14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tỉ cũng như thế, mỗi ngày chờ mong Vương Nguyên đến, khi Lưu Chí Hoành mang cơm lại đây Thiên Tỉ liền lập tức đuổi cậu ta đi, tuy rằng mỗi lần đều bị Lưu Chí Hoành mắng trọng sắc khinh bạn nhưng Thiên Tỉ cũng hoàn toàn không để ý, cậu thích Vương Nguyên cẩn thân đút cơm cho mình, thích nhìn Vương Nguyên nghiêm túc làm bài tập, thích nhìn Vương Nguyên sau khi học xong hai mắt tỏa sáng. Cậu thích như vậy, có đôi khi cậu hy vọng mình cứ nằm ở chỗ này cũng tốt.

Ôn nhu vuốt ve đầu Vương Nguyên, nhìn Vương Nguyên mệt đến ghé vào trên bàn ngủ quên, trong mắt tràn đầy sủng nịch, cứ như vậy cũng tốt, Thiên Tỉ yên lặng nghĩ. Khóe miệng hơi hơi giơ lên lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, cầm lấy di động nhìn ngày tháng một chút má lúm đồng tiền càng sâu.

…………

“Thiên Tỉ, tớ đi học đây!” Vương Nguyên đeo balo đi đến trước cửa phất phất tay với Thiên Tỉ. Mới vừa đi vài bước liền nhìn thấy Lưu Chí Hoành mang bữa sáng tới, nhớ tới lúc Thiên Tỉ bị thương, Vương Nguyên lại áy náy cúi đầu, thật cẩn thận bước qua.

Lưu Chí Hoành nhìn Vương Nguyên cúi đầu đi tới, không khỏi có chút kỳ quái “Thiên Tỉ dậy chưa?” Lưu Chí Hoành mở miệng hỏi.

“Dậy…… Dậy rồi.”

Nói xong Vương Nguyên lập tức chạy đi, lưu lại vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Chí Hoành “Tôi đáng sợ như vậh sao?” Lưu Chí Hoành nói thầm một câu liền không để ý nữa, đi vào phòng bệnh của Thiên Tỉ.

“Thiên Tỉ, hôm nay khá hơn chút nào không?” Đem bữa sáng đặt trên bàn, Lưu Chí Hoành ngồi ở mép giường bệnh hỏi.

“Khá hơn nhiều ròi, bác sĩ nói ngày mai đại khái có thể xuất viện.”

Thiên Tỉ nói xong nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành không nói lời nào nữa, Lưu Chí Hoành bị nhìn không khỏi có chút rét run.

“Biết rồi, không cần nhìn chằm chằm tớ như thế, tớ liền đi ngay.” Lưu Chí Hoành tội nghiệp đi ra cửa, trong miệng nhỏ giọng oán giận.

“Từ từ, tớ không kêu cậu đi.”

Nghe được phía sau truyền đến giọng của Thiên Tỉ, Lưu Chí Hoành vốn ủy khuất hai mắt tức khắc phát sáng, tung ta tung tăng chạy đến mép giường liếc mắt đưa tình nhìn Thiên Tỉ “Tớ biết cậu không phải trọng sắc khinh bạn như vậy.”

Thiên Tỉ nhìn Lưu Chí Hoành như vậy tức khắc vẻ mặt chảy dài hắc tuyến. “Đứng đắn một chút.”

“Rất đứng đắn” Lưu Chí Hoành nói.

Thiên Tỉ nhịn xuống xúc động muốn hành hung cậu ta, tới gần bên tai nhẹ nhàng nói gì đó, nói đến một nửa Lưu Chí Hoành lập tức phẫn nộ nhảy dựng lên chỉ vào Thiên Tỉ "Được lắm Dịch Dương Thiên Tỉ, mệt chết tớ một tháng này mỗi ngày đưa cơm cho cậu, mỗi lần vừa đặt cơm xuống cậu liền đuổi tớ đi, cũng không sao cả, hiện tại cậu kêu tớ ở lại, tớ còn tưởng rằng lương tâm cậu trỗi dậy, không nghĩ tới cậu cư nhiên kêu tớ đi làm cái này, tớ nói cho cậu biết, ông đây không làm.”

Nói xong phẫn nộ xoay người, còn chưa đi được vài bước liền nghe được thanh âm nguy hiểm của Thiên Tỉ “Nếu cậu muốn ảnh cậu mặc đồ con gái được gửi đến điện thoại của tất cả học sinh trong trường thì cậu có thể cự tuyệt.”

Lưu Chí Hoành quay người lại liền nhìn thấy Thiên Tỉ đắc ý cười, nghĩ đến hậu quả khi ảnh chụp kia bị phát tán, Lưu Chí Hoành không khỏi chảy mồ hôi lạnh “Xem như cậu lợi hại. Nhưng tớ khônh có thứ đó.”

“Đi mua, tớ không tin cậu lại mua không được.”

“Cậu thật tàn nhẫn, nhưng buổi tối rất lạnh.”

“Mặc nhiều quần áo vào.”

“Xem như cậu lợi hại, nhưng ngày hôm sau còn phải đi học.”

“Đó là vấn đề của cậu.”

“Cậu thật tàn nhẫn.” Nghiến răng nghiến lợi ném xuống mấy chữ, Lưu Chí Hoành phẫn nộ xoay người đi ra ngoài.

“À! Đúng rồi ngày mai nhớ nhớ mang đến nhé!”

Lưu Chí Hoành tức giận đến thiếu chút nữa bóp chết người kia, “Cậu………… Cậu………… Con mẹ nó.” Lưu Chí Hoành tức giận đến nói không nên lời.

...

“Thiên Tỉ, cậu cuối cùng cũng khỏe lại rồi, không có cậu ở bên cạnh, tớ sắp buồn chán đến chết rồi……” Vương Nguyên vẫn luôn ở bên tai Thiên Tỉ mà lải nhải nói  không ngừng, như muốn đem toàn bộ những gì xảy ra trong một tháng đều nói cho Thiên Tỉ nghe. Thiên Tỉ cũng không có giống lúc trước đen mặt, mà là sủng nịch nhìn Vương Nguyên.

Vừa đi đến lớp, Thiên Tỉ đã bị một đám nữ sinh vây quanh, đem Vương Nguyên đẩy qua đẩy lại.

“Thiên Tỉ, cậu không sao chứ?”

“Thiên Tỉ, tay cậu khá hơn chút nào không?”

“Thiên Tỉ, cậu cần vở chép bài không?”

“Thiên Tỉ, cậu ăn sáng chưa?”

…………

Các nữ sinh vẫn luôn theo sau Thiên Tỉ, cậu ngồi xuống rồi vẫn còn vây quanh, Vương Nguyên nhìn chỗ ngồi của mình bị một đống nữ sinh vây quanh tức khắc có chút vô lực.

“Mấy người hỏi đủ chưa?” Thiên Tỉ phẫn nộ, giọng nói trầm thấp vang vọng toàn bộ phòng học, cả lớp tức khắc yên lặng, “Mấy người không biết đã vào sao sao?”

Vốn dĩ không thích có người tới gần, bị một đống nữ sinh vây quanh đã rất không thích rồi, những người này còn ríu rít nói liên hồi, làm cho Thiên Tỉ càng tức giận, mấy người cho rằng mất người là Vương Nguyên sao!

Mọi người nhìn thấy Thiên Tỉ nổi giận liền không tiếp tục vây quanh nữa, đều tản ra trở lại bàn của mình.

Vương Nguyên cuối cùng cũng ngồi được vào chỗ của mìmh, nhìn Thiên Tỉ đang đen mặt ở bên cạnh, “Ai nha! Tiểu Thiên Thiên đừng nhăn mặt, thực dọa người, cậu phải cười nhiều một chút, giống tớ nè.” Nói xong bày ra một khuôn mặt tươi cười ở trước mặt Thiên Tỉ.

Tức khắc trong một giây Thiên Tỉ liền lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.

“Đúng, chính là như vậy, cậu xem cậu cười lên thật đẹp, tiếp tục nào, ôn nhu một chút.”

“Oa! Thiên Tỉ cười a!”

“Đúng vậy! Đẹp trai quá!”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy cười nha!”

“Mau xem cậu ấy còn có má lúm đồng tiền.”

………………

Cả lớp đều nhìn về phía này, cái này làm cho Thiên Tỉ có chút không khoẻ, thu hồi tươi cười xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hừ một tiếng.

Chủ nhiệm lớp cầm bài thi đi đến, "Đã có điểm thi rồi, bây giờ sẽ phát ra, mọi người tự xem lại bài của mình, xem có bị tụt hạng hay không.”

Khi Vương Nguyên cầm bài thi, tức khắc kích động, “Oa! Đứng thứ 20 của lớp, Tiểu Thiên Thiên cậu mau xem, tớ đứng thứ 20, mau xem a, oa! Thật là lợi hại, Thiên Tỉ cậu mau xem…” Vương Nguyên kích động liều mạng phe phẩy bài thi trước mặt Thiên Tỉ, toàn bộ phòng học tràn ngập thanh âm bạc hà của Vương Nguyên, Thiên Tỉ trầm mặt nhìn phía trước, mặt theo Vương Nguyên lay động càng ngày càng đen.

“Khụ…… Khụ” Chủ nhiệm lớp lớn tiếng khụ một tiếng.

Vương Nguyên nghe được mới phát hiện có chút không đúng, nhìn quanh bốn phía thấy cả lớp đang dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần mà nhìn mình, đặc biệt là bạn học đang phát bài thi trước mặt cậu, “Ha hả…… Ha hả” Vương Nguyên xấu hổ cười cười ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Khụ, lần này thành tích cả lớp rất tốt, thầy ở đây muốn khen ngợi Thiên Tỉ một chút, em ấy cùng Vương Nguyên tạo thành nhóm học tập khiến thành tích của Vương Nguyên có tiến bộ rất lớn. Lại khen ngợi một chút Vương Nguyên lần này đã tăng hạng. Hy vọng em tiếp tục cố lên.”

Chủ nhiệm khen ngợi một chút rồi tiếp tục nói "Bây giờ thì xem bài thi của mình sai ở chôc nào nha!”

…………

“Thiên Tỉ, Nguyên ca rất lợi hại nha! Tớ nói nè, chỉ là Nguyên ca của cậu không thích học, khi Nguyên ca của cậu muốn học, vị trí số một của cậu liền khó mà giữ được, ha ha ha ha……” Thật vất vả tới lúc tan học, Vương Nguyên liền bắt đầu ở bên tai Thiên Tỉ ồn ào, “Thiên Tỉ, đi công viên giải trí thì sao?”

Thiên Tỉ dừng lại bước chân nhìn Vương Nguyên nói: “Bài thi môn toán câu đầu tiên cậu làm sai, câu thứ 5 lúc trước đã làm sai một lần mà lần này cậu vẫn sai, cả câu 20 nữa, tớ giảng cho cậu hơn 3 lần mà cậu vẫn làm sai, câu 22 cũng vậy, bài tập tiếng Anh cũng là đề dễ nhất……” Nói xong Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên “Hiện tại còn cảm thấy mình rất lợi hại không?” Nói xong không màng Vương Nguyên bị kinh ngạc đến ngây người, tục về phía trước, miệng bất giác hơi giơ lên lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Mấy ngày tiếp theo Vương Nguyên đều không cùng Thiên Tỉ nói chuyện, một mình sinh hờn dỗi, ở trong lớp không để ý tới Thiên Tỉ, về nhà cũng đi ở phía sau Thiên Tỉ, khi ngủ cũng ở trên giường cắt một cái vĩ tuyến 38, tuy rằng mỗi ngày đều sẽ vượt rào. Thiên Tỉ cũng không đi dỗ dành, vốn không hay dỗ dành người khác, quan trọng nhất là cậu rốt cuộc có thể an tĩnh mấy ngày rồi.

“Chờ một chút, không cần đi học.”

“Hả?” Vương Nguyên đang cúi đầu ăn sáng, nghe xong ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Thiên Tỉ.

“Hôm nay tớ xin thầy giáo cho nghỉ rồi, trong vòng 10 phút ăn xong bữa sáng, tớ mang cậu đi một chỗ.”

“Không đi” Vương Nguyên ngạo kiều quay đầu đi. Còn vì chuyện mấy hôm trước mà tức giận, kỳ thật chuyện khiến cậu càng tức giận chính là cậu giận lâu như vậy Thiên Tỉ lại không tới dỗ cậu, nếu là trước kia, Vương Tuấn Khải đã sớm chạy tới dỗ cậu vui vẻ, nhưng mà Thiên Tỉ lại vẫn bày ra khuôn mặt lạnh nhạt, cũng trầm mặc không nói lời nào. Chờ mong Thiên Tỉ giống Vương Tuấn Khải đi qua dỗ dành mình.

“Ừm, được, vậy tớ đi công viên giải trí một mình!” Thiên Tỉ không để ý tới Vương Nguyên, vừa chuyên chú ăn bữa sáng vừa nói.

“Hả?” Vừa nghe đến công viên giải trí, Vương Nguyên lập tức quay đầu nhìn Thiên Tỉ “Thật không?”

“Cậu còn 8 phút 20 giây để ăn xong bữa sáng.”

Lập tức ăn ngấu nghiến, cuối cùng miệng bị tắc đến phình phình, “Ừm! Ăn xong rồi.”

“Ừm! Đi thôi!” Thiên Tỉ cũng buông chén đũa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro