Bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em tựa như một màn sương buổi sáng mùa đông, mông lung thật đẹp đẽ, rồi lại quá nguy hiểm

Hyo Min cảm giác được Ji Yeon đi theo phía sau mình, nhất thời không biết thế nào lại khẩn trương lên.
Chờ đến khi cô phát hiện, rất đau xót phát hiện bởi vì khẩn trương, căn bản không biết mình đi đường nào, cứ như vậy ngừng lại ở đường đi mờ tối.
Rồi sau đó Ji Yeon đi tới, Hyo Min cũng không nhìn nó.
“Chị đi bộ cũng không nhìn sao? Lỡ như bị lạc làm sao bây giờ?”
Trong lúc nhất thời, Hyo Min cảm giác giọng của Ji Yeon lại có hài hước chỉ thuộc về Ji Yeon của cô.
Không phục giống như đứa trẻ tức giận, ngẩng đầu lên tự cho là hung tợn trả lời một câu:
“Ai cần em lo, bị lạc có liên quan gì đến em”
Mặc dù mờ tối như vậy, nhưng mà Hyo Min thật sự cảm thấy tròng mắt Ji Yeon bởi vì những lời này của mình, trong lúc nhất thời ôn nhu sắp tràn ra nước.
Lòng của Ji Yeon đã ôn nhu không có bất cứ ý tưởng khác nữa.
Nó bước lên không có quá nhiều hạn chế, một cái kéo Hyo Min ôm thật chặt trong ngực.
Đừng tưởng rằng Hyo Min sẽ làm nũng tựa như đánh Ji Yeon mấy cái sau đó khóc lớn phát tiết khổ sở của mình.
Hyo Min cũng không làm cái gì, chỉ là nâng lên hai cánh tay vốn là cóng đến có chút cứng ngắc, đáp lại thứ Ji Yeon cho cô được gọi là “ôm” này.
Cho tới bây giờ đều là như vậy, vẫn như thường lệ, cô không cự tuyệt được hết thảy mọi thứ Ji Yeon cho, bao gồm tổn thương.
Mùa đông Hyo Min luôn là mặc thật kín, Ji Yeon kéo khăn quàng của Hyo Min xuống.
Hyo Min không biết Ji Yeon có ý gì, để mặc cho nó hành động. Ji Yeon tiện tay ném khăn quàng xuống đất.
Ngay sau đó Hyo Min liền cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Ji Yeon phả vào trên cổ mình.
Giống như đêm rời khỏi ký túc xá kia, một lần cuối cùng ôm, Ji Yeon lưu lại nụ hôn ở trên cổ mình kia.
Không sai, không chỉ là hơi thở nóng, còn có nụ hôn. Ji Yeon cảm thụ nhiệt độ của Hyo Min, vào giờ phút này, không có cách nào chiếm làm của riêng, vậy thì lưu lại dấu vết, chứng minh cô là của nó.
Mặt của Hyo Min liền đỏ, đỏ đến mức Ji Yeon cũng có thể mơ hồ cảm giác được cổ của cô có một chút nhiệt độ xấu hổ.
“Em nhớ chị!”
Chỉ ba chữ này, chợt đánh vào trong lòng của Hyo Min, tạo ra phản ứng chân thật nhất.
Lần đầu tiên Hyo Min cảm thấy thì ra là gương mặt cũng có thể có ấm áp, chính là khoảnh khắc nước mắt không ngừng chảy xuống.
Không ngừng được, cứ như vậy mặc cho nước mắt nóng bỏng chảy ở trên mặt, cảm giác này tựa như Ji Yeon đối với mình một dạng.
Ấm áp đi qua, chính là càng lạnh hơn. Gió thổi đi nhiệt độ ấm áp, lưu lại, chỉ là để cho trên mặt càng thêm lạnh như băng.
Giống như Ji Yeon, đúng, giống như tình yêu của Ji Yeon đối với mình.
Ji Yeon không cần cảm giác cũng biết Hyo Min nhất định khóc, cô gái làm từ nước này thích nhất khóc.
Nhưng mà giờ phút này nó muốn cho Hyo Min biết, muốn cho Hyo Min tin tưởng, nó thật nhớ cô.
Nhưng mà mình lại là chỉ có thể cho cô sủng ái nhất thời, sau đó lưu lại một mình cô gánh vác tất cả đau đớn, còn cần để cho Hyo Min biết sao?
Không thể như vậy, ít nhất nó muốn biết rõ mình phải thế nào mới có thể có Hyo Min lần nữa.
Đúng, nó muốn Hyo Min. Không thể giống như ban đầu bỏ lại một mình cô mà rời đi, không cân nhắc cảm thụ của cô chút nào như vậy.
Mới vừa rồi nó thấy bóng lưng gầy yếu của Hyo Min dừng lại ở trên đường đi đen kịt, đã có chút dấu vết năm tháng.
Một khắc kia lần đầu tiên nó hiểu rõ ràng mình muốn bắt lại người kia lần nữa như vậy.
Ban đầu mình giống như đứa bé cần cô, cho tới bây giờ cô đều không hề rời đi mà ở bên cạnh mình.
Bây giờ đến phiên mình dùng cả đời còn lại đi thương yêu cô.
Nó sợ Hyo Min cách mình càng ngày càng xa, biến mất không thấy.
Cuối cùng có thể sẽ thấy, đường đi mờ tối sáng lên, nhưng Hyo Min là dắt tay người khác lần nữa nhìn mình. Đây là hình ảnh mà cả đời Ji Yeon cũng không muốn tiếp nhận.
Nhưng Hyo Min sợ là, Ji Yeon dắt tay của cô, tùy tùy tiện tiện lại buông ra.
[Mặc dù chúng ta từng tâm hữu linh tê, nhưng mà rất nhiều tâm ý em không tỏ rõ, chị căn bản không có tự tin đi tranh thủ. Ji Yeon, em hiểu không?]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro