8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nghe xong khiếp sợ nhìn Thiên Tỉ, lúc này hai mắt Thiên Tỉ đã đỏ bừng, giọng nói vốn trầm thấp mà từ tính lại càng trầm thấp. "Đến cơ hội trở về cậu ấy cũng không có, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến những ngày tháng sống mà không có cậu ấy sẽ thế nào, tớ giống như tên điên đập phá đồ đạc, tự mình làm mình bị thương, đánh nhau. Sau này bởi vì mẹ tớ qua đời tớ càng thêm cực đoan, không thích người khác chạm vào tớ, không thích người khác nói chuyện với tớ, cho đến khi gặp hai người các cậu, cậu cùng Tiểu Khải đem tớ cứu vớt khỏi địa ngục. Cho nên mặc kệ thế nào Tiểu Khải vẫn là sẽ trở về, không phải sao?"

"Nhưng anh ấy nói, anh ấy không biết mình có thể trở về hay không, tớ sợ, tớ sợ anh ấy vĩnh viễn sẽ không trở về." Vương Nguyên hốc mắt chứa đầy nước mắt, liền sắp chảy xuống. "Tớ sợ ở một mình, tớ sợ không đợi được anh ấy."

"Tớ ở bên cạnh cậu." Vương Nguyên nghe được quay đầu giật mình nhìn Thiên Tỉ. "Tớ cùng cậu chờ, tớ đã nói rồi tớ sẽ cùng cậu chờ Tiểu Khải trở về, anh ấy một năm không trở về tớ sẽ ở bên cậu một năm, anh ấy mười năm không trở về tớ sẽ ở bên cậu mười năm, cùng cậu chờ đến khi anh ấy trở về mới thôi. Trước lúc đó tớ sẽ không rời khỏi cậu, tớ sẽ giúp Tiểu Khải chăm sóc cậu, cùng cậu đi học, cùng cậu đọc sách, cùng cậu ăn cơm, không để cậu một mình." Thiên Tỉ kiên định nói.

Vương Nguyên cười, đây là lần đầu tiên cười kể từ khi Vương Tuấn Khải rời đi, "Ngoắc tay." Vương Nguyên giơ ngón tay lên nhìn Thiên Tỉ.

"Ừm! Thiên Tie gật gật đầu móc ngón tay vào tay Vương Nguyên, hai người đồng thời phát ra tiếng cười, nhìn hai ngón tay câu lấy nhau, Thiên Tỉ quay đầu nhìn về phía Vương Nguyên, Vương Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, bốn mắt chạm vào nhau, ( đã trở lại, ngôi sao đã trở lại ) Thiên Tỉ nhìn tròn mắt Vương Nguyên lại xuất hiện ngôi sao thì nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng ngôi sao kia không có nhiều như trước, nhưng Thiên Tỉ tin tưởng một ngày nào đó ngôi sao trong mắt Vương Nguyên sẽ trở về toàn bộ.

Vương Nguyên thu tay lại, đứng lên chạy ra biển lớn tiếng thét lên "Tiểu Khải, anh phải mau trở lại, em và Tiểu Thiên Thiên cùng nhau chờ anh trở về."

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang ngây ngốc kêu, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện trong mắt tràn đầy sủng nịch, đột nhiên Vương Nguyên xoay người cong lưng té nước vào người Thiên Tỉ, thực mau trên mặt liền bị nước làm ướt, Thiên Tỉ vừa rồi còn cười mặt tức đen lại, đứng dậy vọt vào trong nước cùng Vương Nguyên chơi đùa.

Nhưng mà kết cục chính là cảm mạo.

"Khụ khụ khụ khụ"

"Tới uống thuốc." Nhìn Vương Nguyên phát sốt ở trên giường, Thiên Tỉ có điểm bất đắc dĩ.

"Không uống, này không công bằng, dựa vào cái gì chúng ta cùng nhau chơi, tớ thì bị cảm, cậu lại chẳng có việc gì" Vương Nguyên dùng thanh âm bạc hà tràn ngập giọng mũi bất mãn nói.

Nhìn bộ dáng Vương Nguyên vô lực phát điên, khóe miệng Thiên Tỉ giơ lên, hơi hơi lộ ra má lúm đồng tiền. "Ngâm nước lâu như vậy, lại mấy ngày không ăn cái gì, mùa thu lại mặc có một cái áo mỏng đi ra biển, còn chạy vào trong nước chơi, ngồi xe máy lâu như vậy, sao có thể không cảm mạo."

"Cậu cũng giống vậy mà."

"Hôm qua tớ có mặc áo khoác."

Vương Nguyên vừa nghe lập tức liền tức giận "Được lắm, ngày hôm qua cậu có áo khoác lại không cho tớ mặc, cậu còn dám nói sẽ chăm sóc tớ thật tốt."

Nhìn thấy Vương Nguyên bởi vì phẫn nộ cùng cảm mạo mà hai má đỏ bừng, Thiên Tỉ tức khắc cảm thấy buồn cười. "Ngày hôm qua vốn tớ muốn đưa cho cậu, cậu lại trực tiếp kéo tớ xuống nước."

"......" Nghe Thiên Tỉ nói, Vương Nguyên nhớ lại ngày hôm qua, Thiên Tỉ đi ra xe cầm áo khoác kết quả chính mình không chơi đủ, Thiên Tỉ vừa lại gần trực tiếp đem Thiên Tỉ đẩy xuống biển, Vương Nguyên hiện tại nhớ lại lúc ấy Thiên Tỉ đứng lên mặt đen đến còn có chút nghĩ mà sợ.

"Lần trước cậu gặp mưa tớ đưa cậu thuốc trị cảm, cậu trộm đem nó ném xuống gầm giường, đừng cho là tớ không biết"

"............"

"Còn nữa ngày hôm qua cho cậu uống thuốc trị cảm cậu lại sống chết không chịu uống"

"............"

"Còn nữa ngày hôm qua lúc cậu tắm nước ấm liền ngủ quên trong bồn tắm, cho đến khi nước lạnh cậu mới ra ngoài. Lại còn là bị lạnh mà tỉnh."

"............"

"Còn có, đêm qua cậu còn đá chăn, đêm qua không biết tớ đã đắp lại chăn cho cậu bao nhiêu lần."

"............"

"Còn có......"

"Đại ca, đại ca xin cậu đừng nói nữa, tớ sai, tớ sai rồi được chưa!!!" Vương Nguyên vội vàng ngăn lại Thiên Tỉ còn muốn tiếp tục nói, nếu còn nói, Vương Nguyên sợ cậu ấy lại nói ra chuyện càng mất mặt hơn.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đang vô cùng xấu hổ đem thuốc trong tay đưa qua. "Ngoan ngoãn uống thuốc đi"

Vương Nguyên nhìn thuốc Thiên Tỉ đưa "Đầu đau, máu không lưu thông, không thể uống thuốc."

Nhìn Vương Nguyên như vậy Thiên Tỉ bất đắc dĩ lắc đầu. "Vậy được rồi! Tớ có học một chút cách tiêm thuốc, cậu không muốn uống thuốc, nhà tớ có kim tiên, tớ chích cho cậu một mũi sẽ khỏe ngay thôi. Không cần uống thuốc."

Nghe Thiên Tỉ nói như vậy, Vương Nguyên sợ hãi nuốt nước miếng, Thiên Tỉ đứng dậy, "Ở đây chờ tớ đi lấy kim tiêm."

"Đừng...... Đừng...... Đại ca, tớ uống thuốc, tớ uống thuốc được chưa?!"

Nhìn Vương Nguyên thỏa hiệp, Thiên Tỉ lại ngồi xuống cầm lấy thuốc đặt ở đầu giường đưa qua. Vương Nguyên nhận lấy nhìn một hồi, lại ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, Vương Nguyên vẻ mặt ủy khuất, như viết rõ bốn chữ 'bảo bảo cự tuyệt'.

Thiên Tỉ bất đắc dĩ nói "Ngoan, lát nữa nấu đồ ăn ngon cho cậu."

***

Ngày hôm sau dậy sớm làm bữa sáng sau đó lại đến phòng Vương Nguyên, sờ sờ trán Vương Nguyên phát hiện còn nóng nữa, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn Vương Nguyên, khóe miệng hơi giơ lên lộ ra sủng nịch tươi cười, dùng tay nhẹ nhàng gạt tóc mái Vương Nguyên ( nếu, vẫn luôn như vậy thì tốt rồi ) Thiên Tỉ nghĩ như vậy, nhìn gương mặt xinh đẹp của Vương Nguyên Thiên Tỉ có xúc động muốn hôn lên, ( hôn một cái hẳn là không có việc gì đi! ) Thiên Tỉ chậm rãi cúi đầu, khi sắp đụng tới trán Vương Nguyên, Vương Nguyên nhẹ nhàng xoay người, Thiên Tỉ lập tức ngồi thẳng dậy, rất nhanh Vương Nguyên mông lung mở hai mắt "Thiên Tỉ, sao cậu ở đây?" Vương Nguyên mơ mơ màng màng nói, giọng nói còn chứa một chút giọng mũi.

"Tớ...... Tớ.... Tớ tới gọi cậu dậy ăn sáng." Thiên Tỉ lắp bắp nói.

"Ha! Tai cậu sao đỏ vậy?" Vương Nguyên trong lúc vô tình nhìn đến hai lỗ tai Thiên Tỉ đã đỏ bừng, nghi hoặc hỏi.

"A...... Ừm...... Trời...... Trời...... Thời tiết quá lạnh." Nghe Vương Nguyên hỏi, Thiên Tỉ càng khẩn trương.

"Không đúng! Mới đầu mùa thu sao có thể lạnh thành như vậy."

"Tớ đi lấy bữa sáng vào đây." Thiên Tỉ như chạy trốn, đi ra phòng.

Không bao lâu Thiên Tỉ liền bưng một chén cháo tôm đi đến, lúc này Thiên Tỉ lại khôi phục vẻ mặt như bình thường.

Vương Nguyên nhận lấy chén cháo, "Thiên Tỉ, tớ còn chưa đánh răng."

"Hả!" Thiên Tỉ ngây ngốc nhìn Vương Nguyên đang ủy khuất.

"Tớ nói tớ còn chưa đánh răng sao có thể ăn."

"Ừm! Vậy cậu đi đánh răng đi, đánh xong nhớ ăn cháo." Thiên Tỉ lại lần nữa chạy khỏi phòng Vương Nguyên.

Thiên Tỉ nhìn bài thi thầy giáo gửi cho Vương Nguyên, chân mày gắt gao nhăn lại, nhìn bài thi chi chít vết bút đỏ, Thiên Tỉ thở dài thật mạnh, cầm lấy bài thi đi đến phòng Vương Nguyên.

"Hửm?" Đang ăn cháo, Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ đen mặt đẩy cửa tiến vào, cảm thấy kỳ quái.

Thiên Tỉ đi đến mép giường Vương Nguyên, đem bài thi giơ lên.

"Khụ khụ khụ..." Vương Nguyên nhìn thấy bài thi của mình không cẩn thận bị sặc, kịch liệt ho khan.

Thiên Tỉ nhíu mày từ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy đưa cho Vương Nguyên "Lễ Quốc Khánh đừng nghĩ ra ngoài chơi, ở nhà học bù."

"Tớ không muốn~"

"Cậu không có quyền lựa chọn, ngày mai tớ bắt đầu kèm cậu học." Thiên Tỉ lạnh nhạt bỏ xuống những lời này liền đi ra ngoài, lưu lại Vương Nguyên ngồi một mình sinh hờn dỗi.

Ngày hôm sau, khi ăn xong bữa sáng, Vương Nguyên nhìn thấy Thiên Tỉ ôm một đống sách vở tiến vào, liền hoàn toàn tuyệt vọng.

Thiên Tỉ buông sách xuống, duỗi tay sờ sờ trán Vương Nguyên "Tốt, đã hết sốt" nói xong liền ngồi xuống, không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của Vương Nguyên, cầm lấy sách toán đưa cho Vương Nguyên.

"Toán là môn cậu yếu nhất, cho nên học toán trước." Thiên Tỉ cầm lấy một quyển vở đưa cho Vương Nguyên "Ngày hôm qua tớ xem qua bài thi môn toán của cậu, đây là mấy bài tập đơn giản, trong vòng 10 phút phải làm xong."

"Mười phút! Cậu muốn lấy mạng tớ sao! Tớ không làm!" Vương Nguyên quật cường quay đầu, tức giận nhìn ngoài cửa sổ.

"Mười phút không làm xong cũng đừng nghĩ ăn cơm trưa." Thiên Ỷi không để ý tới Vương Nguyên đang tức giận, đem bài tập đặt ở trước mặt Vương Nguyên, cầm lấy di động chơi game.

"Cậu!" Vương Nguyên quay đầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiên Tỉ.

"Cậu còn 9 phút 30 giây."

Nghe Thiên Tỉ nói như vậy, Vương Nguyên tức khắc nguôi giận, ủy khuất cầm lấy bài tập bắt đầu làm, cũng không có phát hiện khóe miệng Thiên Tỉ khẽ cong lên, vẻ mặt tràn ngập ý cười.

Khi Thiên Tỉ xem bài tập Vương Nguyên vừa mới làm xong, mặt càng ngày càng đen, lưng Vương Nguyên không khỏi bốc lên mồ hôi lạnh.

Thở ra một hơi, Thiên Tỉ nỗ lực đem lửa giận áp xuống, lấy bút trên tay Vương Nguyên, đem ghế đến ngồi bên cạnh Vương Nguyên "Bài này, là đơn giản nhất, chỉ cần ráp công thức vào là được......"

Vương Nguyên tập trung tinh thần nghe lại bị nhiệt khí của Thiên Tỉ phun lên mặt quấy rầy, hai mắt rời khỏi bài tập, quay đầu nhìn về phía Thiên Tỉ đang nghiêm túc giảng bài, bị sườn mặt đẹp trai của Thiên Tỉ hấp dẫn, ngốc ngốc mà nhìn ( nghiêm túc lên thật là đẹp trai ) Vương Nguyên trong lòng thầm nghĩ.

"Bài này chính là làm như vậy!" Thiên Tỉ nói xong vừa ngẩng đầu liền thấy Vương Nguyên đang nhìn chằm chằm mình "Cậu đang nhìn cái gì?"

"A! Không...... Không có!" Vương Nguyên tức khắc cúi đầu, bên tai chậm rãi phiếm hồng.

"Haizz!" Thiên Tỉ cũng không có chú ý tới lỗ tai Vương Nguyên đã đỏ lên, thở dài bất đắc dĩ nói "Tớ giảng một lần nữa, đừng có làm việc riêng."

"Ừm!" Vương Nguyên gật gật đầu, suy nghĩ lại lần nữa trở về bài tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro