Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em vẫn luôn tỏa sáng như vậy, cho tới bây giờ chị không nhìn thấy trong mắt của em, có hình ảnh của chị.

Tại sao nói là "Lại là mùa đông rồi" đây.

Mùa đông năm ngoái, chúng ta đang chuẩn bị cũng là tiến hành tour diễn toàn quốc đi?

Nhưng mà thời gian trôi qua, phảng phất giống như là ngày hôm qua, em vẫn còn ở bên cạnh chị, ôm vai gầy yếu của chị, ở bên tai chị nói nhỏ:

"Hyo Min, bất kể bao lâu, em thích nhất vẫn là chị"

[Thật sự bất kể bao lâu sao? Nhưng là chỉ mới một năm mà thôi, em còn nhớ rõ có người như chị sao?]

"Minnie, uống ly nước nóng đi, buổi tối...... còn phải cùng nhau tụ tập đây"

Sau khi ghi hình xong, Qri đưa tới một ly nước bốc hơi nóng, cùng không khí lạnh như băng lộ ra có chút không hợp.

"Uhm, biết"

Hyo Min đang hoảng hốt bị lời của Qri kéo trở lại.

Nhưng mà không khỏi lại hoảng hồn. Câu nói kia thật là không tệ, rõ ràng không liên quan đến em, nhưng mà vòng đi vòng lại cũng sẽ nghĩ đến em. Khoảnh khắc tiếp nhận ly nước, cảm nhận được nhiệt độ nước nóng thông qua ly nước truyền lại tới lòng bàn tay, nhưng mà tại sao, không có cảm giác thật ấm áp? Bởi vì không phải là em đưa đi.

Thật ra thì rất nhiều thời điểm, chị cảm nhận được ấm áp, không phải là từ bản thân, mà là từ những thứ trong tay của em chuyển giao cho chị.

Hyo Min cứ cầm ly nước như vậy, ánh mắt hơi có chút trống rỗng không biết tiêu điểm ở phương nào.

Qri nhìn, nhíu mày một cái, buồn bực không lên tiếng.

[Tại sao tình yêu thật đơn giản, mình và So Yeon cũng duy trì thật tốt, đến trên người Ji Yeon cùng Hyo Min, trở nên phức tạp như vậy?]

Thỉnh thoảng, khi Hyo Min nhớ tới Ji Yeon, Qri liền suy nghĩ tình yêu của Ji Yeon cùng Hyo Min, vì sao khó có thể bình ổn như vậy.

"Hey hey hey, Qri cùng Hyo Min sao còn chưa tới? Không phải là bọn họ đã sớm ghi hình xong rồi sao?"

Trong quán karaoke, Bo Ram sợ mọi người không nghe được cô nói chuyện, lớn tiếng hầm hừ.

"Đoán chừng đang ở trên đường, sẽ tới ngay"

So Yeon chơi điện thoại di động cũng không ngẩng đầu lên, trả lời.

"Hi, chúng tôi đến rồi"

Qri dẫn Hyo Min không có tinh thần gì, không hoảng hốt không vội vàng đi vào.

Một cái, cũng chỉ có một cái, cô nhìn thấy nó, theo ánh đèn đen kịt có chút mơ hồ.

Dưới ánh đèn yếu ớt trong quán, Ji Yeon không chớp mắt nhìn chằm chằm Hyo Min.

Nó cho là trong bóng tối, Hyo Min không nhìn thấy mình đang nhìn cô. Nhưng mà nó lại quên lẽ thường, nói chung, là người trong ánh sáng, không nhìn thấy người trong bóng tối.

Cho nên Hyo Min cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Ji Yeon.

Quen thuộc? Cũng hoặc xa lạ? Sửa lại suy nghĩ một chút, lại phát hiện chỉ có bên cạnh Ji Yeon, còn miễn cưỡng có thể ngồi một người.

Cắn cắn môi dưới, phát hiện Qri đã sớm cùng So Yeon thành một mảnh, trong lòng hoảng hốt một cái.

[Làm sao bây giờ, phải tới ngồi sao? Nếu không đi, quá rõ ràng. Nếu đi......]

"Lại đây ngồi đi!"

Ji Yeon chuyển ánh mắt sang nơi khác, dằng dặc khạc ra những lời này.

Trong quán karaoke, âm thanh quá lớn, Hyo Min chỉ nhìn thấy miệng Ji động mấy cái, nhưng mà biết Ji Yeon nói cái gì.

Bĩu môi, đi tới chỗ trống bên cạnh Ji Yeon.

Cô không biết tại sao khoảng cách chỉ mấy bước, mình đi lâu như vậy.

Càng đến gần, càng thấp thỏm, mình là đang mong đợi hay là đang trốn tránh? Một năm, tại sao mình còn là không có tiền đồ như vậy.

Tay nhỏ bé nắm chặt, mất tự nhiên buông tại hai bên thân thể, ngồi xuống.

Không hề giống như dự trù, Ji Yeon cũng không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn mạn bất kinh tâm để cho ánh mắt tùy ý phiêu đãng.

Hyo Min nhẹ nhàng quay đầu liếc mắt nhìn Ji Yeon, thấy ngón tay thon dài của Ji Yeon nhẹ nhàng bay múa ở trên máy karaoke.

Mặc dù khoảng cách không phải là quá gần, vẫn là ngửi thấy mùi thơm mang lại cảm giác an tâm chỉ thuộc về nó.

Là mùi hương của riêng Ji Yeon, là mùi hương thuộc về Hyo Min sau khi triền miên trước đây.

Ánh sáng ấm áp nhu hòa một mực chiếu vào trên người của Ji Yeon, nhìn ra được đường nét rõ ràng trên mặt của nó, nhiều thêm một chút mùi vị trưởng thành.

Vẫn là ánh mắt bẩm sinh lạnh lùng đó, ánh mắt sẽ khiến cô đắm chìm trong đó, nhưng mà ở trong mắt của nó, cho tới bây giờ phản chiếu ra không phải hình ảnh của cô.

Hyo Min cứ như vậy không kìm hãm được quan sát Ji Yeon. Bị ánh mắt nhìn chăm chú vào như thế nào đi nữa cũng có cảm giác, rời khỏi máy karaoke, lười biếng dựa vào trên ghế sa lon, thân thể được chống đỡ, ánh mắt đối diện Hyo Min.

Hyo Min thấy Ji Yeon nhìn mình, mặt hơi đỏ lên, hoảng hốt thất thố, nghiêng đầu.

Ji Yeon không nói gì, chỉ là cầm micro bên cạnh lên, chờ đợi ca khúc bắt đầu.

Mặc dù Hyo Min thừa nhận Ji Yeon hát rất dễ nghe, nhưng mà lúc này căn bản không lòng dạ nào thưởng thức. Cô nhìn biểu lộ say mê của mấy chị, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn Ji Yeon đang hát một cái.

Cô đột nhiên cảm giác được, cho dù không có ánh đèn hơi yếu kia, Ji Yeon cũng là tỏa sáng, cũng là chói mắt.

Chói mắt đến mình không có biện pháp mở mắt ra thấy bất kỳ ai ngoài Ji Yeon, bao gồm chính bản thân mình.

Lòng của cô rất loạn, gặp phải Ji Yeon, cũng không thể khống chế.

Cô không thích mình như vậy, gặp phải Ji Yeon, luôn là không nhìn thấy mình.

Bất luận là ở trong mắt của Ji Yeon, hay là trong thế giới của mình.

Nhớ tới câu nói kia của Qri buổi sáng, tại sao không chịu bước một bước. Hyo Min bây giờ càng thêm tin chắc ý nghĩ của mình .

[Thì ra là, người như vậy, Ji Yeon chói mắt nhưvậy, coi như mình bước ra một trăm bước, cũng chưa chắc có thể chạm đến đượcđi] 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro