5.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


11. Tôi sợ Trử Ngọc Lương sẽ bắt nạt Tiểu Tuân. Định tới đi tới giúp thì lại nghe thấy tiếng đánh nhau.

Tiểu Tuân giơ tay và đấm Trử Ngọc Lương hai cái. Trử Ngọc Lương muốn đánh trả nhưng tay bị giữ chặt, không thể cử động.

Ánh mắt Tiểu Tuân đầy hung dữ, sức ở tay cũng mạnh lên vài phần khiến cho Trử Ngọc Lương phải la lên.

"Hôm qua ta để ngươi đi, không nghĩ hôm nay ngươi tới đây làm loạn. Sau này nếu ngươi dám có ý đồ làm hại nương tử ta, ta sẽ tiêu diệt ngươi. Nghe rõ chưa!?"

Tôi kinh ngạc mở to mắt. Đây có phải là Tiểu Tuân yếu đuối dễ bắt nạt như thường ngày không vậy??

Tôi tiến lên một bước, không cẩn thận giẫm phải một cành cây khô, một tiếng kêu truyền tới

"Aiya."

Tiểu Tuân quay người lại, thấy tôi tiến tới. Hắn bỗng lấy tay Trử Ngọc Lương đặt lên ngực mình, đẩy qua đẩy lại rồi tự ngã xuống đất.

Cái, cái này... tôi có nên hợp tác không?

Nghĩ tới đây, tôi vội lao tới đỡ Tiểu Tuân. Nhìn Trử Ngọc Lương rồi nói "Ta không ngờ ngươi là loại người như vậy. Hôm qua ngươi không ngăn được ta, hôm nay lại dám tới cửa bắt nạt phu quân của ta."

Trử Ngọc Lương chỉ vào Tiểu Tuân, nhanh chóng giải thích "Không phải ta đẩy hắn, là hắn tự ngã xuống đất!"

Tôi bịt tai lại "A!! Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe!!!"

Tiểu Tuân ngồi dưới đất, đôi mắt đáng thương như một chú cún con, nghẹn ngào nói

"Nương tử, nàng đừng trách Trử công tử, là ta tự mình ngã đó."

Nói xong, hắn gục vào vai tôi mà nấc khe khẽ.

Tôi đau lòng mà hôn nhẹ lên mặt hắn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trử Ngọc Lương "Còn không mau cút! Không thấy ta đang bận sao?"

Sau khi Trử Ngọc Lương đi, tôi đỡ Tiểu Tuân dậy, cười nói

"Lần sau đừng để bị ngã, nếu không trái tim này của ta sẽ đau lắm..."

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, vươn tay ra kéo tôi vào lòng

"Vậy tỷ tỷ dự định khi nào sẽ bồi thường cho ta."

Tôi lại đỏ mặt, không hài lòng mà giả vở đẩy hắn ra

"Đáng ghét, hai chúng ta vẫn chưa thành hôn, còn nhiều chuyện không phù hợp."

"Ồ, thật sao? Tỷ tỷ không thích?"

"Thích... được không?"

Tôi nửa đẩy nửa ôm cổ hắn, mở to mắt nhìn hắn.

Tiểu Tuân hiểu ý, liền bế tôi vào phòng.

12. Trước ngày cưới mấy hôm, tôi luộc mấy quả trứng đem tặng cho thôn dân. Trên đường trở về lại đụng mặt Trử Ngọc Lương.

Tôi cảm thấy thật xúi quẩy, liền quay người rời đi.

Hắn lại tiến tới chặn đường tôi "Dao nhi, nàng thật sự vô tâm vậy sao?"

Tôi trừng hai mắt nhìn hắn "Chó ngoan không chặn đường."

Nói xong tôi liền vòng qua hắn mà đi. Nhưng chân như đeo chì, không thể nào nhấc lên nổi.

Nhìn xuống, thì thấy một sợi dây đỏ buộc ở chân.

Đây là pháp khí của người tu tiên dùng để bắt yêu tinh thực vật. Sao hắn có thể có vật này?

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, muốn kêu cứu nhưng cổ họng đau rát không thể phát ra tiếng, hai mắt tối sầm lại rồi ngất đi.

Đến lúc tỉnh lại thì thấy mình ở trong một căn nhà lá rách nát.

Trử Ngọc Lương ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn tôi không có ý tốt.

Tôi cố vùng vẫy nhưng chân tay đều bị trói bằng dây thừng đỏ, không thể cử động được.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi tức giận

Hắn đưa tay nâng cằm tôi lên, cười "Hoa Dao, không ngờ rằng có ngày cô lại trở nên xinh đẹp như vậy, là ta xem thường cô rồi. Chỉ trách mắt nhìn cô kém, một đứa con của trời như ta cô không muốn, lại đi muốn một tên mặt trắng. Nhưng mà không sao, ta sẽ cho cô thấy, ai mới là người mạnh."

"Ha, ngươi là cái thá gì, chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn. Có giỏi thì thả ta ra, đánh thắng ta một cách chân chính đi."

Tôi xoắn sợi dây đỏ trong tay, chợt nghĩ tới một chuyện. Mấy năm nay trẻ con trong thôn đều mất tích, dạo gần đây mấy nhân sâm tinh nhỏ cũng không thấy đâu. Cho dù có huy động cả thôn cũng không tìm thấy.

Mà trẻ con trong thôn không bao giờ ra ngoài. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là người trong thôn làm. Tôi cảm thấy ớn lạnh khắp người, nhìn lên Trử Ngọc Lương.

"Có phải là ngươi? Có phải chính ngươi đã hợp tác với đám người tu tiên bắt cóc nhân sâm tinh không?"

Hắn nhếch mép "Xem ra cô cũng không quá ngốc."

"Cho nên cái gọi là tu luyện mấy năm nay của ngươi, đều là ăn đồng loại, cướp tu vi của họ?"

Hắn không trả lời tôi, chắp tay sau lưng nhìn ra cửa sổ, đột nhiên nói

"Hoa Dao, hôm nay là ngày ta phi thăng, ta vốn muốn cùng cô lịch kiếp, nhưng cô không biết phân biệt tốt xấu, đừng trách ta vô lễ."

"Ngươi muốn làm gì?"

Trong lòng tôi thấy sợ hãi, hắn muốn đem tôi đi chịu thiên lôi sao?

Trử Ngọc Lương giơ ngón trỏ nâng cằm tôi lên, trong mắt hắn đầy sự đắc ý "Hoa Dao, cô yên tâm, tình cảm bao năm của chúng ta, vả lại cô xinh đẹp như vậy, sao ta nỡ ra tay."

"Ý ngươi là gì?" Tôi cảm thấy kỳ lạ.

"Cô yên tâm, từ giờ trở đi, chỉ có ta mới xứng bên cạnh cô. Chờ ta phi thăng xong, sẽ tới tìm cô." Hắn nói xong liền tháo trâm trên đầu tôi rồi bỏ đi.

13. Không lâu sau, bên ngoài trời tối dần, những đám mây dồn lại như bị ép xuống, khiến người ta có cảm giác khó thở.

Một tia sét xé toạc bầu trời, tiếng sấm lớn, những tia sét liên tục đánh xuống sau núi, cây gãy, chim chóc bay tán loạn.

Từ xa có thể nghe thấy tiếng khóc trẻ em, mọi người đóng chặt cửa không dám ra ngoài.

Tôi biết, chắc chắn là Trử Ngọc Lương đang chịu lôi kiếp.

Hắn sống hay chết đều không liên quan tới tôi, tôi sớm đã mặc kệ rồi. Nhưng vì sao trong lòng tôi luôn có dự cảm không lành. 

Tôi khó chịu xoay sợi dây, cố gắng thoát ra.

Một tia sét xoẹt qua, sợi dây màu đỏ chợt đứt đôi. Tôi nhấc chân lên, ngay cả sợi dây quanh chân cũng bị đứt.

Thuật pháp này chỉ liên quan tới người thực hiện, và chỉ có người thực hiện mới phá giải được.

Trừ khi, hắn chết rồi.

Nghĩ kỹ thì quá trình Trử Ngọc Lương tu luyện là ăn đồng loại. Kể cả đạt được, thì cũng không thể sử dụng lung tung.

Lịch kiếp thất bại, hồn phi phách tán, cũng coi như quả báo của hắn.

Tôi xoa cổ tay, ra khỏi căn nhà lá, lúc này mây đen đã tan, bầu trời lại trở về màu xanh. Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Về tới nhà, không thấy Tiểu Tuân, nỗi bất an trong lòng tôi càng nặng thêm.

Tôi luôn cảm thấy có gì không đúng, nhưng rốt cuộc là thứ gì không đúng?

Tôi cảm thấy bồn chồn, bắt đầu ra ngoài tìm Tiểu Tuân. Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Hoa Lan tinh. Cô ấy thấy tôi thì ngạc nhiên, liền chạy qua kéo tôi lại

"Hoa Dao tỷ tỷ! Sao tỷ lại ở đây? Cũng may là tỷ không sao."

Nói xong, cô ấy ôm tôi rồi khóc. Tôi vỗ lưng an ủi cô ấy, nhưng lại không hiểu lắm mà hỏi

"Hoa Lan nhỏ, ý muội nói là sao? Tại sao ta không thể ở đây?"

Cô ấy vừa khóc vừa nói "Lúc trước khi sấm sét đánh xuống, Trử Ngọc Lương đã tới đây và cầm theo trâm cài tóc của tỷ, hắn nói là tỷ bị đám người tu tiên bắt ra sau núi. Phu quân của tỷ nhanh chóng chạy đi cứu, Trử Ngọc Lương cũng chạy đi theo. Muội còn tưởng ba người đều chết rồi chứ."

Cái gì?

Tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt lại, cảm giác ngộp thở ập tới.

Tiểu Tuân đi rồi, sao hắn có thể đi? Không lẽ hắn đã...

Nghĩ tới đây, tôi không kìm được mà vừa khóc vừa chạy ra sau núi.

Tiểu Tuân, Tiểu Tuân, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì.

14. Tất cả mọi thứ ở núi sau đều tan hoang. Khắp nơi đều bị sét đánh đến cháy đen, khói đen mù mịt.

Tiểu Tuân đâu? Hắn đang ở đâu?

Tim tôi như có gai đâm vào, cảm giác sợ hãi, bất lực, buồn bã...  đều ập tới. Vô số cảm xúc xuất hiện như nhấn chìm tôi trong giây lát.

Tôi tìm khắp nơi, chân giẫm lên những cành cây bị cháy đen, mặt và tay đều bị nhuốm đen. Nhưng tôi không có thời gian quan tâm, tôi chỉ muốn tìm Tiểu Tuân của tôi... dù cho chỉ là một thi thể...

Tôi không biết đã tìm kiếm bao lâu, cuối cùng, sau khi nhấc một phần của một cái cây lên, tôi tìm thấy một mảnh áo của Tiểu Tuân và một thi thể cháy đen. Tôi ngơ ngác nhìn, trong đầu trỗng rỗng. Trong khoảng khắc, lồng ngực chợt đau nhói, như có con dao đâm vào tim.

Tôi ngồi xuống ôm lấy ngực, nước mắt rơi xuống hóa thành làn khói.

Tiểu Tuân, Tiểu Tuân của tôi...

Tôi quỳ xuống, bò tới bên cạnh hắn từng chút một, đưa tay chạm tới gò má trên khuôn mặt đã không thể nhận ra.

Không thể chịu được, tôi ôm lấy hắn khóc lớn. Tôi gọi tên hắn nhiều lần, tới mức giọng khàn đi. Tôi chỉ cảm thấy tim mình như bị xé toạc, cắt ra từng mạnh rồi bị chà xuống đất.

Đột nhiên có tiếng xào xạc ở đống gỗ bên cạnh. Một bóng người xám xịt từ trong đó chui ra, giọng khàn đặc, cố gắng nói "Tỷ tỷ, ta ở đây."

"Tiểu Tuân?"

Tôi quay đầu lại, nước mắt trên mặt vẫn còn, nhưng tôi nhận ra hắn còn sống. Vậy tôi đang ôm ai đây?

Sau khi nhận ra đây là Trử Ngọc Lương, tôi lại cảm thấy khuôn mặt này thật ghê tởm. Tôi cố gắng kìm chế cơn buồn nôn, ném hắn sang một bên.

Tôi khóc lớn rồi ôm lấy Tiểu Tuân, nước mắt nước mũi đều lau vào áo hắn, tôi khóc đến trời đất tối đi.

Hắn nửa quỳ, một tay chống xuống đất, một tay ôm lấy tôi, vỗ nhẹ an ủi

"Được rồi, đừng khóc nữa. Ta không sao."

Tôi cố kìm nước mắt, ôm lấy mặt hắn và nhìn thật kỹ.

"Cái tên khốn Trử Ngọc Lương đó. Hắn dám lừa ngươi chịu lôi kiếp cho hắn. Cũng may là ngươi không sao, để ta xem xem có bị thương ở đâu không?"

Tôi đưa tay mò khắp người nhưng bị hắn chặn lại. Sắc mặt hắn nhợt nhạt nhưng đôi môi kia lại đỏ một cách kỳ lạ. Hắn nắm lấy tay tôi rồi đặt lên ngực mình, cười nói

"Tỷ tỷ, ta không sao. Chỉ cần chạm vào đây, ta sẽ không đau nữa."

Vừa dứt lời, hắn cau mày lại đột nhiên ho hai tiếng, máu cũng ra theo.

"Tiểu Tuân, ngươi sao vậy?" Tôi vội đỡ lấy hắn.

Hắn gục vào người tôi, hít sâu mấy lần rồi ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro