9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thoáng qua Vương Nguyên còn nghiêm túc làm bài, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

Cứ như vậy Thiên Tỉ mỗi ngày đều sẽ đưa cho Vương Nguyên một ít bài tập để làm, Vương Nguyên nghiêm túc làm Thiên Tỉ nghiêm túc ra bài tập, Thiên Tỉ ở một bên làm việc của mình, tuy rằng Vương Nguyên có đôi khi sẽ bởi vì như vậy mà cảm thấy thập phần phẫn nộ, nhưng khi Thiên Tỉ lạnh mặt, Vương Nguyên cũng chỉ đành thành thật ngồi làm bài.

Theo thời gian trôi qua, tháng mười cũng tới. Giống như ngày thường Vương Nguyên nghiêm túc làm bài tập, mà Thiên Tỉ lại ở một bên đọc sách.

Điện thoại reo.

Thiên Tỉ cầm điện thoại nhìn tên người gọi mày gắt gao nhăn lại, do dự trong chốc lát, nhìn Vương Nguyên vẫn còn làm bài tập, Thiên Tỉ cầm lấy di động đi ra khỏi phòng, đi tới ban công, lúc này đã là buổi tối, gió lạnh nhẹ nhàng thổi vào người Thiên Tỉ, nhưng Thiên Tỉ một chút đều không cảm thấy lạnh, nhìn phía trước một mảnh tối đen, phảng phất như lại về tới cái lúc bất lực nhất.

“Alo!” Thanh âm trầm thấp mà từ tính từ trong miệng Thiên Tỉ phát ra, trong thanh âm tràn ngập mỏi mệt.

“Alo! Dương Dương” Di động truyền đến giọng nói thập phần giống Thiên Tỉ. “Chí Hoành nói con không đi Mỹ nữa phải không?”

“Đúngg” Thiên Tỉ lạnh lùng đáp.

“Vì sao?”

“Chuyện của tôi không tới phiên ông quản! Tìm tôi có chuyện gì”

Nghe được thanh âm Thiên Tỉ hơi tức giận, đầu bên kia trầm mặc một chút “Nam Nam muốn nói chuyện với con.”

Nghe được Nam Nam muốn nói chuyện với mình chân mày Thiên Tỉ giãn ra, “Ca ca” thực mau điện thoại liền truyền đến thanh âm trẻ con, Thiên Tỉ cười khẽ một chút, lộ ra má lúm đồng tiền. “Nam Nam, ngoan”

“Ca ca gạt người, ca ca nói sẽ tới thăm Nam Nam.”

“Nam Nam ngoan! Ca ca có chút việc.”

“Ca ca, em nhớ anh.”

“Ca ca cũng nhớ Nam Nam."

“Ca ca tới chơi với Nam Nam được không?”

Thân thể Thiên Tỉ run nhẹ một chút “Ngoan, Nam Nam, mấy ngày nữa ca ca sẽ đi thăm em.”

“Ca ca, nói phải giữ lời, không được lừa Nam Nam.” Nghe được thanh âm kiên định của Nam Nam, Thiên Tỉ lộ ra sủng nịch tươi cười. Lại cùng Nam Nam nói chuyện một lúc, Thiên Tỉ mới cúp điện thoại, nhìn bầu trời đêm đen nhánh, không biết suy nghĩ cái gì. Lẳng lặng đứng một hồi Thiên Tỉ nhớ tới Vương Nguyên còn ở trong phòng, liền xoay người đi vào.

Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Vương Nguyên ghé vào trên bàn ngủ rồi, tay còn cầm bút, Thiên Tỉ đi đến bên cạnh nhìn khuôn mặt mệt mỏi cùng quầng thâm mắt của Vương Nguyên, không khỏi bất đắc dĩ thở dài. Nhẹ nhàng bế Vương Nguyên lên trên giường đắp chăn cho Vương Nguyên xong, lẳng lặng nhìn, trên mặt tràn đầy sủng nịch. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn trán Vương Nguyên nói câu ngủ ngon liền xoay người đi ra.

Trở lại phòng mình, Thiên Tỉ nằm ở trên giường nhìn trần nhà, đôi mắt màu hổ phách dần dần như không còn tiêu cự.

Không có việc gì, có tớ ở bên cậu, chúng ta cả đời ở bên nhau, tớ sẽ không để cậu phải một mình.”

“Tớ cũng sẽ không để cậu một mình.”

“Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau”

“Ừm”

……

Ba, con cầu xin ba, chúng con là nghiêm túc.”

“Hỗn láo! Lập tức đoạn tuyệt với nó.”

“Jackson, đây chỉ là ngoài ý muốn, con phải tin tưởng ba.”

“Câm miệng, ông không phải ba tôi, ông huỷ hoại hạnh phúc của tôi, tôi hận ông”

…………

“Dương Dương, tha thứ cho ba con, ông ấy thật sự không phải cố ý.”

“Mẹ muốn con như thế nào tha thứ cho ông ta, con từ nhỏ đã không có bạn, người khác đều coi con là quái vật, đây là vì cái gì, còn không phải bởi vì các người, hiện tại thật vất vả con mới từ cô độc thoát ra, ông ta lại đẩy con ngã vào bóng tối."

....

“Mẹ! Mẹ tỉnh lại…… Cầu xin mẹ tỉnh lại…… Cầu xin mẹ đừng bỏ lại con, mẹ không thể không cần con.”

…………

“Jackson, con thật sự không theo chúng ta đi Mỹ sao. Kia chỉ là ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, mỗi lần ông đều nói ngoài ý muốn, vì sao ông lại nhẫn tâm cướp đi tất cả của tôi.”

“Ba mang Nam Nam đi Mỹ, nhà này để lại cho con. Chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Nếu ông đối xử Nam Nam giống như đối xử với tôi, tôi chết cũng sẽ đem Nam Nam giữ ở bên cạnh.”

……

“Hô” Thiên Tỉ bị hồi ức doạ tỉnh, quần áo đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, cậu không biết vì sao lại mơ thấy chuyện trước kia, chuyện cũ từng cái ở trước mắt hiện lên.

....

Làm xong bữa sáng Thiên Tỉ đi đến phòng Vương Nguyên, nhìn Vương Nguyên ở trong ổ chăn ngủ đến rất say, Thiên Tỉ bất đắc dĩ thở dài, nhìn một hồi Thiên Tỉ xoay người ra .

Khi Vương Nguyên tỉnh lại đã 11 giờ, Vương Nguyên không biết bao lâu rồi không ngủ dậy muộn như vậy, mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, rất kỳ quái Thiên Tỉ không có giống ngày thường đi vào đánh thức cậu. Vương Nguyên mặc quần áo đi ra phòng khách cũng không có thấy thân ảnh Thiên Tỉ, Vương Nguyên cho rằng cậu ấy còn đang ngủ vì thế đi đến phòng Thiên Tỉ, nhưng bên trong cũng trống rỗng. Vương Nguyên tức khắc luống cuốn, cảm giác sợ hãi cùng cô độc khi bị Vương Tuấn Khải vứt bỏ lại lần nữa lan rộng khắp toàn thân, Vương Nguyên tìm khắp nhà cũng không thấy Thiên Tỉ, đến nhà xe cũng xem qua, nhưng vẫn không thấy, Vương Nguyên bất lực ngồi xổm ở góc nhà xe, đem vùi đầu vào cánh tay, chậm rãi nức nở. Thời gian cứ trôi đi, Vương Nguyên vẫn là ngồi xổm ở trong góc mà run rẩy.

Khi Thiên Tỉ về đến nhà, cất dù đi, đến phòng bếp đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh, trong lúc vô tình nhìn đến hộp giữ ấm, bữa sáng còn ở trong đó. Thiên Tỉ có chút kỳ quái, cất hết đồ sau lại đến phòng Vương Nguyên, mở cửa ra nhìn, trong phòng không có một bóng người. Lại nghĩ đến hộp giữ ấm, Thiên Tỉ lập tức luống cuống, chạy ra ngoài. Cậu thực hối hận khi không để ý Vương Nguyên, tìm khắp toàn bộ tiểu khu đều không có nhìn thấy Vương Nguyên, cậu thực sợ hãi.

hớ tới cảnh tượng lần trước ở sân bay. Thiên Tỉ vội vọt tới nhà xe, lấy xe máy chuẩn bị phóng đi liền nhìn thấy trong một góc nhỏ có thân ảnh gầy yếu kia.

“Nguyên Nguyên!” Thiên Tỉ cẩn thận kêu, chỉ sợ là ảo giác. “Nguyên Nguyên” rốt cuộc Thiên Tỉ đi tới bên cạnh Vương Nguyên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào Vương Nguyên, Thiên Tỉ mới biết đây không phải ảo giác, cậu dần đỏ hốc mắt.

“Nguyên Nguyên” Thanh âm Thiên Tỉ trở nên nghẹn ngào, nhẹ nhàng lắc lắc Vương Nguyên, cậu rất sợ, sợ Vương Nguyên sẽ xảy ra chuyện, cậu không nên để Vương Nguyên một mình ở nhà, cậu không nên không nói gì liền đi ra ngoài, cậu không nên về muộn như vậy, rõ ràng biết Vương Nguyên còn chưa hết bị đả kích do Vương Tuấn Khải rời đi, rõ ràng biết Vương Nguyên hiện tại đặc biệt mẫn cảm, rõ ràng biết Vương Nguyên sợ hãi lại lần nữa bị vứt bỏ.

“Đồ lừa đảo…… Một đám lừa đảo…… Nói sẽ ở bên cạnh mình…… Nói sẽ cùng nhau.”

Thiên Tỉ nghe Vương Nguyên nức nở, nghe Vương Nguyên nói một câu, lòng đau như cắt.

“Kẻ lừa đảo…… Kẻ lừa đảo…… Kẻ lừa đảo.”

“Nguyên Nguyên, tớ là Tiểu Thiên Thiên đây!” Thiên Tỉ nghẹn ngào nói, hốc mắt trữ đầy nước mắt.

“Kẻ lừa đảo…… Kẻ lừa đảo” Vương Nguyên vẫn lặp hai chữ này, vùi đầu đến thật sâu.

Thiên Tỉ nâng đầu Vương Nguyên lên, làm Vương Nguyên nhìn mình, “Nguyên Nguyên, là tớ, Tiểu Thiên Thiên.”

Vương Nguyên hai mắt trống rỗng, rốt cuộc lại nhấp nhoáng ánh sáng, vươn tay gắt gao ôm lấy Thiên Tỉ khóc rống lên “Tớ còn tưởng rằng cậu giống Tiểu Khải không cần tớ nữa.”

Thiên Tỉ cũng ôm Vương Nguyên. “Sẽ không…… Sẽ không…… Tớ không đi, tớ sẽ ở bên cạnh cậu, tớ hứa, tớ sẽ không đi.” Nước mắt rốt cuộc nhịn không được từ khóe mắt chảy ra.

“Đừng bỏ rơi tớ…… Tiểu Thiên Thiên…… Cầu xin cậu đừng bỏ rơi tớ.”

“Sẽ không…… Sẽ không…… Tiểu Thiên Thiên vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Nguyên Nguyên…… Giống như Sponge Bob cùng Patrick mãi mãi bên nhau.” Thiên Tỉ vừa nghẹn ngào nói, vừa vuốt ve tóc Vương Nguyên, làm cho Vương Nguyên bình tĩnh lại.

“Đừng bỏ tớ một mình.” Vương Nguyên dần dần bình tĩnh lại, khẩn cầu nói.

“Thực xin lỗi, tớ không nên để cậu một mình, không nên về muộn như vậy, không nên một mình đi ra ngoài.” Thiên Tỉ gắt gao ôm Vương Nguyên, sợ giây tiếp theo cậu ấy liền biến mất.

Qua hồi lâu, Vương Nguyên bình tĩnh lại, lẳng lặng nằm ở trong ngực Thiên Tỉ ngủ, Thiên Tỉ bế Vương Nguyên lên, đi về phòng.

Trở lại phòng Vương Nguyên, Thiên Tỉ sợ đánh thức cậu, liền nhẹ nhàng đem Vương Nguyên phóng tới trên giường, buông tay ra, khi muốn xoay người đi, Vương Nguyên đột nhiên mở hai mắt, lại lại lần nữa ôm lấy Thiên Tỉ. “Đừng đi, cậu đã nói không để tớ một mình mà.”

“Ừm” Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, tâm giống như bị dao cắt, gật gật đầu, lên giường nằm cùng Vương Nguyên, đắp chăn cho cả hai, Vương Nguyên dùng sức chui vào ngực Thiên Tỉ. Thiên Tỉ bất đắc dĩ cười cười, vươn tay ôm lấy Vương Nguyên. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngủ ở trên giường.

Ngày hôm sau, Vương Nguyên như là gặp ác mộng, kêu một tiếng “Đừng bỏ rơi tớ”, liền mở mắt, tỉnh lại.

Vương Nguyên sợ Thiên Tỉ giống ngày hôm qua không ở nhà, vừa mới chuẩn bị gọi cậu liền nhìn thấy Thiên Tỉ ở bên cạnh đem đầu chôn vào chăn ngủ thật say. Trái tim Vương Nguyên mới bình tĩnh lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro