, có lẽ là vì sợ người kia vô tình ngã xuống.

Châu Kha Vũ lên đến tầng cao nhất trước, anh nhìn Doãn Hạo Vũ vẫn đang loay hoay ở phía dưới vài bước, anh do dự một chút rồi đưa tay qua. Doãn Hạo Vũ cũng không nghĩ nhiều, cậu nắm lấy bàn tay đang vươn ra phía trước, thuận thế dùng sức leo đến bậc thang cuối cùng.

Chạng vạng vừa trôi qua, vẫn còn dư quang vàng rực cả một góc trời. Làn gió mát rượi thổi tới đem đuôi tóc của Doãn Hạo Vũ bay vào trong gió.

Doãn Hạo Vũ rất thích cảnh đẹp như vậy, và chỉ một cảnh đẹp thư giãn như thế này, mới khiến cậu thoáng quên rằng Usad và Châu Kha Vũ là đối thủ của cậu, là kẻ thù mà cậu không thể hòa giải.

Châu Kha Vũ châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá nhàn nhạt khuếch tán trong không khí. Doãn Hạo Vũ vốn dĩ rất ghét mùi thuốc lá, nhưng lạ là thuốc lá của Châu Kha Vũ lại có mùi trà đậm đặc, khiến cậu khi ngửi thấy lại rất dễ chịu.

Điếu thuốc đã gần cháy hết, hai người vẫn đang lặng lẽ ngắm cảnh đẹp, lòng thầm hiểu khó tả. Đột nhiên, Châu Kha Vũ nói:

"Gần đây tôi rất bận vì tôi không chỉ là một nhà buôn bán vũ khí."

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt của Châu Kha Vũ đang được tắm trong ánh hoàng hôn. Châu Kha Vũ lấy trong túi ra một chiếc huy hiệu đưa cho Doãn Hạo Vũ, cậu nhận lấy và đương nhiên là nhận ra huy hiệu đó.

Đó là "Huân chương Công trạng* Hạng Nhất của Lực lượng Phòng vệ Đế quốc Usad".

*Công trạng (danh từ) : Công lao to lớn đối với đất nước, đối với dân tộc.

"Đây là....?"

"Quân huy, các thứ lớn nhỏ đều vứt lung tung trong nhà."

Doãn Hạo Vũ giả bộ hỏi rồi cười khan, không phải là cậu không xem trộm đồ của Châu Kha Vũ bao giờ. Nhưng những thứ kim loại nhỏ bé đó bị ném khắp nơi, quản gia dường như đã quen với tình trạng đó, và điều này khiến cho Doãn Hạo Vũ không để ý kỹ những thứ này.

"Anh là quân nhân à?"

Doãn Hạo Vũ giả vờ kinh ngạc hỏi. Châu Kha Vũ mỉm cười, anh ấy nói với Doãn Hạo Vũ:

"Ừ, có thể"

"Đó không phải là một quan chức nhỏ nhỉ?"

Doãn Hạo Vũ cũng mỉm cười. Quả thực anh không phải là quan nhỏ, địa vị trên vạn người dưới một người cũng không phải chuyện một người có thể đạt được dễ dàng.

(Châu Kha Vũ chỉ xếp sau Nguyên soái. Nguyên soái là cấp bậc quân sự cao nhất trong lịch sử quân sự của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)

"Tại sao anh lại nói cho tôi biết?"

Lần này Doãn Hạo Vũ không phải là giả ngu mà là thật sự muốn biết. Châu Kha Vũ dường như đang suy nghĩ nên nói gì, một lúc sau anh mới chậm rãi nói:

"Bởi vì người làm việc trong biệt thự của tôi đều biết ngoại trừ cậu, tôi không muốn cậu đặc biệt."

Doãn Hạo Vũ nhìn bộ dạng lúng túng của Châu Kha Vũ, cậu biết rằng đây không phải là lý do thực sự. Lúc đầu Doãn Hạo Vũ chỉ cười nhẹ, nhưng sau đó cứ nghĩ đến bộ dạng lúng túng của Châu Kha Vũ cậu lại không kìm được mà chuyển thành cười rung cả người.

Châu Kha Vũ cảm thấy thích thú khi nhìn thấy nụ cười của cậu. Anh nhẹ nhàng dùng vai mình đẩy vai Doãn Hạo Vũ, động tác tự nhiên như đang làm với một người bạn cũ lâu năm.

Sau khi thấy cười đủ rồi, Châu Kha Vũ ngay lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc, anh hỏi cậu:

"Cậu thực sự... quan tâm đến lý do của chuyện này sao?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu, kèm theo đó là nụ cười trên môi mà sau này có lẽ cậu không bao giờ có thể lấy lại được.

"Bởi vì cậu rất đặc biệt. Từ khi còn nhỏ, tôi đã bị vây quanh bởi những người có xu hướng giả dối. Họ thích nở nụ cười nịnh nọt, họ cố gắng giành lấy điều họ muốn từ tôi bằng những lời ngọt ngào".

"Lúc đó anh là một đứa trẻ, một đứa trẻ sao có thể có nhiều như vậy để cho họ chứ."

Doãn Hạo Vũ nói. Châu Kha Vũ lắc đầu đáp:

"Một số là vì tiền, một số là vì quyền lực, và một số có thể chỉ vì thể diện của tôi."

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại nhìn kỹ hơn, vị tướng quân này quả thực rất đẹp trai, một vẻ đẹp cứng rắn và xa cách, nhưng so với mình thì vẫn kém hơn một chút. Doãn Hạo Vũ tự luyến, trong lòng tự hào cười.

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ đang cười trong vô thức, trong lòng cũng tự hỏi cậu đang nghĩ gì. Châu Kha Vũ sau đó bất lực thở dài, nói tiếp:

"Nhưng là cậu, việc cậu đối xử với tôi và nghe lời tôi rất đơn giản, cậu cũng như một con cừu non đang lắng nghe tiếng giết mổ chính nó. Hay ngay cả khi cậu ghét tôi, cậu cũng không thèm che giấu điều đó"

Nhìn Doãn Hạo Vũ mở to hai mắt nhìn chằm chằm mình, Châu Kha Vũ lại nói:

"Người duy nhất không giấu giếm tôi bất cứ điều gì đã chết trên chiến trường rồi. Về phần cậu, tôi rất quan tâm đến cậu."

Doãn Hạo Vũ không biết ý nghĩa quan tâm mà Châu Kha Vũ đang nói là gì, cậu chỉ biết rằng cậu cũng rất quan tâm đến Châu Kha Vũ. Tuy nhiên, hai nghĩa của sự quan tâm đó có lẽ không giống nhau.

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ hồi lâu mới khó khăn phun ra một câu:

"Ừm... anh biết không, tôi thích phụ nữ."

Châu Kha Vũ không chút do dự trả lời:

"Chinh phục con mồi không thuộc về mình cũng là một thử thách thú vị".

"Vậy thì..."

Doãn Hạo Vũ có chút không nói nên lời:

"Chiến tranh sắp bắt đầu, anh không nên vì những chuyện riêng tư này, mà ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia."

Lần này Châu Kha Vũ im lặng, Doãn Hạo Vũ cảm thấy có thể dùng ba tấc lưỡi để thuyết phục Châu Kha Vũ từ bỏ suy nghĩ về cậu. Vừa định nói điều gì đó để an ủi người trước mặt như "sẽ gặp người tốt hơn", "anh rất tốt, hẳn là không thiếu người thật lòng ", nhưng không ngờ ngay trong giây tiếp theo, Châu Kha Vũ lại nhìn thẳng vào mắt Doãn Hạo Vũ với vẻ mặt nghiêm túc và không chút cảm xúc:

"Doãn Hạo Vũ, trong vòng ba tháng, nếu tôi chiếm được thủ đô Celtic cho cậu, đến lúc đó, vẫn chưa muộn để đồng ý việc tôi theo đuổi cậu."
_________

Trung tá Patrick : Khồng, mình chê nha cọu oi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro