Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ca ca......"

Thiên Tỉ vừa xuống máy bay liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc chạy như bay lại đây, Thiên Tỉ sủng nịch cười buông hành lý ngồi xổm xuống ôm lấy Nam Nam.

Mới vừa đem Nam Nam bế lên liền nhìn thấy Lưu Chí Hoành đi tới. Gật gật đầu coi như chào hỏi, quay qua Nam Nam nói. "Thế nào có nhớ ca ca hay không?"

"Hừ! Ca ca đều không tới thăm em." Nam Nam ngạo kiều quay đầu đi làm bộ tức giận.

Thiên Tỉ nhìn, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu khắc ở bên miệng.

"Được rồi, đi thôi! Mọi người lại sốt ruột chờ." Lưu Chí Hoành nhìn bất đắc dĩ nói.

"Ừm" Thiên Tỉ gật gật đầu "Đi thôi Nam Nam" Nói xong ôm Nam Nam đi, lưu lại Lưu Chí Hoành biểu tình tổn thương, yên lặng dọn hành lý.

...

"Nguyên Nguyên, ăn nhiều một chút, đây là món con thích ăn nhất đấy." Mẹ Vương Nguyên gắp một miếng thịt bỏ vào chén ương Nguyên.

Vương Nguyên một bên gặm chân gà trên tay một bên nhìn đồ ăn chồng chất như núi trong chén, cảm thấy không biết phải nói gì.

"Ai nha, mẹ à, mẹ đây là muốn đem con trai tuấn tú của mẹ biến thành một thằng nhóc béo phì sao?"

"Còn dám nói, nhìn xem gần đây con đã gầy thành cái dạng gì rồi, khi còn nhỏ thịt nhiều như vậy thật đáng yêu! Hiện tại có khác gì da bọc xương không, nhanh dọn về ở cùng ba mẹ đi."

Vương Nguyên vừa nghe nói dọn về thì dừng một chút "Mẹ, con ở đó rất tốt, Thiên Tỉ nói phải cân đối dinh dưỡng, không nên ăn nhiều thịt như vậy." Vừa nói vừa đem một miếng thịt thật lớn nhét vào trong miệng "Hơn nữa, Thiên Tỉ học vô cùng giỏi, mẹ xem lần này con trai mẹ thi tốt như vậy đều là nhờ cậu ấy phụ đạo cho, con ở với cậu ấy tốt lắm, hơn nữa ba mẹ cũng bận rộn như vậy."

Mẹ Vương Nguyên còn muốn nói cái gì nữa lại bị ba Vương Nguyên đánh gãy "Được rồi, Nguyên Nguyên có suy nghĩ của riêng mình. Hơn nữa để nó rèn luyện một chút cuộc sống độc lập cũng tốt."

"Đúng...... Đúng..." Vương Nguyên vừa và cơm vừa phụ họa.

Mẹ Vương trách cứ nhìn thoáng qua ba Vương, cũng không nói gì nữa.

Bên kia, ba Dịch vì bận công việc, mấy ngày nay về nhà rất muộn, đây vừa lúc hợp ý Thiên Tỉ, dắt Nam Nam đi chơi mấy ngày, nhìn Nam Nam trong lòng ngực đang ngủ ngon lành, Thiên Tỉ lộ ra sủng nịch tươi cười. Nhẹ nhàng đem Nam Nam đặt lên giường đắp chăn cẩn thận liền ra khỏi phòng đi xuống lầu, vừa vặn liền nhìn thấy ba Dịch trở về, khuôn mặt ôn nhu tức khắc bị lạnh nhạt thay thế, cũng không để ý tới ba Dịch, đi thẳng về phòng mình.

"Dương Dương, từ từ." Ba Dịch thấy Thiên Tỉ bỏ đi lập tức gọi lại, thấy Thiên Tỉ tuy không quay đầu nhưng cũng đã đứng lại, ba Dịch nhẹ nhàng thở ra, "Chúng ta có thể nói chuyện không?" Ba Dịch nhìn bóng lưng quật cường của Thiên Tỉ mang theo khẩn cầu nói.

Thiên Tỉ nghe xong ánh mắt màu hổ phách hiện lên một tia phức tạp, quay đầu lại ánh mắt như cũ lạnh băng nhìn người ba sinh ra mình, hoặc có thể nói là kẻ thù giết mẹ mình. "Ông muốn nói cái gì?"

......

Mở cửa nhìn căn phòng tối o, Vương Nguyên cảm thấy thực mất mát, vốn cho rằng Thiên Tỉ đã về đây, ai biết ba mẹ thông báo phải đi công tác cậu về đây lại vẫn chỉ có một mình, tất niên năm nay có lẽ phải đón một mình rồi! Vương Nguyên trong lòng nghĩ nghĩ, không biết vì sao về nhà mấy ngày liền rất nhớ Thiên Tỉ, nằm ở trên giường cầm lấy di động muốn gọi điện thoại hỏi khi nào cậu ấy trở về, lại sợ vì khác múi giờ mà làm phiền cậu ấy, bất đắc dĩ chỉ có thể gửi một tin nhắn, chờ mong Thiên Tỉ có thể lập tức trả lời, di động lại nửa ngày cũng không có động tĩnh, "Ai! Quả nhiên đang ngủ!" Vương Nguyên mất mát đem điện thoại ném đến một bên, nhàm chán nằm ở trên giường không biết làm gì.

...

"Dương Dương, con sống có khỏe không?"

"Nhờ phúc của ngài, còn chưa có chết."

Nghe Thiên Tỉ nói như vậy, ba Dịch xấu hổ xoa xoa tay hồi lâu cũng không nói lời nào.

Thấy ba Dịch ngồi ởkia không nói lời nào Thiên Tỉ nhíu nhíu mày "Còn chuyện gì không?"

"Cái kia...... Dương Dương con cùng Vương Nguyên kia là quan hệ gì?"

Thiên Tỉ vừa nghe đến tên Vương Nguyên tức khắc phát hỏa, đứng lên phẫn nộ nhìn ba mình ngồi ở trên sô pha, "Ông điều tra tôi."

"Không phải, Dương Dương"

Ba Dịch sợ con trai hiểu lầm lập tức muốn giải thích nhưng căn bản Thiên Tỉ không muốn nghe nghe "Ông dựa vào cái gì điều tra toii, dựa vào ông là ba tôi hay là dựa vào ông là người huỷ hoại hạnh phúc của tôi, ông còn chê ông làm hại người khác chưa đủ sao? Ông làm tôi rơi vào địa ngục, ông làm Nam Nam từ nhỏ đã không có mẹ, ông làm gia đình Húc Vũ không có trụ cột, ông còn muốn như thế nào nữa, ông còn muốn tiếp tục hại cả nhà Vương Nguyên hay là muốn tiếp tục huỷ hoại tôi." Thiên Tỉ cơ hồ là phẫn nộ rống ra, hai mắt đỏ bừng phẫn nộ.

"Dương Dương, ba nói rồi đó là ngoài ý muốn, sự tình cũng không phải như con nghĩ đâu."

"A! Ngoài ý muốn, mỗi lần ông đều nói là ngoài ý muốn, nhưng trên thế giới nào có nhiều lần ngoài ý muốn như vậy? Năm năm trước ba con nhà họ Đoàn tự sát cũng là ngoài ý muốn sao? A! Ông nói đi, trước kia mỗi việc ông làm đều là ngoài ý muốn sao?"

"Con...... Đều đã biết" Ba Dịch hoảng sợ nhìn Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ rốt cuộc nhịn không được nói "Tôi thật hy vọng, tôi không có người ba như vậy." Tuyệt vọng nói xong câu này liền lao ra khỏi cửa, lưu lại ba Dịch vẻ mặt áy náy.

Lưu Chí Hoành ở trong tiểu khu phát hiện ra Thiên Tỉ đang uống bia thì nhẹ nhàng thở ra, nhận được điện thoại của bác Dịch nói không thấy Thiên Tỉ, cậu ta liền lập tức đi tìm, quả nhiên là không chạy loạn lung tung. Yên lặng đi đến bên cạnh nhìn Thiên Tỉ cố sức uống một hơi hết lon bia, Lưu Chí Hoành bất đắc dĩ thở dài, ngồi vào bên cạnh Thiên Tủ cũng cầm lấy một lon bia mở ra uống một ngụm mới chậm rãi nói "Còn chưa bỏ bia rượu sao?"

"Làm sao để bỏ xuống?" Thanh âm trở nên khàn khàn, như đang hỏi Lưu Chí Hoành cũng như đang hỏi chính mình.

"Lại là việc kia?" Lưu Chí Hoành quay đầu nhìn Thiên Tỉ hỏi.

"Ừ!"

"Thiên Tỉ, kỳ thật có một số việc tớ không biết có nên nói cho cậu biết hay không." Lưu Chí Hoành nghĩ nghĩ "Thật ra cái chết của Húc Vũ và mẹ cậu......"

"Tớ biết." Lưu Chí Hoành còn chưa nói xong đã bị thanh âm khàn khàn nghẹn ngào của Thiên Tỉ đánh gãy "Tớ biết cái chết của bọn họ thật ra không liên quan đến ông ấy."

"Làm sao cậu biết được."

"Thật ra tớ biết cậu ấy tiếp cận tớ mục đích là không thuần, rõ ràng tớ có thể rời xa, rõ ràng có thể cự tuyệt, rõ ràng có thể lạnh nhạt như đối với những người khác, nhưng tớ không làm vậy, tớ tham luyến ấm áp mà cậu ấy mang lại, tựa như một con côn trùng bay ở trong bóng tối, đột nhiên có một bóng đèn chiếu sáng, biết rõ sẽ bị thiêu đốt, lại vẫn muốn nhào vào. Chính là rõ ràng người phải chết là tớ, là ba tớ, nhưng lại biến thành cậu ấy, cùng mẹ tớ. Biết rõ cậu ấy tiếp cận tớ là vì trả thù ba tớ, biết rõ cậu ấy tiếp cận là để gây bất lợi, nhưng tớ lại lừa mình dối người tiếp tục cùng cậu ấy ở chung. Tớ không dám đối mặt với ba, không dám đối mặt với Nam Nam, tớ vẫn luôn không chịu tha thứ cho ba kỳ thật là vẫn luôn không chịu tha thứ cho chính mình, từ ngày đó tớ bài xích người khác, đối với tất cả mọi người đều có địch ý, tớ lại lần nữa lừa mình dối người nói với bản thân này hết thảy đều là do ba tạo thành." Thiên Tỉ uống một ngụm bia rồi tiếp tục nói "Tớ hận ông ấy, hận ông ấy khi tớ còn nhỏ đã không quan tâm tớ, hận ông ấy lúc tuổi trẻ vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn. Nếu ông ấy có thể quan tâm tớ nhiều một chút tớ sẽ không tham luyến ấm áp kia, nếu ông ấy không thương tổn người khác cũng sẽ không có người tới trả thù."

Lưu Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ, Thiên Tỉ như vậy cậu ta chưa bao giờ gặp qua, yếu ớt, mẫn cảm, hối hận, cùng bất lực.

"Nhưng cậu biết mấy năm nay ông ấy sống như thế nào không?"

Nghe được Lưu Chí Hoành hỏi như vậy, Thiên Tỉ quay đầu nhìn cậu ta.

"Thương tâm, hối hận, không hề ít hơn cậu đâu, ông ấy tự mình hại chết người vợ mà mình yêu nhất, tự tay huỷ hoại hạnh phúc của con trai mình, trong lòng ông ấy đau không ít hơn hơn cậu, nhưng ông ấy không dám biểu hiện ra ngoài, ông ấy là trụ cột của cái nhà này, ông ấy vẫn luôn chịu đựng bi thống, chịu lửa giận của cậu, chăm sóc Nam Nam, cậu biết có bao nhiêu lần tớ nhìn thấy ông ấy trộm lau nước mắt không? Cậu có biết tóc của ông ấy một đêm bạc trắng một nửa không? Tha thứ cho ông ấy đi, cũng tha thứ chính mình đi!"

Thiên Tỉ yên lặng cúi đầu nhìn lon bia trong tay mà trầm mặc.

............

Ba Dịch ở phòng khách sốt ruột đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, đột nhiên cửa mở ra, Lưu Chí Hoành đi vào trước, Thiên Tỉ cúi đầu theo sau.

"Dương Dương, con không sao chứ! Vừa rồi con chạy đi đâu!" Ba Dịch vừa thấy Thiên Tỉ lập tức tiến lên.

Thiên Tỉ ngẩng đầu lên nhìn ba cậu đang sốt ruột, rốt cuộc nhịn không được, thật mạnh quỳ xuống đất khóc lên "Ba, thực xin lỗi."

Ba Dịch nhìn hốc mắt cũng đỏ lên, kéo Thiên Tỉ qua ôm lấy "Con trai ngoan, không có việc gì, không có việc gì."

Lưu Chí Hoành nhìn hai cha con đang ôm lấy nhau lộ ra tươi cười.








________

Tiểu Khải sắp trở về rồi, sắp ngược nữa rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro