12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối diện không để ý đến, một một tên đi ra đối với tên dẫn đầu nói “Kiệt ca, chính là nó.”

Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên bị một đám người vây quanh, trong tay mỗi người đều cầm một cây gậy, Thiên Tỉ tức khắc có dự cảm không lành, lập tức chạy đến, đem Vương Nguyên kéo đến phía sau mình.

“Các người là ai?” Thiên Tỉ lạnh giọng hỏi.

“Kiệt ca còn có nó nữa, chính nó đã đánh tụi em.”

Nghe được người kia nói, Tô Kiệt gật gật đầu nói với Thiên Tỉ “Là màu đả thương anh em của tao.”

Thiên Tỉ nhìn nhìn nháy mắt hiểu ra, lạnh nhạt trả lời “Tôi chỉ là đánh một đám chó mà thôi.”

“Được lắm, mày rất khá, anh em, đánh què chân bọn nó.” Đám người nghe xong sôi nổi giơ lên gậy gộc hướng về phía Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên.

Thiên Tỉ đem Vương Nguyên đẩy ra ngoài, nắm một cái gậy dùng sức kéo, cây gậy nhanh chóng về tay Thiên Tỉ, bắt được một cây cây Thiên Tỉ bắt đầu chuẩn xác mà tàn nhẫn đánh lại những tên xông lại đây, thực mau tiếng kêu thảm thiết từng trận vang lên, nhưng hai đấm khó địch bốn tay, Thiên Tỉ cũng không cẩn thận ăn mấy côn.

Vương Nguyên sốt ruột nhìn Thiên Tỉ, cầm lấy balo ném về phía đám người kia. Thật mạnh nện ở đầu Tô Kiệt, Tô Kiệt bị đa tức khắc phát hỏa.

“Đệt!” Tô Kiệt giơ gậy lên ném về phía Vương Nguyên, ở trong đám người Thiên Tỉ mới vừa đánh ngã một tên liền nhìn thấy Tô Kiệt giơ gậy đánh Vương Nguyên. Có tên thấy Thiên Tỉ thất thần liền đập một gậy vào đầu cậu, Thiên Tỉ theo bản năng giơ tay trái ngăn lại, kịch liệt đau đớn từ cánh tay truyền đến, Thiên Tỉ không nghĩ được nhiều như vậy, lập tức tiến lên, ôm lấy Vương Nguyên.

Khi gậy của Tô Kiệt nện xuống, Thiên Tỉ vừa kịp ôm lấy Vương Nguyên, đưa lưng về phía Tô Kiệt, một gậy kia thật mạnh đánh vào gáy Thiên Tỉ. Kêu lên một tiếng, phần đầu truyền đến đau đớn thiếu chút nữa làm Thiên Tỉ ngất xỉu. Những người khác thấy vậy lập tức xông tới, vây quanh Vương Nguyên và Thiên Tỉ, đánh tới tấp, Thiên Tỉ vì không để Vương Nguyên bị thương nên gắt gao ôm lấy cậu ấy, dùng thân mình che chở.

Từng gậy đánh vào lưng Thiên Tỉ, kịch liệt đau đớn làm Thiên Tỉ nhíu chặt chân mày, nỗ lực cắn răng, ôm chặt Vương Nguyên trong ngực.

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ chịu đựng đau đớn liều mạng bảo vệ mình, hốc mắt tức khắc đỏ lên.

“Đừng đánh nữa.” Vương Nguyên khóc thét lên “Cầu xin các người, đừng đánh nữa.”

Nhưng bọn họ cũng không có nghe tiếp tục đánh Thiên Tỉ.

“Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, cậu mau tránh ra, tránh ra! Cậu như vậy sẽ chết đấy.” Vương Nguyên khóc lên. Chính là Thiên Tỉ vẫn gắt gao ôm Vương Nguyên.

Cũng không biết đánh bao lâu, Vương Nguyên đã kêu khàn cả giọng, Tô Kiệt cuối cùng đánh một phát nữa vào gáy Thiên Tỉ sau đó dẫn người rời đi.

"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ.” Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ vẫn gắt gao ôm mình mà khàn khàn kêu to

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên ở trong ngực hoàn hảo không tổn hao gì, lộ ra tươi cười, hai má lúm đồng tiền treo ở khóe miệng, rõ ràng đẹp như vậy lại làm Vương Nguyên thập phần đau lòng.

“Không sao, không có việc gì.” Khàn khàn nói xong câu đó rốt cuộc chịu không nổi nữa mà ngất đi. Thật mạnh ngã xuống mặt đất.

“Thiên Tỉ, Thiên Tỉ.” Vương Nguyên khóc lóc kêu tên Thiên Tỉ.

…………

Vương Nguyên không biết mình như thế nào tới được bệnh viện, cậu liền lẳng lặng ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng giải phẫu, ngốc ngốc nhìn ngón chân. Trong mắt tràn đầy áy náy cùng tự trách.

“Thiên Tỉ, Thiên Tỉ.” Hành lang truyền tới tiếng nói sốt ruột của Lưu Chí Hoành, thực mau Lưu Chí Hoành liền chú ý đến Vương Nguyên đang ngồi trên ghế, ở trong điện thoại nghe Vương Nguyên nói Thiên Tỉ bị đánh đến hôn mê, Lưu Chí Hoành liền một bụng hỏa, xông lên phía trước túm lấy Vương Nguyên.

“Con mẹ nó.” Một quyền thật mạnh đánh vào mặt Vương Nguyên, Vương Nguyên bị đánh đến té ngã trên mặt đất, Lưu Chí Hoành đánh xong còn chưa hết giận, còn muốn tiếp tục đánh, nhưng lại bị y tá kéo lại.

“Buông tôi ra, buông tôi ra, con mẹ nó chứ!” Lưu Chí Hoành liều mạng giãy giụa.

“Cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đây là bệnh viện, cậu như vậy sẽ quấy rầy đến những người bệnh khác.”

“Bình tĩnh, mẹ nó kêu tôi như thế nào bình tĩnh.” Lưu Chí Hoành hướng bác sĩ phẫn nộ rống đến.

Vương Nguyên đứng lên, xoa xoa vết máu ở khóe miệng. “Thực xin lỗi.” Vương Nguyên cúi đầu, nghẹn ngào nói “Đều do tôi, nếu không phải tại tôi cậu ấy sẽ không bị thương nặng như vậy.”

“Hiện tại xin lỗi có ích lợi gì, nếu Thiên Tỉ có cái gì không hay xảy ra, tôi tuyệt không tha cho cậu.” Lưu Chí Hoành phẫn nộ rống.

Chẳng bao lâu đèn của phòng giải phẫu tắt, mấy hộ sĩ đẩy Thiên Tỉ đang hôn mê đi ra. Lưu Chí Hoành nhìn thấy, lập tức đi đến bên cạnh Thiên Tỉ, Vương Nguyên cũng đi qua, lúc này tay trái Thiên Tỉ bó thạch cao, trên mặt còn có vài chỗ máu bầm, sắc mặt tái nhợt. Lưu Chí Hoành trong mắt tràn đầy đau lòng cùng phẫn nộ, mà Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ như vậy, cảm thấy thập phần tự trách cùng áy náy. Bác sĩ vừa đi ra, Lưu Chí Hoành lập tức tiến lên hỏi.

“Bác sĩ, cậu ấy thế nào?”

“Tay trái gãy, cũng gãy hai cái xương sườn, sau lưng có rất nhiều máu bầm. Nhưng mà cũng may chỉ là phần lưng bị đánh, cho nên cũng không quá nghiêm trọng, nhưng phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Đi làm thủ tục nhập viên đi.”

“Được, cám ơn bác sĩ.” Lưu Chí Hoành cảm kích cúi đầu, xoay người phẫn nộ nhìn thoáng qua Vương Nguyên liền đi làm thủ tục.

……

Vương Nguyên ngồi ở trên giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiên Tỉ, trong mắt tràn đầy áy náy, “Thực xin lỗi, đều do tớ.” Trong mắt dần dần đong đầy nước mắt, vươn tay gắt gao nắm tay phải của Thiên Tỉ, “Cậu nhất định phải khỏe lại, về sau tớ sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu, không nghịch ngợm.”

Khi Lưu Chí Hoành đóng xong viện phí đi vào phòng bệnh của Thiên Tỉ, nhìn thấy Vương Nguyên ngồi ở trên giường bệnh, lửa giận vừa mới tiêu lại lần nữa bùng lên.

“Cậu còn ngốc ở đây làm gì, cậu còn ngại hại cậu ấy chưa đủ thảm sao?” Lưu Chí Hoành đi qua, lạnh nhạt nói.

Vương Nguyên nghe xong càng thêm áy náy “Nhưng……” Ngẩng đầu cầu xin nhìn Lưu Chí Hoành.

Nhưng mà Lưu Chí Hoành cũng không phải là Thiên Tỉ, biểu tình vẫn lạnh như băng. “Đi ra ngoài!”

Vương Nguyên nhìn thái độ của Lưu Chí Hoành cường ngạnh như vậy hai mắt dần dần ảm đạm, buông tay Thiên Tỉ ra, bi thương tịch mịch ra khỏi phòng bệnh, nhưng Vương Nguyên cũng không có đi hẳn, mà là thất hồn lạc phách đứng ở bên ngoài, xa xa nhìn Thiên Tỉ đang nằm ở trên giường.

Lưu Chí Hoành ngồi ở chỗ Vương Nguyên vừa ngồi, nhìn Thiên Tỉ hôn mê, nhìn máu bầm trên mặt cậu, lại nhìn tay trái bó thạch cao, bất đắc dĩ thở dài “Tớ biết sẽ như vậy mà.”

Lưu Chí Hoành cứ như vậy lẳng lặng nhìn Thiên Tỉ, không biết nhìn bao lâu, khi Lưu Chí Hoành phục hồi tinh thần lại thì trời đã đã khuya, cậu ta sợ Thiên Tỉ tỉnh lại sẽ đói bụng, cũng biết Thiên Tỉ không thích ăn đồ ăn ở bệnh viện, vì thế đứng dậy đắp chăn cho Thiên Tỉ, xoay người ra ngoài mua cơm, khi cậu ta đi đến cửa phòng bệnh nhìn Vương Nguyên còn đứng ở bên ngoài, nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi.

Khi Lưu Chí Hoành trở về, Vương Nguyên vẫn là đứng ở chỗ đó. Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ thở dài. Không để ý tới Vương Nguyên, đi vào phòng bệnh đặt đồ ăn lên trên bàn.

“…… Nước…… Nước…… Nước.” Thanh âm thật nhỏ mà khàn khàn ở phòng bệnh an tĩnh vang lên.

Lưu Chí Hoành kinh hỉ nhìn Thiên Tỉ “Nước, nước, chờ một chút.”

Lưu Chí Hoành nhanh chóng đi rót nước, đến bên giường bệnh nhẹ nhàng đỡ Thiên Tỉ dậy, Lưu Chí Hoành một chút một chút đem nước đút cho Thiên Tỉ. Chén nước đầy đều bị Thiên Tỉ uống hết, trên mặt cậu cũng hồng nhuận lên chút, không còn quá tái nhợt.

“Cám ơn!” Thiên Tỉ nhẹ nhàng đối nói.

Nhìn sắc mặt Thiên Tỉ chuyển biến tốt, Lưu Chí Hoành vui mừng cười. Nhẹ nhàng đem Thiên Tỉ nằm buông. “Tỉnh rồi, tới ăn một chút gì đi!”

“Ừm!” Thiên Tỉ nhẹ nhàng gật gật đầu. Hướng bốn phía nhìn lại, tìm kiếm Vương Nguyên, nhưng không thấy, Thiên Tie kỳ quái hỏi Lưu Chí Hoành “Vương Nguyên đâu?”

Thanh âm thực nhẹ nhưng Vương Nguyên ở bên ngoài vẫn nghe được, lập tức vọt tới trước cửa chờ mong nhìn Thiên Tỉ.

“Ở ngoài cửa.”

Thiên Tỉ nhìn về phía ngoài cửa, thực mau liền nhìn thấy Vương Nguyên vừa kích động lại rụt rè. “Vì sao cậu ấy không vào đây?”

“Cậu ta vào làm gì, tiếp tục hại cậu sao?” Thiên Tỉ nhắc tới Lưu Chí Hoành liền muốn phát hỏa.

“Nhị Văn! Cậu ấy không có hại tớ.” Thiên Tỉ nhíu mày.

“Không hại cậu, không phải do cậu ta thì cậu sẽ nằm ở đây sao? Cậu sẽ bị thương nặng như vậy sao?”

Ngoài cửa Vương Nguyên nghe xong, hai mắt lại ảm đạm. Cúi đầu không dám nhìn về phía Thiên Tỉ.

“Nhị Văn” Thiên Tỉ phẫn nộ quát lớn.

Lưu Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ, tức giận buông cơm trên tay xuống, đi tới cửa, nhìn về phía Vương Nguyên lạnh nhạt nói “Vào đi!”

Vương Nguyên nghe Lưu Chí Hoành cho mình đi vào, ngẩng đầu cảm kích nhìn cậu ta, nói câu cám ơn, liền lập tức đi đến mép giường Thiên Tỉ ngồi xuống.

“Thiên Tỉ, cậu tỉnh rồi!” Vương Nguyên kích động nói.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên như vậy thì cười một chút, má lúm đồng tiền thật sâu treo ở bên miệng “Ừm, tỉnh rồi.”

Thiên Tỉ cười nhìn Vương Nguyên, thực mau liền nhìn đến vết thương ở khóe miệng Vương Nguyên, mày hơi hơi nhíu lại. Vươn tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, Vương Nguyên đau đến hít một ngụm khí lạnh.

“Đau không?” Thiên Tỉ ôn nhu hỏi.

“Không đau, không đau!” Vương Nguyên cố nén đau nói.

Thiên Tỉ cau mày, đen mặt nhìn Lưu Chí Hoành đứng ở bên cạnh, Thiên Tỉ biết là do Lưu Chí Hoành đánh, bởi vì trước khi hôn mê cậu có nhìn Vương Nguyên một cái, Vương Nguyên cũng không có bị thương, mà khi tỉnh lại khi, khóe miệng lại bị thương, ngoài Lưu Chí Hoành ra thì không có người khác.

Cảm nhận được ánh mắt trách cứ của Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành khó chịu bĩu môi “Được rồi, hai người tiếp tục, tớ đi trước.” Biết mình là dư thừa, Lưu Chí Hoành tuy rằng thực khó chịu, nhưng vẫn là bất đắc dĩ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro