15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe bay, thuyền hải tặc, xe điện đụng, trượt nước, quỷ ốc……

Vương Nguyên nhìn xung quanh hai mắt đều tỏa sáng, “Oa! Công viên giải trí a~ Nguyên ca tới đây.” Kích động ở trong đám đông rống lớn một câu, Thiên Tỉ ở bên cạnh mặt đầy hắc tuyến quay đầu đi làm bộ không quen biết cậu, “Đi, đi chơi thôi.” Nói xong lôi kéo Thiên Tỉ kích động chạy đi……

“Aaaa” Công viên giải trí nơi nơi tràn ngập tiếng thét chói tai, Thiên Tỉ chậm rãi thả lỏng, trở về bộ dáng một cậu trai 15 16 tuổi nên có, bồi Vương Nguyên đem tất cả các trò chơi trong công viên giải trí đều chơi một lần.

“Ai! Mệt chết Nguyên ca rôi.” Vương nguyên mệt đến đặt mông ngồi ở lên ghế dài, chính là trong mắt lại vẫn tràn ngập tình cảm mãnh liệt.

Thiên Tỉ cũng yên lặng ở bên cạnh lộ ra một tia cười khổ, lại trở về là một Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh nhạt ổn trọng, tựa hồ đứa nhóc la hét điên loạn vừa rồi không phải mình, đã rất lâu không có tới nơi này. Nhìn xung quanh đã có chút khác so với trước kia, nhưng lại vẫn rất quen thuộc.

Ục ục

Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Nguyên đang vuốt bụng, Vương Nguyên nhìn thấy Thiên Tỉ đang nhìn mình thì cười cười nói “Đã đói bụng, tớ đi mua đồ ăn, cậu ở đây chờ tớ.”

Nói xong nhanh như chớp chạy đi, lưu lại Thiên Tỉ mang theo nhợt nhạt tươi cười cùng vẻ mặt sủng nịch, nhìn thấy bóng lừn phía trước đã khuất xa lập tức lại trở về khuôn mặt lạnh lùng, một lúc sau có một đứa bé đi tới bên cạnh Thiên Tỉ, mang theo ánh mắt thật cẩn thận lại chờ mong mà nhìn cậu.

“Hửm? Em làm sao vậy?” Thiên Tỉ nhìn đứa nhỏ này cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, giống một anh trai ôn.

“Cái kia...” Đứa nhỏ chỉ chỉ sau lưng Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ xoay người liền nhìn thấy một quả bóng bay treo ở trên cây liền hiểu, đứng lên vươn tay gỡ nó ra, ngồi xổm xuống đưa cho đứa nhỏ “Của em.”

Đứa nhỏ nhận lấy non nớt nói “Cám ơn ca ca.”

Má lúm đồng tiền của Thiên Tỉ càng hãm sâu, xoa xoa đầu đứa nhỏ, “Anh bạn nhỏ, mẹ em đâu?”

“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn”

Thiên Tỉ mới vừa hỏi xong liền có một người phụ nữ kích động chạy tới ôm chặt đứa nhỏ.

“Mẹ~”

“Hù chết mẹ rồi.” Người phụ nữ kiểm tra đứa nhỏ một chút xem có bị gì hay không, sau đó ngẩng đầu cảm kích nhìn Thiên Tỉ “Thật ngại ấu, quấy rầy đến cháu.”

“Dạ, không có việc gì.”

“Tiểu Viễn, mau nói hẹn gặp lại cùng anh trai đi.” Người phụ nữ bế đứa nhỏ lên nói với nó.

Đứa nhỏ hôn lên mà Thiên Tỉ một ngụm nói “Cám ơn đại ca ca, đại ca ca hẹn gặp lại.”

Thiên Tỉ lộ ra sủng nịch tươi cười đối với đứa nhỏ nói hẹn gặp lại. Nhìn đứa nhỏ càng ngày càng đi xa Thiên Tỉ đột nhiên nghĩ đến em trai Nam Nam nhà mình, bất đắc dĩ thở dài, đã lâu không đi thăm em ấy rồi, không biết có cao lên chưa.

Cách đó không xa Vương Nguyên cầm một đống đồ ăn nhìn thấy toàn bộ, ngốc ngốc đứng ở phía xa nhìn Thiên Tỉ, cậu chưa từng thấy qua Thiên Tỉ ôn nhu tới như vậy, này không khỏi làm Vương Nguyên có chút kinh ngạc.

Thiên Tỉ xoay người liền nhìn thấy Vương Nguyên.

“Mua xong rồi sao?” Vẫn là ngữ khí nhàn nhạt.

“Đương nhiên.” Vương Nguyên đắc ý đem đồ ăn trong tay ở trước mặt Thiên Tỉ quơ quơ.

…………

“Ta không đeo.”

“Ai nha, Tiểu Thiên Thiên đeo một lát một lát thôi~”

Rốt cuộc ở sự không ngừng nỗ lực năn nỉ của Vương Nguyên, Thiên Tỉ nhìn nhìn tai thỏ trong tay Vương Nguyên lại nhìn nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Nguyên, bất đắc dĩ thở dài, hung hăng cầm lấy đeo ở trên đầu, Vương Nguyên lập tức lộ ra vui vẻ tươi cười lôi kéo Thiên Tỉ chạy đi chụp hình.

“Ai nha! Tiểu Thiên Thiên cười một chút không được sao?” Sau khi chụp mấy tấm, Vương Nguyên nhìn đến Thiên Tỉ vẫn lạnh mặt lập tức qua đi nói một hồi. Nỗ lực làm Thiên Tỉ xả ra một nụ cười tuy rằng so với khóc còn khó coi hơn.

Chụp xong nơi này, Vương Nguyên lại lôi kéo Thiên Tỉ đi nơi khác chụp, Thiên Tỉ đáng thương cứ như vậy đeo một lỗ tai thỏ ở ánh nhìn chăm chú của người xung quanh chụp không biết bao nhiêu bức ảnh. Bởi vậy ở trên đường về nhà Thiên Tỉ vẫn luôn đen mặt còn Vương Nguyên cười ha ha xem lại ảnh chụp của Thiên Tỉ, thỉnh thoảng còn quơ quơ trước mặt Thiên Tỉ.

Về đến nhà đã là 9 giờ tối, Vương Nguyên tê liệt ngã xuống sô pha, “Mệt chết rồi~”

“Ngồi dậy, tớ đưa đi một chỗ nữa.” Thiên Tỉ lôi kéo Vương Nguyên đang không tình nguyện đi lên lầu, đi đến một căn phòng mà đã rất lâu rồi chưa mở ra.

Thiên Tỉ dắt Vương Nguyên còn đàn khiếp sợ đi vào phòng tập vũ đạo của mình, cho dù đã rất lâu không vào đây nhưng tất cả đều chưa hề thay đổi, chỉ là phía trước có thêm một đàn dương cầm màu trắng.

Vương Nguyên nhìn thấy lập tức kích động tiến lên “Oa! Đây chính là phiên bản giới hạn.” Vương Nguyên cẩn thận lại kích động vuốt ve.

“Thích không?” Má lúm đồng tiền nhợt, Thiên Tỉ sủng nịch nói.

“Thích thích!” Vương Nguyên kích động đến gật đầu liên hồi.

Thiên Tỉ nhìn lộ má lúm đồng tiền chứa đầy sủng nịch, cậu đi đến bên cạnh dương cầm ngồi xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chuyển động.

Trong biển người mênh mông gặp được em...

Giống như ánh mặt trời chiếu vào đáy lòng anh...

Thời gian tươi đẹp nhất có em cùng gắn bó...

Tâm tình anh không thể miêu tả nổi...

Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp được em...

Làm anh vui vẻ làm anh si mê...

Em là ý nghĩa quan trọng nhất cuộc đời anh...

Anh có thể nào quên được em...

Bởi vì gặp được em hết thảy đều là định mệnh...

Cùng em nắm tay nhau đi về phía trước...

Mỗi ngày đều là kỷ niệm đáng quý...

Bởi vì gặp em anh học được cách quý trọng...

Cho dù phải đối mặt với nhiều bão táp đả kích...

Anh vẫn sẽ kiên định đi tiếp...

Nếu một ngày anh mất em...

Thế giới u ám không còn ánh sáng...

Hay không còn có người nguyện ý lắng nghe...

Trong lòng anh có một bí mật nho nhỏ...

Bởi vì gặp được em hết thảy đều là định mệnh...

Cùng em nắm tay nhau đi về phía trước...

Mỗi ngày đều là kỷ niệm đáng quý...

Bởi vì gặp em anh học được cách quý trọng...

Cho dù phải đối mặt với nhiều bão táp đả kích...

Anh vẫn sẽ kiên định đi tiếp...

Có thể nước mắt sẽ chậm rãi che mờ đôi mắt anh...

Có thể nước mưa dần dần xối ướt tóc anh...

Từng mùa cứ thế trôi đi...

Anh sẽ nhớ kỹ đôi mắt sáng ngời của em...

Bởi vì gặp được em hết thảy đều là định mệnh...

Cùng em nắm tay nhau đi về phía trước...

Mỗi ngày đều là kỷ niệm đáng quý...

Bởi vì gặp em anh học được cách quý trọng...

Cho dù phải đối mặt với nhiều bão táp đả kích...

Anh vẫn sẽ kiên định đi tiếp...

Từ khi gặp được em hết thảy liền thành định mệnh....

Vương Nguyên cứ như vậy ngốc ngốc nhìn Thiên Tỉ đang nghiêm túc đánh đàn, mặc dù có mấy chỗ đánh sai, nhưng lại một chút cũng không ảnh hưởng đến khí chất của Thiên Tỉ.

Đàn xong Thiên Tỉ dừng tay nói “Đây là bài hát do ca sĩ mà tớ thích nhất viết ra, đã lâu không chơi qua, cho nên có mấy chỗ sai.”

“A, không có việc gì, rất êm tai.” Vương Nguyên kích động liều mạng gật đầu.

Thiên Tỉ nhìn không tự giác lộ ra tươi cười, nhìn nhìn đồng hồ, “Đi thôi, lên sân thượng.” Nói xong liền kéo Vương Nguyên đi.

“Ai! Thiên Tỉ cậu kéo tớ tới nơi này làm gì!?” Vương Nguyên thở hổn hển nhìn Thiên Tỉ đang xem đồng hồ.

“Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”

“Còn làm ra vẻ thần bí!” Vương Nguyên bất mãn bĩu môi.

“Được rồi, 3, 2, 1.”

“Bùm bùm bùm”

Thiên Tỉ mới vừa hô xong, một đám pháo hoa liền ở không trung nở rộ.

“Oa!” Vương Nguyên kinh hỉ nhìn pháo hoa lộng lẫy trên bầu trời, trong mắt ngôi sao lấp lánh, cuối cùng pháo hoa trên bầu nở ra một hành chữ "Vương Nguyên sinh nhật vui vẻ", Vương Nguyên kinh ngạc nhìn 6 chữ xanh biếc trong không trung, tinh quang trong mắt biến thành nước mắt.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you.”

Vương Nguyên thực mau bị tiếng hát hấp dẫn, xoay người liền nhìn thấy Lưu Chí Hoành đẩy một cái bánh sinh nhật đi tới. Quay đầu nghi vấn nhìn Thiên Tỉ đang giơ khóe miệng mang theo hai cái má lúm đồng tiền dễ dương.

“Sinh nhật vui vẻ, Nguyên Nguyên, mau ước đi!” Thiên Tỉ ôn nhu nói.

Lúc này trong mắt Vương Nguyên đã tràn ngập nước mắt, cậu đã quên mất sinh nhật của mình rồi, dù nhớ cậu cũng hoàn toàn không cho rằng Thiên Tỉ sẽ giống Vương Tuấn Khải tặng quà sinh nhật cho cậu. Hiện giờ Thiên Tỉ làm hết thảy thật sâu xúc động trái tim Vương Nguyên, hơn nữa những gì Thiên Tỉ làm cho cậu suốt thời gian qua, Vương Nguyên đều nhìn thấy, vươn tay gắt gao ôm lấy Thiên Tỉ, nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy ra, thấm ướt quần áo Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ cũng ôm lấy Vương Nguyên, ôn nhu xoa xoa đầu Vương Nguyên nói “Lần này buông xuống được chưa!?”

“Được.” Vương Nguyên nghẹn ngào.

Thiên Tỉ biết Vương Nguyên vẫn luôn không buông bỏ được việc Vương Tuấn Khải rời đi. Người quan trọng nhất không nói một tiếng đã chạy đi mất, dù là ai đều không thể dễ dàng buông xuống. Thiên Tỉ cũng nếm qua cảm giác mất đi nên vô cùng thấu hiểu, vì chuyện trước kia mà Thiên Tỉ ngủ không hề sâu, chỉ cần có một chút động tĩnh liền tỉnh, cho nên cậu biết rõ Vương Nguyên mỗi buổi tối đều mở cửa phòng cậu ra. Thiên Tỉ biết Vương Nguyên sợ hãi cậu cũng sẽ giống Vương Tuấn Khải đột nhiên biến mất, lại bởi vì lần trước cậu mất khống chế dọa sợ Vương Nguyên, cái này làm cho Vương Nguyên càng thêm sợ hãi, cho nên buổi tối mới chạy đến phòng Thiên Tỉ leo lên ngủ cùng, Vương Nguyên đều sẽ gắt gao ôm một cánh tay Thiên Tỉ, Thiên Tỉ đều cảm nhận được cho nên cậu muốn mượn sinh nhật này nói cho Vương Nguyên biết mình sẽ không rời đi.

“Cám ơn.” Vương Nguyên nghẹn ngào nói.

“Nguyên Nguyên, cậu phải nhớ kỹ Sponge Bob cùng Patrick là bạn bè tốt nhất, cho nên Sponge Bob vĩnh viễn sẽ không Patrick một mình, cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Patrick.”

“Ừm.”

“Được rồi! Được rồi! Vương Nguyên nhanh tới cắt bánh kem.” Lưu Chí Hoành chờ không nổi nữa.

“Được.” Vương Nguyên gật gật đầu nhắm mắt lại chân thành ước nguyện sau đó mở mắt thổi tắt nến. Vương Nguyên cũng không có ăn mà là trực tiếp chụp lên mặt Thiên Tỉ, cứ như vậy vốn là khuôn mặt mang má lúm đồng tiền tức khắc dính đầy bơ, sắc mặt đen đến mức bên ngoài một tầng bơ cũng không che được.

“Ha ha ha ha ha ha”

“Ha ha ha ha ha ha”

Lưu Chí Hoành cùng Vương Nguyên tức khắc lớn tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro