15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải gõ cửa lớn của căn biệt thự, bên trong là vị quản gia trung niên ăn măhc như quý tộc Châu Âu cung kính ra mở cửa: “Vương tiên sinh.”

Vương Tuấn Khải "Ừ” một tiếng xem như đáp lời, kéo tay Vương Nguyên đi vào đại sảnh.

Nhận thấy tay bị nắm, Vương Nguyên có một tia giãy giụa, lại nghe Vương Tuấn Khải ở bên tai nhẹ giọng giải thích: “Như vậy mới cho phép em đi vào.” Vương Nguyên nhấp nhấp miệng, chỉ phải từ bỏ.

Vương Tuấn Khải khóe miệng có tia ý cười, tay Vương Nguyên không chỉ có xinh đẹp, nắm vào xúc cảm cũng thực tốt. Độ ấm hơi thấp có chút ướt át, không có cảm giác thô ráp chút nào, không giống mềm mại như tay con gái cũng không cứng đờ như tay con trai, gãi đúng chỗ ngứa, làm Vương Tuấn Khải thật đúng là có chút yêu thích không muốn buông tay.

Trong đại sảnh không có người, Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên đi lên lầu, đi đến tầng hai, hai vị người hầu giống quản gia vừa rồi hướng hai người cúi đầu chào, đồng thời mở ra hai cánh cửa.

Mở cửa, trong nháy mắt Vương Nguyên tựa hồ cảm giác được sẽ phát sinh cái gì đó, bản năng muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người cứng đờ.

Vương Nguyên máy móc bị Vương Tuấn Khải lôi kéo đi, đây là một gian phòng xa hoa thời Châu Âu cổ xưa, thiết kế làm một đại sảnh vũ hội, đèn treo xa hoa, thảm lót sang quý, trên tường treo những bức họa cổ về thần thoại La Mã, chính giữa đại sảnh có một đài phun nước, còn có bốn pho tượng tiểu thiên sứ đi tiểu, ngửa đầu, bốn cột nước vọt xuống giữa trung tâm đài phun nước, ở đó có một pho tượng người đàn ông khỏa thân.

Trong đại sảnh hết thảy đều là vì người tới nơi này mà chuẩn bị, tùy ý có thể thấy được hai thân hình quấn lấy nhau, hoặc là toàn thân trần trụi hoặc là nửa kín nửa hở. Hai người, ba người, còn có bốn năm người, thậm chí nhiều người hơn quấn lại với nhau.

Bên tai Vương Nguyên là hỗn tạp các loại tiếng rên rỉ, trong không khí tràn ngập hương vị chất lỏng nam tính, hòa vào các loại mùi nước hoa cao cấp, làm Vương Nguyên buồn nôn.

Dục vọng, cấm kỵ, dơ bẩn, trói buộc, tham lam, tự do…… Hết thảy tốt đẹp cùng hắc ám đều ở chỗ này, nguyên thủy lại kích thích……

Vương Nguyên biết, xã hội thượng lưu vẫn luôn không thiếu nơi như vậy, tuy rằng ở trên xe của Vương Tuấn Khải đã đoán được, nhưng là tận mắt nhìn thấy vẫn là không tiếp thu được.

Cậu không thuộc về nơi này, cậu phải rời khỏi đây!

Vương Tuấn Khải nhìn sắc mặt Vương Nguyên không tốt lắm, nắm tay Vương Nguyên muốn nói gì đó! Lại phát hiện biểu tình của Vương Nguyên chợt trở nên thống khổ.

Vương Nguyên há miệng thở dốc lại không có phát ra âm thanh gì, ở cuối đại sảnh - một người đàn ông dựa vào sofa quý báu, áo sơmi được cởi bỏ lộ ra cơ ngực tinh tráng nhưng quần không cởi ra. Cậu trai toàn thân trần trụi quỳ gối ở trên người anh ta, ôm cổ anh ta, duỗi đầu lưỡi dâm đãng nộn hồng hôn liếm bờ môi của anh ta, quyến rũ vặn vẹo cọ xát hạ thân của anh ta. Trong mắt Vương Nguyên có thể chứa được ai, trừ bỏ Dịch Dương Thiên Tỉ. Còn có thể có ai.

Dịch Dương Thiên Tỉ tựa hồ cảm nhận được bên kia truyền đến ánh mắt, chạm vào ánh mắt Vương Nguyên, trong ánh mắt tựa hồ hơi giật mình, sau đó quay về vẻ bình tĩnh, chỉ còn lại có một mảnh lạnh băng.

Vương Nguyên bộ dáng xinh đẹp thực làm người ta động tâm, nơi này đều là cầm thú bị dục vọng chi phối, một thân thể đàn ông trần trụi tới gần Vương Nguyên, vươn tay sờ sờ mặt Vương Nguyên: “Người đẹp, cùng nhau chơi nào!"

“Đừng chạm vào tôi!” Vương Nguyên giống trốn ôn dịch mà tránh ra, thoát khỏi tay Vương Tuấn Khải nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Vương Tuấn Khải một quyền đấm vào tên kia: “Người của tao mà cũng dám chạm vào!"

Người kia đã không có cách nào trả lời, chơi cả đêm phát tiết rất nhiều lần. Bị đánh một quyền liền hôn mê bất tỉnh. Không có ai thèm quản, tự mình chơi. Vương Tuấn Khải tối tăm nhìn thoáng qua Dịch Dương Thiên Tỉ, lần đầu tiên, anh ta cảm thấy người người đàn ông này có chút chướng mắt.

Thiên Tỉ ở chỗ này, anh ấy cũng ở chỗ này. Tên nhóc kia làm như vậy với anh ấy, đó là môi Dịch Dương Thiên Tỉ, đã từng chỉ hôn lên môi mình. Bọn họ thậm chí, còn lên giường……

Vương Nguyên tuyệt vọng nhắm mắt lại, chính mình có tư cách gì, ba năm nay người cùng cậu phát sinh qua quan hệ nhiều đến đếm không hết, thân thể cậu cũng đã dơ bẩn, cậu cùng anh có cái gì khác nhau, có tư cách gì mà khổ sở.

Nhưng mà em rất khổ sở a, Thiên Thiên, nhìn người khác hôn môi anh em khổ sở muốn chết…

Khi Vương Tuấn Khải đuổi theo ra tới, nhìn thấy Vương Nguyên đưa lưng về phía mình vịn vào thân cây nôn khan, tăng ca đến tối cũng chưa ăn cơm, lại uống chút rượu, dạ dày nóng rát lại không nôn ra bất cứ thứ gì.

Vương Tuấn Khải đi lên, cau mày nói: “Xin lỗi.”

Vương Tuấn Khải không nghĩ tới sẽ như vậy, anh ta mang Vương Nguyên tới cũng không muốn làm gì, thuần túy là đùa dai muốn biết Vương Nguyên sẽ có phản ứng gì, nếu nguyện ý liền lưu lại, nếu không thích anh ta sẽ mang cậu rời đi.

Chính là Dịch Dương Thiên Tỉ cũng ở đây, lại là dưới cái dạng này, dù là bạn bè bình thường Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy muốn đập một trận.

Vương Tuấn Khải chưa từng nói xin lỗi với ai, nhưng nhìn Vương Nguyên như vậy, thật sự cảm thấy mình đùa quá trớn.

Vương Nguyên vịn thân cây, đầu vô lực rũ xuống, vẫn không nhúc nhích nhìn mặt đất.

Vương Tuấn Khải lo lắng, vỗ nhẹ lưng Vương Nguyên: “Vương Nguyên Nhi, em không sao chứ, anh không biết anh ta ở đây, không nghĩ sẽ đả kích em.”

Vương Nguyên không có trách Vương Tuấn Khải, cậu biết Vương Tuấn Khải không phải thích đi chê cười người khác. Cậu thậm chí còn có chút cảm ơn Vương Tuấn Khải đã dẫn mình tới nơi này, để cậu hoàn toàn thấy rõ, Dịch Dương Thiên Tỉ đã không phải là thiếu niên trước kia, bọn họ, đã sớm không còn là những đứa trẻ sạch sẽ năm 17 tuổi……

Thế giới này có bao nhiêu xấu xí, bộ mặt dữ tợn cướp đoạt thiện lương cùng chân thành, Dịch Dương Thiên Tỉ của cậu, tình yêu đã bị thống khổ tàn phá, những tốt đẹp khi xưa chỉ có thể vẽ trên giấy, rốt cuộc không quay lại được……

Vương Nguyên chống thân thể, nhìn Vương Tuấn Khải: “Tôi muốn đi đua xe.”

“Cái gì!” Vương Tuấn Khải nhất thời không phản ứng nổi, vội vàng khuyên, “Em đã nói, chúng ta uống rượu không thể lái xe.”

Vương Nguyên cái gì cũng không nói đột nhiên đoạt lấy chìa khóa xe trong tay Vương Tuấn Khải, xe Vương Tuấn Khải đậu bên đường, cách bọn họ rất gần.

Vương Tuấn Khải vừa thấy thế liền đem Vương Nguyên kéo trở về: “Vương Nguyên Nhi! Em bình tĩnh…… A!”

Vương Tuấn Khải không nghĩ đến Vương Nguyên sẽ động thủ với mình, Vương Nguyên nhìn gầy yếu, nhưng dù sao cũng là đàn ông, lực đạo vẫn có, Vương Tuấn Khải lại không có phòng bị, bị Vương Nguyên đánh cho sững sờ, khi phản ứng lại, Vương Nguyên đã đóng cửa xe.

“Vương Nguyên! Em xuống xe cho anh!” Vương Tuấn Khải rất ít khi tức giận, nhưng lần này thật sự nổi giận rồi, liều mạng đập cửa sổ xe hô to, “Em xuống mau, em không muốn sống nữa sao!”

Chính là người trong xe không có bất luận phản ứng gì, cường ngạnh đem xe lái ra giữa đường, thân xe như viên đạn bắn ra ngoài.

“Đệt!” Nhìn ô tô phóng đi, Vương Tuấn Khải thật cảm thấy mình tức giận muốn chết.

Làm Vương Tuấn Khải thoáng yên tâm một chút chính là, đường từ nội thành đến biệt thự chỉ có một con đường này, không đến mức lao lực đuổi theo nửa ngày lại đuổi sai hướng.

Vương Tuấn Khải đem chân ga dẫm đến sâu nhất, nắm chặt tay lái, bàn tay nổi lên gân xanh.

Mơ hồ nhìn thấy xe của mình, Vương Tuấn Khải đeo tai nghe lên gọi điện thoại cho Vương Nguyên, một chuỗi tiếng tút tút, xe phía trước còn gia tốc chạy như bay.

“F*CK!” Vương Tuấn Khải một tay đem tai nghe ném qua một bên, trên mặt là lãnh khốc mà ngày thường rất khó nhìn thấy, “Vương Nguyên, được lắm, em dám chọc giận anh.”

Vương Tuấn Khải luôn luôn không phải người lương thiện, ngày thường không có gì sẽ không tỏ ra tức giận, Vương Tuấn Khải vẫn luôn đem mọi thứ đều khống chế thực tốt, duy độc, cái tên Vương Nguyên này.

Vương Tuấn Khải một lần tức giận, là 5 năm trước, đại khái chính là, cổ đông lâu năm của Vạn Dương cơ hồ toàn bộ đều bị đuổi khỏi ghế. Vương Nguyên, tôi thật ra muốn nhìn, em có bao nhiêu năng lực có thể diệt lửa giận của tôi.

Chỉ là nhìn thấy khúc ngoặt phía trước, biểu tình tối tăm của Vương Tuấn Khải có một tia tan vỡ, nheo mắt, Vương Tuấn Khải cảm giác, sẽ xảy ra chuyện.

Khúc quẹo là nên giảm tốc độ, Vương Tuấn Khải không rảnh lo chuyện khác trong lòng mặc niệm Vương Nguyên mau quẹo qua đi, quẹo qua anh ta liền có thể đuổi kịp Vương Nguyên, thuận tiện lại đem cậu ta dạy dỗ cho chết khiếp, ngàn vạn lần đừng…… Chính là hết thảy đều phát triển theo hướng tệ nhất.

Xe không có giảm tốc độ, không có chuyển hướng, thẳng tắp lao về phía trước.

Xe thể thao Ferrari màu đỏ xoay một vòng, đụng vào một thân cây theo cường đại quán tính bay lên sườn núi, lật nhào lăn vài vòng, chật vật ngừng ở trong bóng đêm đen nhánh, lại không có nửa điểm động tĩnh.

“Vương nguyên!!!”

Vương Tuấn Khải vọt tới, nhìn Vương Nguyên bị kẹt giữa ghế ngồi và túi khí an toàn, trên đầu có máu đang không ngừng chảy, đôi mắt hơi mở lại không thấy có chút ý thức nào.

Vương Tuấn Khải dùng sức cạy cửa, phát hiện đã bị khóa cứng: “Nghe thấy không? Vương Nguyên, mở cửa xe.”

Người bên trong xe như cũ không hề nhúc nhích.

“Chết tiệt!”

Vương Tuấn Khải chạy qua mở ra cốp xe tìm được cái kìm, cầm tới chỗ ghế điều khiển, nhìn khoảng cách với Vương Nguyên, đại khái Vương Nguyên sẽ không bị thương, dùng sức đập vài cái.

Cửa sổ xe vỡ vụn, Vương Tuấn Khải cố sức chui nửa thân mình vào để mở cửa, kính vỡ cứa vào bụng Vương Tuấn Khải gây một trận đau đơn, Vương Tuấn Khải khẽ cắn môi, về sau sẽ tính sổ với em!

Mở ra chốt cửa, Vương Tuấn Khải  mở cửa xe, nhìn Vương Nguyên, mạc danh, trong lòng lại không có một tia phẫn nộ.

Áp túi khí xuống, Vương Tuấn Khải động tác cực kỳ cẩn thân, chậm rãi muốn đem Vương Nguyên ôm ra: “Vương Nguyên Nhi, cảm thấy thế nào, bị thương ở đâu?”

Vương Nguyên hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: “Thiên Thiên chân té bị thương, tôi muốn thử xem có bao nhiêu đau đớn…… Rất đau…… Thật sự rất đau……”

Nếu không phải thấy cậu bị thương, Vương Tuấn Khải tuyệt đối sẽ đánh tên tiểu bạch si này một trận, chậm rãi hạ ghế ngồi của Vương Nguyên xuống, Vương Tuấn Khải cau mày hỏi: “Anh ôm em ra, nơi nào đau nói cho anh biết.”

“Nơi nào đau……” Vương Nguyên ngây ngốc lặp lại câu hỏi của Vương Tuấn Khải, “Nơi nào cũng đau……”

Vương Nguyên chỉ là cảm thấy rất đau, phân không rõ là trên người hay trong lòng, khi đó Thiên Tỉ cũng là đau như vậy sao, đau như vậy anh làm sao nhịn qua một đêm, Thiên Thiên của cậu khi đó còn nhỏ như vậy, làm như thế nào chịu đựng được……

Nếu lúc trước, em biết anh đau như vậy, em nhất định sẽ trở về.

Thật sự, Thiên Thiên, em thề……





______

Hôm nay rảnh nên khuyến mãi thêm 1chap :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro