10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nguyên tìm được Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng ở một cử hàng, cậu trai kia không có ở đó, hẳn là đi thử quần áo.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên chạy có vẻ thở không ra hơi, liền đi về phía trước vài bước: “Làm sao vậy, có việc gì gấp?”

“Thiên Tỉ!” Vương nguyên cũng không biết vì sao lại thốt ra cái tên này, nhưng lại không rảnh bận tâm quá nhiều, "Sáng nay thân thể em thật sự không quá thoải mái, em không có… Không có lừa anh…”

Trên mặt Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn không ra biểu tình gì, lẳng lặng nhìn Vương Nguyên một hồi, mở miệng hỏi: “Vì sao phải nói với anh những lời này!.”

“Chỉ là……”

Vương Nguyên cũng không biết mình bị làm sao, cậu sợ Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu lầm, cậu không có lấy cớ thân thể không khỏe để đi cùng Vương Tuấn Khải mà không đi làm: “Em chỉ không muốn anh cảm thấy bị lừa, rốt cuộc… Rốt cuộc chúng ta… Vẫn là bạn bè…”

“Ừm, anh biết rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu, “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, anh hẹn Lưu Chí Hoành, ba người chúng ta tụ họp.”

Giải thích xong Vương Nguyên cũng nhẹ nhàng thở ra, nghe được buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm thì khẩn trương gật gật đầu: “Được!”

Cậu trai từ phòng thử đồ đi ra, mặc bộ đồ mới, xinh đẹp sạch sẽ đứng ở nơi đó, an tĩnh nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên.

“Vậy…… Không quấy rầy anh nữa……"

Còn ở lại chỉ sợ Vương Nguyên sẽ cảm thấy chói mắt, Dịch Dương Thiên Tỉ đã không còn ỷ lại cậu, bọn họ, rốt cuộc không quay lại được……

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bóng lưng gầy yếu của Vương Nguyên, không biết suy nghĩ cái gì, cho đến khi cậu trai kia đi tới, cẩn thận gọi một câu: “Anh Thiên Tỉ……”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nhìn quần áo trên người cậu trai kia: “Thật xinh đẹp, nhận lấy đi.”

Buổi chiều mới vừa đi làm, Lưu Chí Hoành liền đem Vương Nguyên lôi ra ngoài, nhìn xung quanh không có ai, Lưu Chí Hoành vẻ mặt quan tâm nói: “Vương Nguyên Nhi, hai ngày nay cậu làm sao vậy?”

Vương Nguyên lắc đầu: “Không có gì.”

“Haiz, Thiên Tỉ kêu chúng ta tối nay ra ngoài ăn cơm, cậu biết chứ?”

“Ừm.”

“Hiện tại rốt cuộc giữa hai người là như thế nào?”

“Tụi tớ……” Nhớ tới cậu trai bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên cười khổ cúi đầu, "Là bạn bè…”

“Vương Nguyên Nhi……” Lưu Chí Hoành do dự một chút mở miệng, “Sáng nay Thiên Tỉ hỏi tớ số điện thoại của cậu, tớ cảm thấy trong lòng anh ta vẫn có cậu, hai người nói chuyện một lần cho rõ ràng có được hay không, nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà không thể nói.”

Vương Nguyên ừ một tiếng cũng không nói thêm gì, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đã cùng cậu nói chuyện qua, cậu nghe được hai chữ "bạn bè" kia của anh có quá nhiều bất đắc dĩ cùng thất vọng, cậu làm sao dám hy vọng xa vời càng nhiều.

Chính là bởi vì qua nhiều năm như vậy, cho nên thật nhiều lời muốn nói, đều bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.

...

Ba người ngồi trong một quán ăn món Nhật, không có chọn nhà hàng cao sang nào, chỉ chọn một quán ăn nhỏ mà tinh xảo để tụ họp.

Bất quá không khí lúc này, Lưu Chí Hoành bị kẹp ở giữa hai người kia như đứng đống lửa, đối diện là Dịch Dương Thiên Tỉ liên tiếp rót rượu uống, bên cạnh là Vương Nguyên chỉ an tĩnh ngồi ăn cá, hai người này còn cố tình coi như không có gì bất thường.

Nhưng Lưu Chí Hoành tự biết đạo hạnh của mình quá yếu, thật sự là thích ứng không được không khí tẻ ngắt này, chỉ cảm thấy bữa cơm h nay quá mức xấu hổ.

“Khụ, Thiên Tỉ, mấy năm nay ở Canada sống thế nào?” Lưu Chí Hoành uống một ngụm rượu, tốt xấu tìm cái đề tài.

Động tác của Vương Nguyên có trong nháy mắt tạm dừng, rồi lại như là che dấu cái gì, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Khá tốt.” Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý vô tình nhìn thoáng qua Vương Nguyên, “Nhưng cảm thấy ở nước ngoài không có thoải mái bằng ở đây, nên quay về.”

Lưu Chí Boành trước nay không có cảm thấy bữa cơm nào gian nan như hôm nay, khó khăn lôi ra một đề tài lại bị hai người kia một hai câu mà lờ đi, sau đó lại là xấu hổ trầm mặc.

Vài lần, Lưu Chí Hoành cũng không nói chuyện nữa, yên lặng ăn cơm, cậu ta là trưởng phòng tiêu thụ, tài ăn nói ở JR cũng là trên top. Nhưng gặp phải hai người này, cậu ta có xúc động muốn tìm chết.

Lưu Chí Hoành trong lòng sớm đã khóc thành một đại dương mênh mông, hai vị đại ca, các ngài là tới ăn cơm hay là chịu tội? Lại nói hai người không nói lời nào thì thôi đi, kéo theo cái bóng đèn lớn là tôi tới làm cái gì.

Cuối cùng chờ Dịch Dương Thiên Tỉ không nhanh không chậm mà đem miếng cá cuối cùng ăn xong, Lưu Chí Hoành tựa như được đại xá, kích động suýt nữa rơi nước mắt, rốt cuộc có thể về nhà! À đúng rồi, về đến nhà nhất định phải uống thuốc tiêu hóa, nếu không nhất định sẽ tiêu hóa không được, dạ dày sẽ đau.

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, ba người đang định đứng dậy rời đi, lại nghe thấy cách vách đang đàm luận cái gì đó, bởi vì bọn họ ở bên này rất an tĩnh, thanh âm truyền tới dị thường rõ ràng.

“Nghe nói người phụ trách hạng mục của bên anh tên Vương Nguyên, rất có ý tứ nha, trước kia cũng không biết công ty có người này.”

“A, đừng nói nữa, chỉ là một trợ lý hành chính, mấy ngày nay mở họp cũng chưa nhìn thấy người đâu.”

“Vậy mà còn có thể phụ trách hạng mục đó sao, tôi nghe nói người đó lớn lên không tồi, sẽ không phải là được ai coi trọng chứ!”

“Thôi đi, Dịch tổng tự mình ra quyết định, nhưng mà… Tôi nghe nói cậu ta cùng Vương Tuấn Khải của Vạn Dương thật ra……”

“Ha, thật sao? Vương Tuấn Khải kia chính là tên rất khó hầu hạ, Vương Nguyên này rất có thủ đoạn nha.”

“Đương nhiên, bằng không hạng mục lớn như vậy, sao đến lượt cậu ta. Haizz, năm nay, nam nhân lớn lên đẹp trai, cũng thật có lợi!”

Vương Nguyên nghe hết, cậu chưa bao giờ để ý người khác  đàm luận mình thế nào, nếu là hôm nay cậu một mình ở đây, nghe đến mấy cái lời này cũng chỉ tùy ý cười cười.

Nhưng mà, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ở chỗ này…… Bị người khác dùng lời nói vũ nhục mình trước mặt người mà mình yêu nhất, Vương Nguyên muốn biện giải, cậu không phải người như vậy, nhưng mà chỉ có thể nhấp môi không phát ra được câu nào.

“Mẹ nó!”

Nghe không nổi nữa, Lưu Chí Hoành trực tiếp đứng lên muốn qua bên đó, lại bị Dịch Dương Thiên Tỉ một phen kéo trở về.

Mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua mặt Vương Nguyên đã tái nhợt, Dịch Dương Thiên Tỉ không nói ra, lập tức đi ra ngoài.

Nghe được tiếng kêu thảm thiết từ bên kia truyền tới, Vương Nguyên cùng Lưu Chí Hoành liền chạy qua, hai người kia đã bị đánh ngã xuống đất.

Dịch Dương Thiên Tỉ túm cổ áo một tên, cường đại tức giận đem hắn ta làm cho sợ xanh mặt: “Tổng…… Tổng giám đốc……”

Dịch Dương Thiên Tỉ tối tăm nhìn người trước mặt, ánh mắt kia tựa như đang nhìn rác rưởi bẩn thỉu: “Tôi cũng không biết, JR lại nuôi mấy tên như các người!”

Vương Nguyên không kịp ngăn cản, Dịch Dương Thiên Tỉ đã vung nắm đấm, tên kia đến kêu thảm thiết một tiếng đều không có liền ngất đi.

“Thiên Tỉ!” Nhìn Dịch Dương Thiên Tie còn muốn tiếp tục ra tay, Vương Nguyên kinh hoảng kéo cánh tay anh lại, “Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, đừng đánh…… Đủ rồi, đủ rồi, đừng đánh……”

Không nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ động thủ, địa vị xã hội của anh bây giờ đã khác rồi. sao lại có thể mất khống chế như vậy, anh điên rồi sao!

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bàn tay đang kéo cánh tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên một cái, cặp mắt giăng đầy tơ máu kia, trực tiếp đem Vương Nguyên làm cho bất động.

【 “Tôi không có tiền cho các người.” Vương Nguyên nhăn chặt chân mày nhìn nam sinh đang ấn cậu vào vách tường, đầu nghiêng qua một bên, cậu luôn không thích người khác ở quá gần mình như vậy, “Buông tay ra!”

Mấy người này là côn đồ có tiếng trong trường học, luôn chặn bạn học lại đòi tiền, tên đang nắm chặt cổ áo Vương Nguyên còn cùng lớp với cậu, nhưng tên cậu ta là gì Vương Nguyên cũng không biết, không nghĩ tới yển đường chờ Dịch Dương Thiên Tỉ mua đồ lại bị theo dõi.

“Ha, còn dám lớn tiếng với tao!” Nam sinh hung tợn trợn mắt, “Vương Nguyên, chúng ta dù sao cũng là cùng lớp, ngoan ngoãn đem tiền lấy ra đây, tao sẽ không đánh mày.”

“Tôi không có tiền, đánh chết tôi cũng không có tiền!”

“Hả?” Tên côn đồ nhìn khuôn mặt Vương Nguyên bởi vì tức giận mà ửng đỏ, ma xui quỷ khiến thế nào liền sờ lên, ánh mắt đáng khinh mang theo dục vọng mơ hồ, “Vương Nguyên, không nghĩ tới…… Mặt mày so với con gái còn mềm mại hơn mha…”

Bị đụng chạm, Vương Nguyên một trận buồn nôn, tay dùng sức đẩy ra tên ghê tởm ở đối diện: “Cút!”

Vương Nguyên liều mạng đẩy cũng không có bao lớn sức lực, tên lưu manh kia nhìn cánh môi hồng nộn của Vương Nguyên nuốt nuốt nước miếng, “Nếu không có tiền…… Để tao hôn một cái cũng được…”

“Quấy rầy một chút.” Thanh âm không lớn lại cũng đủ có trọng lượng, một tay Dịch Dương Thiên Tỉ cầm cặp sách, một tay cầm cháo vừa mua cho Vương Nguyên, đứng ở đầu ngõ nhìn đám người đang vây quanh Vương Nguyên.

“Ách… Ha hả… Lớp trưởng……” Tên lưu manh kia vừa thấy khuôn mặt lạnh băng của Dịch Dương Thiên Tỉ, liền theo phản xạ đem tay buông ra, nói không rõ nguyên nhân, cậu ta vẫn luôn thực kiêng kị cái tên lớp trưởng mà dù thể dục hay thành tích học tập đều xếp hạng nhất này.

Có người từ nhỏ liền mang theo một khí chất khiến người khác không thể xâm phạm, không có nguyên nhân, chỉ cần đứng ở nơi đó, vô hình trung sẽ tạo áp lực cho người xung quanh, đặc biệt là khi tức giận tới cực điểm, Dịch Dương Thiên Tỉ, chính là cái loại người này.

“Xin hỏi, mấy người là đang làm gì?” Ngữ khí của Dịch Dương Thiên Tỉ tuyệt đối không có thân thiện như biểu hiện trên mặt, Vương Nguyên nhìn cả người Dịch Dương Thiên Tỉ phiếm lạnh lẽo, có chút sợ hãi, nhưng hơn hết, là vì anh xuất hiện mà cảm thấy an toàn.

“Ha ha, không có gì không có gì……” Tên lưu manh vỗ vỗ tay, trực giác nói cho cậu ta biết vẫn là không nên chọc vị lớp trưởng này thì tốt hơn, nịnh nọt cười cười, “Chỉ là cùng Vương Nguyên chào hỏi, có phải hay không bạn học Vương?”

Ngực Vương Nguyên phập phồng vài cái, mu bàn tay chán ghét lau lau sườn mặt vừa bị chạm vào, quay mặt đi không nói lời nào, cắn chặt môi dưới không cho chính mình khóc ra.

“Nguyên Nguyên.” Dịch Dương Thiên Tỉ ôn nhu kêu tên Vương Nguyên, “Em lại đây.” 】




_______

Tui cũng muốn ra đường đi bão, cơ mà bị ốm với k ai chở đi huhu T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro