Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra thì Hyo Min, chị một mực ở trong mắt em, nhưng em biết, em ở trong lòng chị

Hyo Min yên lặng ngồi ở trên ghế sa lon, cái ly trong tay bị cô nắm thật chặt.
Ji Yeon hát xong, lại cũng trở về trên ghế sa lon.
Hyo Min không muốn đi nhìn nó, không muốn chú ý nó.
Nhưng mà Ji Yeon cảm thấy không khí lúng túng, mặc dù những chị khác cũng rất tốt.
Có chút do dự ngồi dậy, yếu yếu khạc ra một câu:
“Gần đây vẫn khỏe chứ?”
Thật ra thì Ji Yeon muốn hỏi không phải là những lời này, nó muốn hỏi:
“Hyo Min, chị hận em sao? Hận em bỏ các chị, không cùng nhau đồng cam cộng khổ, hận em một mình bay lượn. Hận em…… cùng người khác mập mờ không rõ”
Cũng hoặc là hỏi một chút:
“Lâu như vậy, chị sẽ nhớ em sao?”
Nhưng mà cuối cùng lại bật thốt lên một câu thăm hỏi khách sáo như vậy.
Ji Yeon hiểu, mình yêu Hyo Min, rất yêu rất yêu, cũng là bởi vì quá yêu, cho nên lại không xác định được rốt cuộc có yêu nhiều hay không, nhưng nó biết, Hyo Min yêu nó nhiều hơn nó yêu cô.
Nếu như nói, Hyo Min sống ở trong mắt của mình không có bất luận kẻ nào, vậy Hyo Min cũng không tính là vinh hạnh, bởi vì Ji Yeon rõ ràng biết, mình sống ở trong lòng của Hyo Min.
Hyo Min cảm thấy lồng ngực rất buồn bực, thật ra thì cô thật không cần một câu nói như vậy, chỉ cần quan tâm mình có được hay không.
Ban đầu sau khi Solo như thế nào sẽ đối với mình không nghe thấy không hỏi, như thế nào sẽ cùng người khác truyền ra mập mờ.
Ji Yeon đúng là chói mắt, cũng không có nghĩa Hyo Min cô sẽ phải yêu không có tôn nghiêm.
Vì vậy buồn buồn phun ra một hơi, tự nhiên hồi đáp:
“Rất tốt”
Ji Yeon nhất thời không nói, từ lúc nào lại cùng Hyo Min không có tiếng nói chung? Ban đầu cho dù kém bốn tuổi nhưng cũng là không hết chuyện để nói, hai người luôn thân thiết như vậy, lại cũng sẽ lúng túng.
Là bởi vì mình đẩy cô càng ngày càng xa đi. Ước mơ khi còn trẻ thật quá quan trọng, cho nên thời điểm quyết định solo liền tự nói với mình, sự nghiệp thứ nhất.
Vì cái ước mơ này, bỏ ra giá cao quá lớn, không thể để cho thứ khác phân tán trọng lượng của nó.
Cho nên dần dần, trốn tránh Hyo Min. Cho nên cùng người khác mập mờ, muốn quên Hyo Min.
Nhưng khi nhìn đến chị, tại sao em còn là cảm thấy em chỉ muốn cưng chìu.
Ý tưởng của Ji Yeon từ trước đến giờ khó có thể suy nghĩ. Nếu mà nó nói cho Hyo Min cái ý nghĩ này của mình, đoán chừng đánh chết Hyo Min, cô cũng sẽ không tin.
Nhưng mà nó cũng chỉ là suy nghĩ một chút, nó còn băn khoăn sự nghiệp cùng ước mơ của mình.
Mình như vậy, thật ra thì không cho nổi Hyo Min cái gì.
Nhưng ý tưởng chôn giấu ở trong lòng của Hyo Min, như thế nào có thể là Ji Yeon không cho nổi cô cái gì.
Cô cảm giác mình đúng là quan trọng đối với Ji Yeon, nhưng mà cô hiểu rõ ràng, ở trong thế giới của Ji Yeon, thứ quan trọng hơn so với mình—— thật quá nhiều.
Ba chữ này tựa như một lưỡi dao sắc bén, mỗi khi mình cố gắng cách Ji Yeon gần một ít, sắp chạm được nó, cho nó ôn nhu, cái thanh đao sắc bén này sẽ xuất hiện ở trước ngực mình, tự nói với mình thật ra thì suy nghĩ nhiều, thật ra thì mình, không quan trọng như vậy.
Nó đã không phải là đứa trẻ vị thành niên lúc ban đầu, đứa con thích kề cận mình nữa, nó có sự nghiệp cùng ý tưởng của mình, mà mình, đã không còn cần thiết nữa. Hyo Min tự nhủ như vậy.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình, lại trầm mặc không nói. Hyo Min đột nhiên cảm giác được mình ngồi ở kia có thêm chút hương vị, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Ji Yeon.
Tựa hồ tối nay nó không hề hòa nhập vào không khí, ánh mắt khép hờ tựa hồ lộ ra có chút mỏi mệt.
Tròng mắt Hyo Min vốn là trong suốt liền tối sầm, nhẹ nhàng thả lại bên cạnh bàn cái ly sắp bị mình bóp vỡ trong tay, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Những người khác chơi vui vẻ, cũng nhìn ra được Ji Yeon cùng Hyo Min lúng túng , cho nên Hyo Min đi ra ngoài, cũng không ai nói nhiều.
Ji Yeon nhấp đôi môi thật mỏng một cái, khóe miệng động một cái, hai tay nhẹ nhàng chống trên ghế sa lon, nhanh chóng đứng lên, giống như muốn che giấu cái gì, nhanh chóng cắm tay vào túi quần, sau đó bước nhanh đi theo ra ngoài.
[Em nghĩ em không có biện pháp trơ mắt nhìn chị biến mất ở trong tầm mắt mình, em còn muốn chính miệng nói cho chị biết đây, Hyo Min, trong mắt của Ji Yeon em, chỉ nhìn thấy chị]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro