Chương 3 + 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Ta đã từng chính mắt thấy được Vương Tuấn Khải đối xử 'tận lực' với những quần thần nào đang cố gắng buộc tội ta.

Trong triều đình, đủ loại quan văn võ đứng gần kề nhau.

Vương Tuấn Khải mặc long bào màu đen ngồi uy nghiêm trên ngai vàng của mình, khuôn mặt tuấn mỹ cùng với đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm mọi người đang quỳ ở dưới, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.

"Ngươi nói cái gì?"

Thanh âm cực kì nhẹ nhàng, chậm rãi và bình tĩnh, người nào thông minh đều sẽ biết rằng đây là dấu hiệu tức giận của hắn, tất cả mọi người đều im lặng không dám nói gì.

Nhưng lại có kẻ không hề sợ chết, dũng cảm mà đứng ra khiêu chiến giới hạn của hắn.

"Bệ hạ! Bệ hạ vạn lần không thể đem con người này lưu giữ ở trong cung, y là kẻ còn sót lại của Vân Khuynh quốc, thân phận lại không rõ ràng. Nếu ở bên cạnh bệ hạ chắc chắn sẽ không an toàn, là một tai họa ngầm. Thỉnh bệ hạ suy nghĩ kĩ."

Một tên cựu thần có bộ râu hoa râm bước lên phía trước, đứng ra chính giữa nói đầy lời chính nghĩa, nhưng lại giống như người già đang giáo huấn trẻ nhỏ.

"Ồ? Ý của Ái khanh là cho rằng, Cô đây chính là trói gà không chặt, việc gì cũng chẳng thể làm được? Nhưng... nếu Cô vẫn khăng khăng muốn giữ y bên người thì sao?"

Trong giọng nói của hắn mang chút ý cười, nhưng ta biết được ý cười kia chẳng phải là vui vẻ, mà chính là ý cười lạnh lùng chuẩn bị cho sự nổi giận sắp tới.

"Thần thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại, chớ để bại hoại thanh danh tiên đế! Nếu bệ hạ quyết không xử lý người này, thần ngày hôm nay liền lấy cái chết trên đại điện này để bệ hạ nhìn kĩ mọi việc lại."

Lời cựu thần vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều hướng mắt lên chỗ cao nghiêm kia, màn châu ngọc gắn trên vương miện va vào nhau che đi ánh mắt của hắn, tay áo hắn vung lên giọng nói đầy lạnh lùng:

"Cô vì ngươi đã luôn hướng lòng trung thành và tận tâm, muốn cho ngươi hồi hương, nhưng nếu ngươi đã thực không muốn sống, đã thế thì cứ chết!"

"Bệ hạ! Cựu thần hôm nay lấy cái chết để mong bệ hạ giết chết người còn sót lại của Vân Khuynh quốc!"

Trong đại điện cựu thần than thở khóc lóc, nước mắt như mưa.

"Hừ....."

Vừa dứt lời cựu thần kia liền dùng toàn sức chạy đến đập đầu vào một cây cột trong điện, hoa văn hình rồng được điêu khắc trên thân cây nhuốm đầy máu tươi uốn lượn chảy xuống, rơi xuống thảm tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng. Nhất thời cả triều đều nháo nhào lên.

"Hậu táng, cho người thanh tẩy sạch sẽ."

Vương Tuấn Khải mắt cũng chẳng nhìn, chỉ để lại một câu liền đứng dậy rời đi.

Một bên cung nhân bước lên, nắm lấy tay áo của cựu thần kia kéo người ra đại điện, để lại trên nền một vệt máu dài đầy ghê sợ.

..........

Vương Tuấn Khải, nếu có thể đem ngươi kéo vào địa ngục cho dù ta phải mang tiếng là Tô Đát Kỉ thì cũng có ngại gì.

4.

Cây đào duy nhất trong cung cuối cùng cũng héo úa.

Ta đứng ở dưới cây đào, cầm nhành hoa đã úa tàn.

Nhớ lại ngày đó Yến Thù đã từng trèo vào cung của ta đem theo một cành hoa đào đang nở rộ, tặng cho ta. Khi đó nụ cười của y giống như hoa đào nở rộ tươi sáng mà đẹp đẽ.

Ta nhẹ nhành vuốt ve cành cây đào thô ráp, khóe môi gợn lên một chút tựa như đang mỉm cười.

Yến Thù, chờ ta một chút, ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi.

Ta cúi đầu, nhìn những nhánh hoa úa tàn rơi đầy y phục của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro