5.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


15. Tôi cõng Tiểu Tuân về nhà, còn mời về mấy vị đại phu. Lúc này tôi vừa hao tổn linh lực vừa mệt, nhưng nó chẳng là gì cả.

Hắn nhắm chặt mắt, nằm im lặng giống như đang ngủ.

Nhưng lần này tôi không còn nghe được giọng nói của hắn nữa. Tôi ngồi ở bên giường, nắm chặt tay hắn, nước mắt cứ rơi xuống.

Tộc trưởng ở bên cạnh vỗ vai an ủi tôi

"Aiz, đúng là một đứa trẻ đáng thương, chỉ sợ là không thể tỉnh lại. Cô cũng đừng đau lòng quá, chẳng phải cái cây lần trước ta tặng cô giờ cũng đâm chồi rồi đó,..."

Tôi hiểu ý ông ấy, lắc đầu "Cảm ơn ý tốt của tộc trưởng, nhưng giờ ta đã biết người mình muốn dựa vào rồi, ta không muốn phiền tới người khác. Mong tộc trưởng hãy đem nó trở về."

Tộc trưởng thở dài, dặn dò thêm hai câu mới rời đi.

Tiểu Tuân vẫn chưa tỉnh. Tôi vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn, cho hắn ăn, tắm và cả kể chuyện.

Trước đây tôi thường kể chuyện cổ tích nhưng hắn không có phản ứng gì. Nay tôi sẽ kể về câu chuyện của mình.

Thực ra, trước khi xuyên không, tôi chỉ là một cô gái bình thường.

Sau khi sinh tôi ra, bố mẹ sinh thêm một em trai. Công việc của họ rất bận, nên hầu như đều là tôi chăm sóc em trai.

Em trai tôi rất xấu tính, thường hay ném đồ đạc, cứ không vừa ý chuyện gì là lại khóc to.

Mỗi lần như vậy, bố mẹ lại đổ lỗi cho tôi, trách tôi không chăm sóc tốt cho em trai.

Vì vậy tôi luôn nơm nớp lo sợ, sợ rằng sẽ không vừa ý nó.

Nhưng nó không có chút gì biết ơn tôi, ngược lại lúc nào cũng đánh mắng tôi, khắp người tôi đều là những vết bầm tím. Mỗi lần tôi nói với bố mẹ, họ lại bảo

"Em trai còn nhỏ, đánh có tí thì làm gì mà đau? Con không thể nhường em à?"

Sau đó, chúng tôi đều lớn. Tôi luôn đạt thành tích xuất sắc, là một trong những người giỏi trong trường. Mà em trai lại trở thành một tên lưu manh, luôn trốn học đi chơi.

Tôi cứ nghĩ rằng, mình sẽ được bố mẹ công nhận. Nhưng khi tôi đứng trước mặt họ với một bài kiểm tra điểm cao và giấy chứng nhận thành tích, họ lại thờ ơ.

Tôi đứng ở góc tường, nhìn họ gắp thịt vào bát của em trai một cách đầy yêu thương. Giấy chứng nhận trong tay bị vò nát thành một đống.

16. Đôi khi tôi tự hỏi rằng, họ có thật sự yêu thương tôi không?

Nhưng nếu không thương tôi, tại sao họ lại sinh tôi ra?

Tôi không phục, tôi không tin là họ không yêu tôi dù chỉ một chút. Có lẽ chỉ cần tôi chăm chỉ thêm chút nữa, họ sẽ thấy tôi đúng không?

Vì vậy tôi liều mạng học tập, cuối cùng cũng đỗ vào một trường đại học mơ ước. Rồi tìm được một công việc tốt ở thành phố lớn.

Nhưng họ lại không hề để tôi vào mắt, còn yêu cầu tôi hàng tháng gửi tiền về nhà. Thậm chí còn đến công ty tôi làm loạn, bắt tôi phải mua nhà cho em trai.

Lúc đó tôi mới biết, không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái.

Nếu họ đã không yêu thương tôi, vậy tôi cũng không quan tâm tới họ nữa. Ngay khi tôi hạ quyết tâm đoạn tuyệt với họ, thì tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đi với tốc độ cao sắp đâm vào một bé gái.

Tôi không suy nghĩ nhiều mà lao về phía trước, dùng hết sức đẩy đứa bé sang một bên.

Khi linh hồn tôi lang thang, tôi thấy bố mẹ cô bé đã chôn cất tôi, họ còn đặt một bó hoa trên mộ của tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy như vậy cũng tốt. Ít nhất trên thế gian này vẫn có người nhớ tới tôi.

Đến khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã xuyên không tới đây, xuyên tới một thế giới cổ đại cách thế giới hiện đại hơn nghìn năm. Và tôi biến thành một yêu tinh rễ bản lam.

Có lẽ là ông trời rủ lòng thương. Tôi đã sống ở đây hơn trăm năm, người dân ở đây đối xử với tôi rất tốt.

Mặc dù nhiều lúc nhìn tộc trưởng tôi lại thấy ngứa đòn, nhưng ông ấy giống như một người cha thật sự, luôn giúp đỡ chiếu cố cho tôi. Còn có Hoa Lan tinh, Đỗ Quyên tinh, và Nhân Sâm tinh...

Tôi cũng có người thân, bạn bè, người yêu... tôi cũng đã được thử cảm giác được yêu thương.

Tôi đều trân trọng tất cả mọi thứ.

"Vì vậy Tiểu Tuân à, ta sẽ không bỏ ngươi, cũng xin người đừng bỏ rơi ta. Cho dù tương lai có bao nhiêu khó khăn, ta cũng sẽ cùng ngươi vượt qua. Chúng ta hãy dũng cảm cùng nhau tiến về phía trước..."

Nói xong, tôi nằm xuống cạnh giường, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống lòng bàn tay Tiểu Tuân.

Hắn vẫn nằm bất động, hàng mi khẽ run, có giọt nước mắt chảy ra.

Tôi biết, hắn có thể nghe thấy.

17. Sau khi Tiểu Tuân hôn mê suốt hai tháng, có một nhóm người đến làng.

Bọn họ tự xưng là tiên ở thiên giới, muốn đem Trọng Quang thượng thần trở về. Tộc trưởng đem mọi người trong thôn ra tiếp đón họ. Nhưng họ phớt lờ, trực tiếp đi vào nhà tôi.

Dẫn đầu là Nguyên Lăng tiên tử cho người trực tiếp phá cửa xông vào, vây quanh sân nhà tôi.

Cô ta ngẩng cao đầu, nhìn tôi đầy khinh thường

"Tiểu hoa yêu, nhìn thấy bổn tiên còn không quỳ xuống."

"Yêu giới là yêu giới, thiên giới là thiên giới, ta trước nay không muốn phi thăng thành tiên, không có gì phải cầu xin ngươi, tại sao ta phải quỳ?" Tôi trợn mắt nhìn cô ta, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

"Ngươi! Thật không biết tốt xấu! Còn không mau giao Trọng Quang thượng thần ra đây."

"Trọng Quang thượng thần là ai? Ta không biết."

"Chính là người đang nằm trên giường của ngươi đấy."

Tôi nhìn Tiểu Tuân đang nằm trên giường, theo bản năng bảo vệ hắn "Đó là phu quân của ta, không phải Trọng Quang thượng thần nào cả."

"Phu quân? Ha, ngươi xứng sao?"

Cô ta nhìn tôi đầy khinh thường, tìm một chỗ trong nhà ngồi xuống, tiếp tục nói "Nói cho ngươi biết, Trọng Quang thượng thần đã có người trong lòng. Chỉ là ngài ấy đang ở yêu giới nên mới quên hết chuyện trong quá khứ. Tới một ngày nào đó ngài ấy lấy lại được ký ức, ngươi nghĩ ngươi còn cơ hội không?"

Sau đó, cô ta kể mọi chuyện cho tôi nghe.

Hai vạn năm trước, thiên giới có hai vị chiến thần tiếng tăm lừng lẫy: Hàm Quang thượng thần và Trọng Quang thượng thần.

Họ đã lãnh đạo chúng tiên bảo vệ thiên giới, đánh bại ma tộc.

Nhưng trận chiến thần ma cuối cùng cách đây hai vạn năm, trăm ngàn vị thần tiên đều bị chôn vùi trong cõi thần ma. Từ đó trở đi, trên trời không còn thần nữa.

Ma tộc cũng vì vậy mà suy yếu, suốt hai vạn năm không dám làm gì.

Hai tháng trước, khi phải chịu lôi kiếp, Tiểu Tuân đã thức tỉnh thần lực trong người.

Thiên đế liền triệu tập các vị tiên quân tới, mới biết rằng khi Trọng Quang thượng thần hồn phi phách tán thì vẫn còn lưu lại một mảnh thần hồn.

Mảnh thần hồn này đã rơi xuống trần gian, nhập vào một cây linh dược, biến thành Tiểu Tuân.

Mà bây giờ, Trọng Quang thượng thần chính là vị thần cuối cùng của thiên giới. Vì vậy bọn họ sẽ phải đem Trọng Quang thượng thần đi bằng mọi giá.

18. "Ngươi hiểu chưa? Ngài ấy vốn không thuộc về nơi này, càng không phải của ngươi. Hơn nữa ngươi chỉ là một hoa yêu, ngươi có thể cứu được ngài ấy không? Chẳng lẽ ngươi sẽ để ngài ấy nằm như vậy suốt đời?"

Lời của Nguyên Lăng tiên tử như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim tôi.

Đúng vậy, tôi không thể cứu hắn. Tôi chỉ có thể giữ hắn như vậy, nhìn hắn chịu đựng trong đau đớn.

Nguyên Lăng tiên tử thấy tôi bắt đầu dao dộng, tiếp tục nói

"Bảo vật trên thiên giới vô số, tiên nhân trên trời tu vi cao hơn ngươi, cứu ngài ấy là điều dễ dàng với chúng ta, nếu ngươi có lương tâm thì sớm buông tay đi."

Tôi nhìn Tiểu Tuân nằm trên giường, tim như thắt lại. Hắn là người tôi yêu, tôi cũng muốn cùng hắn ở bên nhau. Nhưng tôi càng mong hắn có thể bình an hạnh phúc.

Cho nên, đã đến lúc phải buông tay.

Tôi cố gắng kìm lại cảm giác muốn khóc, cố gắng nói với tiên tử

"Được, ta đồng ý với ngươi. Chỉ là, mong ngươi cho ta và hắn thêm chút thời gian."

Nguyên Lăng tiên tử sốt ruột nhìn tôi

"Thật phiền phức, chỉ cho ngươi thời gian một nén nhang thôi đấy. Hết thời gian chúng ta sẽ đi ngay."

Cô ta nói xong liền đóng cửa, bước ra bên ngoài.

Trong phòng chỉ còn tôi và Tiểu Tuân.

Tôi đỡ Tiểu Tuân dậy, thay cho hắn bộ quần áo mới.

"Phu quân, đây là bộ quần áo do chính tay ta làm. Ban đầu muốn tặng nó cho chàng vào ngày cưới, nhưng xem ra hiện tại không thể rồi. Chàng mặc nó, coi như là kỷ niệm cuối cùng của chàng về ta đi."

Tôi khịt mũi, để hắn tựa vào giường, lấy lược chải tóc cho hắn.

"Xin lỗi vì cắt hỏng tóc của chàng, qua hai tháng cũng dài được một chút rồi. Để ta giúp chàng chải tóc, đến lúc lên thiên giới còn có diện mạo khác."

"Nhưng, tại sao ta lại không muốn để chàng đi? Ta thật sự không muốn để chàng đi..."

Thời gian một nén nhang đã qua. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đưa Tiểu Tuân đi.

Có lẽ, hắn sẽ quên tôi.

Tiểu Tuân, dù thế nào đi nữa, ta cũng chúc chàng có thể nhanh bình phục, sống một đời suôn sẻ.

19. Sau khi Tiểu Tuân đi, cuộc sống của tôi lại trở nên buồn tẻ. Có hôm, tôi ngồi lặng lẽ ở ngoài sân. Ngồi từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn. Giống như tôi chẳng biết nên làm gì.

Tộc trưởng thấy tôi lúc nào cũng buồn rầu, đã tìm cho tôi một công việc, để tôi dạy bọn trẻ trong thôn đọc sách.

Tôi cứ nghĩ cuộc sống này sẽ kết thúc như vậy, nhưng nửa tháng sau, Nguyên Lăng tiên tử lại tới.

Lần này sắc mặt cô ta rất tệ, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới

"Thật không biết ngươi có điểm tốt nào mà ngài ấy cứ nhung nhớ ngươi mãi."

Tôi không để ý tới thái độ của cô ta, hỏi "Chàng, tỉnh rồi?"

Cô ta gật đầu, nói "Trọng Quang thượng thần bảo ta đưa ngươi trở về thiên giới. Nhưng ngươi đừng đắc ý, thiên giới nhiều quy định, sao có thể so sánh với nơi của các ngươi. Nếu ngươi vi phạm quy tắc, ngay cả thượng thần cũng không thể bảo vệ ngươi."

Chẳng phải nói là Tiểu Tuân sau khi lấy lại trí nhớ sẽ quên tôi sao? Lẽ nào hắn vẫn còn nhớ?

Tôi cảm thấy vui mừng. Nghĩ rằng quy tắc nhiều thì học thôi, nên đã đồng ý.

Nguyên Lăng tiên tử thấy trên mặt tôi gió xuân phơi phới, nghiến răng nói

"Đừng nghĩ rằng ngươi có một đoạn tình cảm với thượng thần mà ngài ấy sẽ đối xử tốt với ngươi. Người trong lòng Trọng Quang thượng thần chỉ có Hàm Quang thượng thần thôi. Ngươi cùng lắm chỉ là người thay thế, chờ tới lúc Trọng Quang thượng thần lấy lại được ký ức, ngài ấy sẽ bỏ ngươi như một đôi giày rách."

Cô ta nhìn chằm chằm tôi, trong mắt có chút oán giận. Tôi tự hỏi rằng, sao cô ta lại ghét tôi như vậy. 

Tôi liền hỏi "Lần trước vội vàng, còn chưa biết danh tính của tiên tử, có thể cho ta biết được không?"

Thấy tôi hỏi vậy, cô ta liền ưỡn ngực, hất cằm nói "Ta là tiên thị bên cạnh Hàm Quang thượng thần, sau khi ngài tử trận, ta giữ nhiệm vụ trông coi đồ của ngài."

"Vậy ngươi và Tiều Tuân... ý ta là với Trọng Quang thượng thần có quan hệ gì?"

Cô ta mím môi, muốn nói gì đó, nhưng trong mắt lại dâng lên sự ghen tị.

"Ngươi thích hắn? Đúng không?" Tôi hỏi.

Cô ta không phủ nhận, đi vòng quanh tôi, nói một cách khiêu khích

"Vậy thì sao? Ta là tiên, từng là tiên thị bên cạnh người ngài ấy yêu, có gì sai?"

20. Thì ra Nguyên Lăng tiên tử thích Tiểu Tuân, thảo nào cô ấy lại có ác ý với tôi như vậy.

Thấy tôi im lặng, cô ấy càng đắc ý hơn "Mặc dù thân phận ngươi thấp kém, nhưng nếu làm ta hài lòng, sau này ta còn có thể nói vài lời tốt về ngươi trước mặt thượng thần. Để ngươi ở lại làm một thị nữ rửa chân còn phải xem biểu hiện của ngươi ra sao." 

Nói xong, cô ta đã bắt đầu kiêu ngạo, vẫy tay về phía tôi "Ngươi, đi pha cho ta một tách trà. Trà ta mang tới rồi, nước là những giọt sương đọng trên hoa mỗi sớm."

Tôi hạ cằm, nghĩ tới việc Tiểu Tuân mới hóa hình, giọng trầm xuống

"Sương đọng trên hoa, thật sự không được sạch..." 

Cô ta nghe vậy thì đập bàn, mắng tôi "Ngươi thì biết gì? Bảo ngươi làm gì thì làm đi. Sau này thượng thần sai ngươi làm, ngươi định tỏ thái độ như vậy sao?"

Tôi trợn mắt nhìn nàng ta

"Đến lúc đó sẽ là thái độ khác, ta sẽ bảo chàng pha cho ta."

"Ngươi, thật là hết thuốc chữa."

Cô ta nhảy dựng lên, định giơ tay đánh tôi. Tôi nghiêng mình, trong giây lát biến mất tăm hơi.

Mấy ngày sau, Nguyên Lăng tiên tử  không chịu được nữa, nghiến răng nói với tôi "Ta không thể dạy được ngươi nữa. Hôm nay ngươi phải theo ta về thiên giới. Sẽ có người dạy dỗ ngươi."

Tôi theo cô ta trở về thiên giới, nhưng lại không thấy Tiểu Tuân. Tôi được sắp xếp ở một phòng, thường ngày làm mấy việc vặt trên đây. Ở với tôi còn có mấy vị tiểu tiên nga mới lên đây.

Nguyên Lăng tiên tử dặn dò có mấy câu, đám người bọn họ đã bắt đầu đối địch với tôi.

Làm xong việc hôm đó, mấy tiên nga bắt đầu túm năm tụm ba thảo luận, thỉnh thoảng còn liếc qua tôi.

"Aiz, có một số người nào đó thật không biết xấu hổ, rõ ràng thượng thần đã có người trong lòng, còn cố bám lấy ngài ấy."

"Đúng vây, nhìn dáng vẻ của cô ta, thật giống một hồ ly tinh."

"Hồ ly tinh làm sao được như vậy? Nếu thượng thần thật sự để cô ta vào mắt thì có phải ở đây làm mấy công việc như chúng ta không?"

Lời vừa dứt, bọn họ liền bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro