14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xin chào giám đốc Vương, trùng hợp gặp nhau ở chỗ này.” Chu Thanh cầm ly rượu ngồi vào đối diện Vương Nguyên.

“Chu Thanh, rất vui được gặp anh.” Vương Nguyên gật gật đầu, nhìn thấy Vương Tuấn Khải cũng ngồi xuống, “Vương tổng.”

Vương Tuấn Khải tùy ý liếc nhìn Vương Nguyên một cái: “Đừng gọi anh như vậy.”

Vương Nguyên ngẩn người đành phải sửa miệng: “Vương Tuấn Khải, đã lâu không gặp.”

“Thì ra hai người quen biết nhau.” Chu Thanh vừa nghe liền suy sụp, “Tổng giám đốc, sao anh không sớm nói cho tôi biết.” May mắn sáng nay khen Vương Nguyên, bằng không thật là chết chắc rồi.

Vương Tuấn Khải khẽ hừ một tiếng không nói gì, Chu Thanh trong lòng cũng hiểu, mang theo nhân tình làm việc khó tránh khỏi sẽ khó khăn một chút. Nhưng vẫn cảm thấy hôm nay tổng giám đốc luôn có chút âm dương quái khí, hướng Vương Nguyên nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc ra biển chơi, trở về liền không bình thường.”

Vương Tuấn Khải ném tới con mắt hình viên đạn, Chu Thanh vội cầm lấy di động: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi nghe điện thoại.”

Vương Nguyên nhìn Chu Thanh như đang chạy trốn ra ngoài cười cười: “Về khi nào?”

“Ngày hôm qua.” Vương Tuấn Khải lười nhác uống một ngụm rượu, nhớ tới động tác cắn nắp bút học được từ Vương Nguyên luac buổi sáng, “Chỗ nào không bình thường?”

Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải chọc cười, vừa muốn nói gì đó, Chu Thanh liền vội vã chạy tới, hướng Vương Tuấn Khải nói: “Tổng giám đốc, công ty con điều động nhân sự xảy ra chút vấn đề, tôi đi qua đó một chuyến, sẽ điện thoại lại cho anh.”

Vương Tuấn Khải gật gật đầu: “Đi đi.”

“Giám đốc Vương, xin lỗi không tiếp cậu được.”

“Được rồi, hẹn gặp lại, trên đường cẩn thận chút.”

“Cám ơn, tôi đi đây, hẹn gặp lại.”

Khi chỉ còn hai người, Vương Tuấn Khải cảm thấy cùng Vương Nguyên nói chuyện thoải mái hơn nhiều: “Chính là công ty lần trước có vấn đề.”

Vương Nguyên hiểu gật gật đầu, nghe Chu Thanh nói, có lẽ muốn thay cấp trên, không nghĩ tới Vương Tuấn Khải làm việc có hiệu suất như vậy: “Anh không đi xem sao?”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, buồn cười trả lời: “Đó là công việc của cậu ta, anh đi làm gì.”

Vương Nguyên vẫn luôn cảm thấy Vương Tuấn Khải là một lãnh đạo rất có mị lực, gần đây từ chỗ Trình Trình nghe được rất nhiều về anh ta.

Trước khi Vương Tuấn Khải tiếp nhận Vạn Dương thì chính là một đại thiếu gia ăn chơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nam nữ đều ăn, vốn các cổ đông trong công ty đều đoán Vạn Dương sớm muộn gì cũng phá sản ở trong tay anh ta.

Lại nói về ba của Vương Tuấn Khải, cũng là người rất khó đoán, tuổi thơ nghèo khổ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng tạo nên sản nghiệp lớn như vậy. Chính là vừa qua tuổi 60 liền phất tay áo chạy lấy người, đem tập đoàn giao cho con trai độc nhất của mình.

Năm đó Vương lão gia mở họp báo tuyên bố, lão già tôi đây cả đời này tiền đã kiếm đủ rồi, nhiệm vụ còn lại chính là cùng vợ dưỡng già, Vạn Dương để lại cho đứa con trai không biết cố gắng này, nó thành công hay thất bại là chuyện của nó, kiếm tiền thì kiếm mà phá sản thì phá sản, cũng không có bất luận cái gì liên quan đến tôi.

Cuộc họp báo vừa công bố, trong giới thương nghiệp một mảnh ồ lên, Vạn Dương vẫn luôn là vị trí đầu rồng, Vương lão gia lời này nói ra chính là khí phách, nhưng là đừng nói con trai mình không biết cố gắng vậy chứ, cho dù anh ta là thanh niên cẩn trọng đầy hứa hẹn, thì cũng mới 23 tuổi. Vạn Dương lớn như vậy, cho một thằng nhóc 23 tuổi, chuyện này có phải quá không đáng tin hay không. Bất quá rất nhiều người là xem kịch vui, chờ xem Vương Tuấn Khải điều hành Vạn Dương thế nào.

Quả nhiên, Vương Tuấn Khải vừa lên nắm quyền liền làm một cuộc cải cách lớn, hội đồng quản trị cấp cao cơ hồ thay đổi hết, khiến toàn bộ người của Vạn Dương hoảng sợ.

Khi các nhà phê bình rốt cuộc tìm được một đề tài để phê phán Vương Tuấn Khải, một chậu nước lạnh liền tạt xuống bọn họ. Vạn Dương lấy được hạnh mục lớn nhất của chính phủ vào năm đó.

Được rồi, ngoài ý muốn, đây là ngoài ý muốn, chính phủ là muốn cho Vương lão gia chút mặt mũi thôi.

Chính là liên tiếp ngoài ý muốn sẽ không phải là ngoài ý muốn nữa, Vạn Dương ở trong tay Vương Tuấn Khải cơ hồ không có bất luận dấu hiệu thụt lùi nào, năm thứ nhất báo biểu liền đánh mọi người một bạt tai. Vạn Dương năm nay hiệu quả và lợi nhuận so với khi ba anh ta quản lý tốt hơn rất nhiều!

Hậu tri hậu giác mọi người lúc này mới hiểu được, hai cha con nhà này chính là hai con hồ ly, Vương Tuấn Khải đã sớm thành lập thế lực của mình chỉ còn chờ ba mình về hưu liền sử dụng, chính là nhưng người cũ của ba anh ta thì làm sao bây giờ? Vương lão gia mở cuộc họp báo, sở dĩ là muốn thông báo đến mọi người, con trai ông muốn làm gì thì làm, không cần để tâm mặt mũi của ông.

Ai nói cha con họ Vương bất hòa, các người đã gặp qua phụ tử tình thâm như vậy chưa!

Ngày đó Trình Trình nói cho Vương Nguyên về việc này, chọc Vương Nguyên vẫn luôn nhấp miệng cười.

Đây đều là việc của 5 năm trước, hiện tại Vương Tuấn Khải đã không còn có bất luận kẻ nào dám nói ra nói vào về anh ta.

Mặc cho ai bị người xinh đẹp như vậy nghiêm túc nhìn tâm tình cũng rất không tồi, Vương Tuấn Khải khóe miệng giương lên, thực tự kỷ hỏi: “Rất đẹp trai sao?”

Vương Nguyên cười gật gật đầu: “Rất đẹp trai.”

Nếu Vương Nguyên châm chọc anh ta một chút, anh ta còn có thể phản kích, ngoài dự đoán nhận được khen ngợi, Vương Tuấn Khải còn có chút ngượng ngùng, nhìn rượu trong tay Vương Nguyên, đổi đề tài nói: “Khụ…… Nhìn dáng vẻ của em, tâm tình không tốt?”

Bị Vương Tuấn Khải nhắc tới Vương Nguyên lại nghĩ tới Dịch Dương Thiên Tỉ, tay dùng sức nắm chặt ly rượu, không trả lời cũng không gật đầu, chỉ là lẳng lặng uống một ngụm rượu.

Nhìn Vương Nguyên vẻ mặt xuống dốc, Vương Tuấn Khải nhớ tới lần đầu tiên qua đêm với nhau, chính mình tắm xong đi ra, cậu ta cũng là cái biểu tình này.

Còn ai có thể làm người đẹp buồn rầu như vậy, đương nhiên là Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ là chỗ đau của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải rất thông minh, đương nhiên biết không nên dẫm vào.

Khi đang có chút xấu hổ, Vương Tuấn Khải nhận được điện thoại, Vương Tuấn Khải không có kiêng dè, trực tiếp nghe máy.

Không biết đối phương nói cái gì, Vương Tuấn Khải do dự nhìn nhìn Vương Nguyên, nói: “Được, tôi qua ngay.”

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải cúp điện thoại liền hỏi: “Phải đi sao?”

Vương Tuấn Khải cầm di động xoay xoay hai vòng, thử thăm dò Vương Nguyên: “Có nơi rất kích thích, muốn cùng đi không?”

...

Vương Tuấn Khải chạy đến một nơi khá xa nội thành, Vương Nguyên nhìn biệt thự cao cấp ngoài cửa sổ xe có chút do dự, mặc kệ bên trong là party hay là cái gì, đều không phải nơi cậu nên đi.

Vương Tuấn Khải dừng xe nhìn ra Vương Nguyên có chút do dự: “Làm sao vậy?”

“Tôi đi vào không quá thích hợp.”

“Không đâu.” Vương Tuấn Khải tháo đai an toàn, “Không đi vào muốn ở trong xe chờ anh sao? Anh không ra nhanh đâu.”

Thấy Vương Nguyên chần chờ, Vương Tuấn Khải lại bổ sung một câu: “Thực kích thích nha.”

Chính là bởi vì những lời này của anh tôi mới càng không muốn vào, Vương Nguyên cúi đầu nghĩ nghĩ, được rồi, dù sao cũng tới đây rồi, đi vào xem một chút đi. Vương Nguyên tháo đai an toàn, xuống xe trước tốt bụng nhắc nhở Vương Tuấn Khải một chút: “Lần sau uống rượu đừng lái xe.”





_______
Chuẩn bị khăn giấy lau nước mắt đi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro