16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thiên Tỉ” Vương Nguyên đứng ở nơi đó, phất phất tay với Thiên Tỉ ở bên kia đường.

Thiên Tỉ nhìn bộ dáng hưng phấn của Vương Nguyên, má lúm đồng tiền lại lộ ra. Nghỉ hè sắp kết thúc, Vương Nguyên vẫn luôn nháo muốn đi công viên giải trí chơi lần nữa, nhìn mặt trời lớn như vậy, Thiên Tỉ sợ Vương Nguyên bị cảm nắng liền đi đến siêu thị ở bên kia đường mua nước, thuận tiện mua một ít đồ ăn vặt cho Vương Nguyên. Thiên Tỉ thấy đèn xanh sáng liền bắt đầu qua đường, nhìn người đối diện cười đến giống tên ngốc, tâm tình liền rất tốt, bước nhanh hơn muốn nhanh chóng đến bên cạnh Vương Nguyên. Khi đi đến giữa đường, phần đầu truyền đến kịch liệt đau đớn, gần đây không biết vì cái gì đầu thường xuyên đau, trước kia tuy rằng đau nhưng miễn cưỡng vẫn chịu được nhưng lần này đầu giống muốn tách làm đôi vậy. Túi đồ Thiên Tỉ mua rơi xuống đất, cậu đau đớn ôm đầu khẩn cầu có thể làm giảm bớt cơn đau.

Vương Nguyên thực mau liền phát hiện không đúng, “Thiên Tỉ, Thiên Tỉ.”

Vương Nguyên lướt qua đám người trên đường, bước nhanh về phía Thiên Tỉ đang thống khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, chính là lại có thứ so với Vương Nguyên còn nhanh hơn, khi Vương Nguyên sắp đến chỗ Thiên Tỉ, bên tai truyền đến tiếng còi xe, Vương Nguyên chú ý tới đèn xanh không biết từ khi nào đã biến thành đèn đỏ, một chiếc ô tô đang hướng về phía Thiên Tỉ chạy tới, Vương Nguyên không nghĩ quá nhiều, tiến lên đẩy Thiên Tỉ ra.

Thiên Tỉ lăn vài vòng trên mặt đất vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Vương Nguyên nằm bất động phía trước, “Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên” Thiên Tỉ bất chấp vết trầy xước trên người, tiến lên ôm chặt Vương Nguyên đã hôn mê, máu tươi từ đầu Vương Nguyên cứ chảy ra mãi, Thiên Tỉ cảm thấy xưa nay chưa từng có sợ hãi tớ như vậy, “Nguyên Nguyên… Nguyên Nguyên… Tỉnh lại đi! Nguyên Nguyên… Nguyên Nguyên… Không có việc gì… Không có việc gì…”

Thiên Tỉ liều mạng ấn chặt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu trên đầu Vương Nguyên, nhìn người trong lòng ngực sắc mặt chậm rãi tái nhợt, Thiên Tỉ dần dần đỏ hốc mắt, nước mắt một giọt một giọt từ khuôn mặt tinh xảo chảy xuống, xung quanh dần dần có nhiều người vây quanh, đem Vương Nguyên và Thiên Tỉ vây ở giữa, bởi vì người qua đường gọi cấp cứu nên thực mau xe cứu thương liền có mặt, đem Vương Nguyên đi bệnh viện.

...

Thiên Tỉ ngồi ở giường bệnh an tĩnh gọt táo, mà Vương Nguyên đầu quấn đầy băng vải lại ríu rít nói không ngừng, Thiên Tỉ cúi đầu má lúm đồng tiền nhợt nhạt treo ở bên miệng, một lát liền đem táo đưa cho đang Vương Nguyên.

Vương Nguyên nhận lất thật mạnh cắn một ngụm, miệng phình phình, “Ai! Thiên Tỉ tớ nói nè, ngày hôm qua thật sự quá nguy hiểm, cũng may ở lúc nghìn cân treo sợi tóc tớ dùng hết sức đẩy cậu ra……”

Thiên Tỉ câm nín nhìn Vương Nguyên, từ khi Vương Nguyên tỉnh lại liền vẫn luôn nói về chuyện ngày hôm qua, nói không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải tài xế đúng lúc đánh tay lái, Vương Nguyên sẽ không có khả năng chỉ bị trấn thương rất nhỏ như vậy.

“Thiên Tỉ, Vương Nguyên” Chẳng được bao lâu Lưu Chí Hoành liền đẩy cửa đi vào.

Từ hôm sinh nhật Vương Nguyên, quan hệ giữa hai người cải thiện rất nhiều, Vương Nguyên sống chết muốn ăn cơm do Thiên Tỉ nấu, Thiên Tỉ đành bất đắc dĩ về nhà nấu cho Vương Nguyên, nhưng lại sợ Vương Nguyên ở một mình nhàm chán, vì thế kêu Lưu Chí Hoành tới.

Thiên Tỉ nhìn Lưu Chí Hoành gật gật đầu, lại nói với Vương Nguyên “Chờ tớ một chút, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Ừm…… Ừm, Thiên Tỉ cậu nhớ kỹ nha, tớ muốn ăn tôm bóc vỏ xào trứng.” Vương Nguyên phất phất tay nói.

“Ừ.” Thiên Tỉ sủng nịch gật gật đầu liền đi ra ngoài.

...

Thiên Tỉ xách đồ ăn đi đến phòng bệnh của Vương Nguyên, mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng của Lưu Chí Hoành “Vương Nguyên, lúc ấy nguy hiểm như vậy vì sao cậu lại muốn đẩy Thiên Tỉ ra, cậu có biết không nếu tài xế kia không kịp đánh tay lái cậu đã không bị thương nhẹ như vậy.”

Nghe Lưu Chí Hoành nói, Vương Nguyên đang nghịch điện thoại thì dừng một chút sau đó nói “Bởi vì chúng tớ là bạn bè tốt nhất! Hơn nữa lúc trước mỗi lần tớ xảy ra chuyện Thiên Tỉ đều xông tới bảo hộ tớ.”

Lưu Chí Hoành nghe Vương Bguyên nói như vậy, nội tâm yên lặng thở dài, cậu ta vốn muốn hỏi Vương Nguyên thấy Thiên Tỉ thế nào, bạn bè tốt nhất sao, Lưu Chí Hoành biết rốt cuộc Thiên Tỉ chịu không nổi thương tổn này, Thiên Tỉ không giống những người khác, người khác thương tâm khổ sở chỉ cần có người an ủi liền sẽ tốt lên, nhưng Thiên Tỉ lại tự mình chữa trị, rất nhiều người cho rằng như vậy thật tốt kỳ thật cũng không phải, chỉ là đem bi thống dấu đi, tựa như sau khi mẹ qua đời, cậu ấy đem chính mình nhốt ở phòng vũ đạo thật lâu, nhưng khi cậu ấy đi ra lại dị thường bình tĩnh, tất cả mọi người cho rằng cậu ấy đã buông xuống, kỳ thật không có chỉ là cậu ấy dấu đi, giấu ở nơi sâu nhất trong nội tâm. Cậu ấy cũng không kiên cường như bề ngoài, cậu ấy mẫn cảm, yếu ớt, khi bi thống cất dấu càng nhiều cậu ấy liền càng mẫn cảm, cho đến một ngày bi thống rốt cuộc dấu không được nữa, liền sẽ tan vỡ. Lưu Chí Hoành sợ, hắn sợ hãi Vương Nguyên là cọng rơm cuối cùng của Thiên Tỉ.

Đứng ở cửa chuẩn bị đi vào Thiên Tỉ nghe được Vương Nguyên trả lời liền dừng bước chân, đứng ở cửa không dám đi vào. Bạn bè sao? Vốn rằng sẽ là gì khác, a! Kết quả vẫn là do mình nghĩ nhiều, là hai chữ bạn bè đem chúng ta kéo lại gần nhau, những cũng là hai chữ bạn bè đem chúng ra đẩy ra xa, Vương Nguyên, tớ có nên chán ghét hai chữ này hay không! Thiên Tỉ tự giễu, ở ngoài cửa phòng bệnh đứng không biết bao lâu chờ tâm tình bình tĩnh lại mới đi vào, trên mặt khôi phục lạnh nhạt.

....

Vương Nguyên không biết gần đây Thiên Tỉ bị làm sao, tuy rằng vẫn giống như trước đây cả ngày đều mang theo khuôn mặt lạnh băng lẳng lặng ngồi ở bên cạnh mình, vẫn chăm sóc chu đáo cho mình, nhưng Vương Nguyên cảm thấy Thiên Tỉ tựa hồ cố ý xa cách.

“Vương Nguyên, tối nay liền có thể xuất viện, tớ đi về trước thu dọn một chút, lát nữa lại đây đón cậu.” Thiên Tỉ nhàn nhạt nói.

“Ừm” Vương Nguyên cẩn thận quan sát Thiên Tỉ, muốn nhìn một chút xem cậu ấy khác ở chỗ nào, nhưng Vương Nguyên tuy rằng nhìn ra là có điểm khác nhưng lại không thể nhìn ra khác ở chỗ nào.

Thiên Tỉ yên lặng đi về nhà, trên đường đi trong đầu vẫn luôn hồi tưởng nhưng gì Vương Nguyên nói ngày đó. Cậu vốn cho rằng mình có thể không để bụng, vốn cho rằng chỉ cần cậu ấy vui vẻ liền ổn, hóa ra cậu đã đánh giá cao chính mình rồi, cậu cũng không có vĩ đại như trong tưởng tượng, dục vọng của con người giống như đá trên núi cao một khi bắt đầu lăn xuống liền không dừng lại được tới. Thiên Tỉ tự giễu cười cười. Khi đến cửa nhà Thiên Tỉ nhanh chóng nhìn thấy một người ngồi xổm ở bậc thềm, Thiên Tỉ bước nhanh đi đến, liền nhìn ra là Vương Tuấn Khải nhưng vẫn thử hỏi “Tiểu Khải?”

Vương Tuấn Khải mơ mơ màng màng mở hai mắt liền nhìn thấy Thiên Tỉ, giống như nhìn thấy hy vọng mà lộ ra răng nanh “Thiên Tỉ!”

Vương Tuấn Khải sau khi trở về trước tiên liền đi đến nhà Vương Nguyên, chính là kêu rất lâu cũng không ai trả lời, có lẽ là đã đi ra ngoài, liền ở nơi đó chờ, nhưng đợi đến sáng sớm cũng không có ai về, sau lại nghe người khác nói Vương Nguyên ở cùng Thiên Tỉ, rất ít khi về đây, vì thế liền chạy đến nhà Thiên Tỉ nhưng cũng không có ai, hỏi thăm hàng xóm mới biết được Thiên Tỉ đã ra ngoài, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Vương Nguyên Vương Tuấn Khải đành phải ở cửa nhà Thiên Tỉ, ai ngờ liền ngủ quên.

....

“Ai nha! Sao Thiên Tỉ còn chưa tới! Mình sắp nhàm chán đến chết rồi.” Vương Nguyên vứt tạp chí oán giận.

“Nguyên Nguyên” Cùng một cách xưng hô lại so với giọng Thiên Tỉ nhiều hơn một tia giọng mũi.

Vương Nguyên đã lâu không có nghe được giọng nói này kêu tên mình, thân thể tựa như bị điểm huyệt không dám quay đầu lại, sợ đây chỉ là ảo giác. Vương Nguyên cảm thấy thanh âm của Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải rất giống nhau, đôi khi Thiên Tỉ gọi cậu làm cậu lầm tưởng là Vương Tuấn Khải.

“Nguyên Nguyên.” Thanh âm lại lần nữa vang lên, mang theo một tia nghẹn ngào.

Vương Nguyên chậm rãi quay đầu hốc mắt hơi nước càng ngày càng nhiều, khi Vương Nguyên hoàn toàn xoay người lại, Vương Tuấn Khải đã tới bên cạnh Vương Nguyên, lẳng lặng nhìn Vương Tuấn Khải trong chốc lát, Vương Nguyên mới dám xác định người lúc này xuất hiện ở trước mặt mình chính là Vương Tuấn Khải, không phải ảo giác. Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, đem đầu vùi vào bên hông Vương Tuấn Khải, cảm thụ được độ ấm cùng hương vị đã từng làm mình mê luyến .

“Sao anh lại có thể…… Bỏ em lại một mình mà đi…… Sao anh lại có thể không nói gì với em liền bỏ đi.” Vương Nguyên nghẹn ngào nói.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được Vương Nguyên kịch liệt run rẩy, không khỏi đỏ hốc mắt. “Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi Nguyên Nguyên, anh không nên bỏ lại em…… Thực xin lỗi”

“Anh biết em có bao nhiêu khổ sở không…… Anh biết em có bao nhiêu nhớ anh không? Em rất muốn đi tìm anh, nhưng anh ở nơi nào, thậm chí ở nước nào cũng không nói cho em biết…… Sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy.”

Nghe Vương Nguyên nói như vậy, tim Vương Tuấn Khải liền giống như bị dao cắt, đau đến không thở nổi, “Nguyên Nguyên…… Anh không bỏ đi nữa…… Không bao giờ bỏ đi nữa, chúng ta bắt đầu một lần nữa được không?”

“Được” Vương Nguyên khẽ gật đầu.

Ngoài cửa Thiên Tỉ nhìn thấy hết thảy, chua xót cười một chút, đem giấy xuất viện trên tay đặt ở cửa liền xoay người rời đi. Ra khỏi bệnh viện Thiên Tỉ một mình đi lang thang không có mục đích, chính là trong đầu vẫn luôn quanh quẩn một màn vừa rồi, mỗi lần nhớ tới là một lần đau nhói, nhưng trong đầu lại khống chế không được cứ suy nghĩ về nó.

Vương Nguyên, còn tớ thì sao? Tớ phải làm sao bây giờ? Thiên Tỉ tuyệt vọng nghĩ, cậu càng ngày càng mê mang, chính mình làm nhiều việc như vậy lại không bằng Vương Tuấn Khải trở về, kia chính mình trả giá rốt cuộc có đáng giá hay không. Trò chơi ba người này cậu chán rồi, cũng mệt mỏi rồi, cầm lấy di động gọi cho Lưu Chí Hoành.

Khi Lưu Chí Hoành tới nơi, thực mau liền nhìn thấy Thiên Tỉ ngồi ở ghế dài phía trước. Tựa hồ lần đó cậu ta liền chưa thấy qua Thiên Tỉ yếu ớt như vậy, nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống bên cạnh, cùng Thiên Tỉ nhìn phong cảnh phía trước, hai người đều không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro