Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đảo mắt một cái đã là mấy tháng, Vương Tuấn Khải đột nhiên đến cung của ta mà không hề cho người báo trước.

Không để ta kịp phản ứng, hắn đã nắm lấy tay ta dắt ta ra ngoài đại điện, truyền cho tất cả người hầu lui, hắn cứ thế mà dắt ta đi thật nhanh, sau đó đi xuyên qua một cánh rừng trúc. Tay áo được thêu hoa văn bắt mắt tung bay trong gió, không đội vương miện khiến cho ta thấy rõ được khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm sắc bén nhưng lại lộ ra một chút lo lắng của hắn. Ta khó hiểu nhìn hắn, hắn lại nheo mắt mỉm cười ra dấu cho ta im lặng.

Cuối rừng trúc xanh, là một biển hoa màu trắng.

Hoa đào nở rộ rơi rụng theo gió, hình ảnh đẹp đến nỗi khiến ta chỉ biết ngây người nhìn.

"Mấy tháng trước, nhìn thấy ngươi ở dưới cây đào nở ra một nụ cười nhẹ, hóa ra Nguyên Nguyên thích hoa đào." Vương Tuấn Khải nắm chặt tay của ta, là do đi quá nhanh khiến cho hắn khi nói chuyện hơi thở dốc một chút, hắn nhìn ta mỉm cười như trẻ con mà đắc ý nói: "Ta lệnh cho người trong cung phải nghĩ ra cách làm sao cho hoa đào ở mùa hè cũng có thể nở rộ, ngươi vui không?"

Hắn nói xong nghiêng đầu chăm chú nhìn ta, đôi mắt màu nâu chứa đầy ôn nhu cứ nhìn ta mãi không ngưng, như thể đang chờ ta có thể làm ra vài biểu hiện nào đó khiến ta có chút dao động.

Đáng tiếc, ta đã làm cho hắn thất vọng rồi.

"Bệ hạ ưu ái thần như vậy, khiến thần sợ hãi." Mất một lúc sau, ta mới nâng tay lấy xuống một đóa hoa đào xoay xoay nó khiến nó nát ra, ngón tay của ta dính một ít chất lỏng từ hoa chảy ra, ta nhẹ nhàng thổi đi vài cánh hoa còn sót lại, trên mặt không có biểu tình nào.

Ta nghĩ hắn sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ hắn không tức giận mà còn ôn nhu vuốt nhẹ mái tóc của ta, vẻ mặt mang chút đau lòng lời nói mang đầy tình cảm: "Ta nghĩ ngươi sẽ thích.....Nguyên Nguyên, ngươi luôn làm những việc ngoài dự đoán của ta, có lẽ giữa chúng ta có khúc mắc quá sâu đậm nên mới khiến ngươi không thể nào cho ta một nụ cười. Có phải, ngươi vẫn hận ta vì đã hủy đi đất nước của ngươi phải không?"

Ta trầm mặc nhìn nhánh hoa đào, trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Vương Tuấn Khải, đúng vậy. Ta hận ngươi! Hận ngươi đến đau lòng.

Ngón tay thon dài của Vương Tuấn Khải xoa nhẹ khóe môi ta, nghe cung nhân bên mình nói, từ ngày có ta, quân vương băng lãnh lại cao ngạo này thường xuyên thở dài. Trong đáy mắt của hắn, cũng không thể che giấu được nổi cô đơn: "Nguyên Nguyên, thật ra ta nguyện ý khuynh đảo thiên hạ, chỉ để đổi lấy nụ cười của ngươi."

"Bệ hạ, người chỉ là vì không có được nên càng muốn chiếm hữu." Thanh âm ta trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng: "Bệ hạ tại sao lại như vậy? Thần là nam tử, thiên hạ này nữ tử tốt còn nhiều lắm."

"Đúng, thiên hạ tuy rất nhiều người nhưng chưa có ai từng thật lòng đối với ta mỉm cười chào đón, ta chính là không cam lòng." Hắn khẽ nhếch môi cười. "Ta có thể có rất nhiều nữ nhân, nhưng ngoài trừ ngươi ra ta đều thấy những nữ nhân kia đều giống nhau. Vì họ luôn giống nhau cho nên ta mới chán ghét các nàng." Hắn cười, trong nụ cười vừa có bất đắc dĩ lại có chút gian xảo. "Cho nên, khắp thiên hạ này chỉ có ngươi mới được ta để vào mắt."

Hắn ôm lấy ta, giọng nói giống như nỉ non: "Nếu yêu ngươi, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, cũng chẳng để tai đến những đạo lý luân thường."

"Bệ hạ sao có thể nói như vậy, nhất định sau này sẽ có người đến muốn người có con kế thừa để sau này còn tiếp tục thống trị đất nước. Tương lai chắc chắn sẽ phải lập phi, đến lúc đó bệ hạ sẽ đặt thần ở chỗ nào."

Ta ở trong lòng ngực của hắn ra vẻ phiền muộn. Ta đột nhiên rất muốn biết, hắn sẽ có thể làm gì cho ta.

"Vương Tuấn Khải ta không lấy vợ, cũng sẽ không có con, ta chỉ cần Nguyên Nguyên làm bạn đời với ta cả một đời này."

"Chẳng sợ ngàn người chê cười, chẳng sợ thế gian phỉ nhổ, chẳng sợ khắp thiên hạ phản đối, chỉ cần Nguyên Nguyên gật đầu đồng ý, Vương Tuấn Khải ta có thể vì ngươi bỏ cả giang sơn này."

Giữa lúc ta còn đang ngẩn ngơ, Vương Tuấn Khải nghiêng đầu, hôn nhẹ lên khóe môi của ta, ta nhìn thấy chóp mũi cao cao của hắn sau đó là đôi mắt sâu kia, đột nhiên chân tay ta có chút luống cuống, lời nói của hắn vừa rồi thật sự khiến ta xúc động rất nhiều. Ta chỉ có thể đưa mắt nhìn ra xa, nhìn vào biển hoa màu trắng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro