18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khỏe lại rồi à.” Tống Diễn nhìn Vương Nguyên ở trong phòng bệnh ngoan ngoãn ăn cơm, quay đầu nhướn mày nhìn Vương Tuấn Khải, “Thật đúng là rất đáng yêu.”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên cúi đầu một ngụm một ngụm ăn cơm, vừa rồi mới kêu trợ lý đi mua cho cậu ta trọn bộ dụng cụ vẽ tranh về, Vương Nguyên nhìn thấy bút chì mới mở miệng nói đói: “Ăn cơm rồi, hẳn là không có việc gì đi?”

Tống Diễn gật gật đầu: “Trên lý thuyết là như thế, lực khống chế bản thân của cậu ta phi thường mạnh, nếu không năm đó cũng không thoát ra được, nếu không phải bị kích thích cực lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nói nghe coi, buổi tối hôm đó mất người rốt cuộc đã làm gì?”

“Không có gì.” Vương Tuấn Khải mở miệng, nhớ tới một khắc lúc xe lật nhào kia, trong lòng Vương Tuấn Khải vẫn là có chút sợ hãi, Dịch Dương Thiên Tỉ, em thương anh ta sâu đậm như vậy sao?

Tống Diễn thấy Vương Tuấn Khải không muốn mở miệng cũng không hỏi nữa, anh hiểu Vương Tuấn Khải, tên đại thiếu gia này cái gì đa dạng đều có, đi theo anh ta không phải chịu chút đả kích thì thật đúng là không bình thường.

“Được rồi, tôi còn có cuộc hội chẩn, cậu lo mà chăm sóc người bệnh cho tốt.” Tống Diễn xấu xa nhìn Vương Tuấn Khải, “Coi như bù lại hồi trước cậu tạo nghiệt.”

Vương Tuấn Khải hừ một tiếng, mặc kệ Tống Diễn.

“Ê!” Tống Diễn thoáng nhìn vào phòng bệnh, nhìn bộ dáng Vương Nguyên đang ăn cơm, “Cậu có cảm thấy cậu ta rất giống một con vật nhỏ hay không?”

Vương Tuấn Khải ánh mắt sáng lên: “Cậu cũng phát hiện?”

Tống Diễn gật gật đầu: “Đúng, nhưng không nghĩ ra là con gì.”

Đúng vậy, từ lần nhìn thấy Vương Nguyên súc thành một đoàn ở trong toilet khóc, Vương Tuấn Khải liền phát hiện, cặp mắt xinh đẹp kia cùng chóp mũi ửng đỏ đều quá mức đáng yêu.

Mèo con sao, không đủ dịu ngoan cũng không đủ tính công kích. Thỏ con sao, Vương Nguyên không nhát gan như vậy. Cún con? Trừ bỏ đáng yêu một chút, mặt khác cũng không liên quan. Chính là, con gì cũng giống một ít, lại đều không phải là con vật gì.

“Sao hả?” Tống Diễn cười cười, “Có muốn mang về nhà nuôi không?”

Vương Tuấn Khải cũng cười: “Cậu sẽ nuôi một sủng vật còn thông minh hơn mình sao?”

Như vậy, cậu nghĩ rốt cuộc là ai nuôi ai?

...

Phòng bệnh của Vương Nguyên ở tầng 16, ngoài cửa sổ chỉ có không trung đơn điệu ngoài ra không có gì khác. Ăn cơm no mới có hơn 10 giờ sáng, Vương Nguyên cầm giấy vẽ muốn đi xuống lầu.

Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên ôm đến xe lăn, để Vương Nguyên cầm giấy bút, đẩy Vương Nguyên xuống lầu.

“Cám ơn, làm phiền anh rồi.” Vương Nguyên ngồi ở trên xe lăn so với Vương Tuấn Khải lùn hơn rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải, vừa lúc có thể thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa.

Vương Tuấn Khải cười cười, nhìn con số trong thang mây: “Không sao, người bệnh là lớn nhất, anh vất vả chút cũng không sao.”

Vương Nguyên gật gật đầu, đem giấy vẽ mở ra, sờ sờ chất liệu giấy, ừm, có lẽ Chu Thanh mua loại chất lượng tốt nhất.

Thang máy tới lầu một, Vương Tuấn Khải vừa đẩy Vương Nguyên ra ngoài vừa nhìn bàn tay xinh đẹp của Vương Nguyên, cảm giác buổi tối hôm đó nắm ở trong tay Vương Tuấn Khải còn nhớ rõ: “Đúng rồi, còn không biết em sẽ vẽ gì.”

“Ngẫu nhiên đi, lúc nhàn rỗi vẽ vài nét bút, sẽ không quása nhàm chán.”

Phía trước công viên của bệnh viện, không ít bệnh nhân đang chậm rãi tản bộ, Vương Tuấn Khải hỏi: “Đi đâu?”

Vương Nguyên chỉ vào một bãi cỏ cách đó không xa: “Nơi đó đi.”

Trên bãi cỏ có mấy đứa nhỏ đang nô đùa ầm ĩ, có hai đứa nhỏ mặc đồ bệnh nhân, còn lại đều mặc quần áo bình thường.

Vương Tuấn Khải sợ mấy đứa trẻ không chú ý đụng tới chân Vương Nguyên, liền ngừng lại ở phía xa xa.

“Không sao đâu.” Vương Nguyên lắc đầu, “Tới gần một chút.”

Vương Tuấn Khải đẩy về phía trước một chút nữa, trên bãi cỏ có một ghế đá, Vương Tuấn Khải đem xe lăn ngừng ở bên cạnh, ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi: “Em thích trẻ con sao?”

Vương Nguyên lấy bút chì ra, cười gật gật đầu, có tiếc nuối nói: “Bất quá đời này, chỉ sợ không thể có con.”

Cậu là gay, có lẽ sẽ không kết hôn.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên bắt đầu hạ bút, ngòi bút tinh tế ma xát lên giấy tạo ta tiếng vang nhỏ, vài đường cong đẹp mắt liền xuất hiện trên giấy. Nhưng Vương Tuấn Khải cảm thấy, lực chú ý của mình đều đặt lên tay Vương Nguyên.

Không biết có phải người làm việc liên quan đến nghệ thuật đều giữ đôi tay thật cẩn thận hay không, ví dụ như họa sĩ. Tư thế khi Vương Nguyên cầm điếu thuốc thật xinh đẹp, Vương Tuấn Khải lúc này mới phát hiện, tay Vương Nguyên, khi cầm bút càng xinh đẹp hơn.

Ngón tay thon dài, đầu ngón tay no đủ, khớp xương rõ ràng nhưng không cứng ngắc, bút chì ở trong tay Vương Nguyên phảng phất như có sinh mệnh, đầy sức sống lại nghe lời.

Bút chì này thực vui vẻ đi, Vương Tuấn Khải nghĩ thầm, có thể được bàn tay xinh đẹp như vậy cầm, ai cũng sẽ thực vui vẻ.

Ngắn ngủn trong chốc lát, mấy đứa nhỏ đáng yêu liền sinh động ở trên giấy, Vương Tuấn Khải tuy rằng không hiểu phác hoạ, nhưng cũng kinh ngạc khả năng vẽ của Vương Nguyên. Bức vẽ này, lộ ra thoải mái ấm áp.

Nhớ tới đề tài vừa rồi, Vương Tuấn Khải mở miệng: “Nếu thích như vậy, tự mình không sinh được, cũng có thể thử nhận nuôi một đứa.”

Vương Nguyên nhìn nhìn Vương Tuấn Khải, cười cười tiếp tục vẽ: “Em sợ mình nuôi không tốt, đến bản thân em còn khống chế không được……”

Vế sau Vương Nguyên không nói, nhưng Vương Tuấn Khải biết, là sợ nuôi đứa nhỏ cũng thành tự kỷ giống mình.

Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ là lẳng lặng xem Vương Nguyên tiếp tục vẽ phong cảnh phía trước, đầu ngón tay vốn trắng tinh bởi vì cọ vào giấy mà hơi nhiễm bẩn, nhưng Vương Tuấn Khải lại cảm thấy một chút cũng không bẩn.

Sờ sờ ngòi bút chì, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, còn dùng ngón cái xoa xoa: “Không biết vì sao, đặc biệt thích ngón tay dính chút bẩn, bút chì cũng được, màu vẽ cũng được, mỗi lần nhìn vậy, liền rất có cảm giác thành tựu.

Vương Tuấn Khải cười gật gật đầu, con người là nên ở trong thế giới của bản thân tìm một ít vui sướng cùng thỏa mãn.

Cách đó không xa nhóm trẻ nhỏ đang chơi liền phát hiện Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, mấy đứa nhóc nhìn về phía bọn họ khe khẽ nói nhỏ, hai đứa nhỏ lớn mật chậm rãi lại gần Vương Nguyên.

Vương Nguyên cười nhìn đứa nhỏ, đem bức vẽ cho tụi nhỏ xem.

Hai đứa nhỏ nhìn bức vẽ, đôi mắt mở to, trong đó một đứa nhỏ vẫy vẫy tay với đám nhóc còn lại: “Mau đến xem mau đến xem, chú ấy vẽ thật đẹp!”

Mấy đứa nhỏ nghe xong nhảy nhót chạy tới, vây quanh bắt đầu ríu rít nói không ngừng.

“Nha! Đây là tớ đây là tớ!”

“Cũng có tớ nữa, ha ha, chú ấy vẽ váy của tớ thật đẹp.”

“Hắc hắc, các cậu xem, tớ ở chỗ này!”

Trẻ con vui vẻ nhất chính là được coi trọng, bức vũ thật đẹp tự nhiên là làm đám nhóc hưng phấn lại thụ sủng nhược kinh.

Vương Nguyên cười nhìn đám nhóc: “Anh là ca ca, không phải chú.”

“Ách……” Mấy đứa nhỏ nhìn Vương Nguyên lại nhìn nhìn Vương Tuấn Khải, do dự, hai người kia thấy thế nào đều giống là chú nha!

“Như vậy đi.” Vương Nguyên cùng mấy đứa nhỏ thương lượng, “Các em gọi anh là ca ca.” Sau đó chỉ chỉ Vương Tuấn Khải, “Gọi anh ấy là chú.”

Vương Tuấn Khải khóe miệng giật giật, anh ta là đang bị lợi dụng sao?

Nhìn mấy đứa nhỏ còn do dự, nói thêm: “Nếu đồng ý, ca ca vẽ cho mỗi đứa một bức tranh.”

Đôi mắt nghiêng nghiêng nhìn Vương Nguyên, anh ta không phát hiện, Vương Nguyên có đôi khi cũng rất xấu xa.

Quả nhiên……

“Ca ca! Ca ca! Vẽ cho em!” Một đám nhóc bám vào Vương Nguyên bắt đầu ồn ào, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bất nhiêu ngoan ngoãn.

Vương Nguyên cười gật gật đầu, chỉ chỉ Vương Tuấn Khải: “Rồi, gọi chú đi.”

“Chú!”

Năm đứa nhỏ trăm miệng một lời kêu to thiếu chút nữa dọa sợ Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải đầy mặt hắc tuyến nhìn Vương Nguyên đang cười đắc ý, trên mặt thật vất vả xả ra một nụ cười, cắn răng ôn nhu nói: “Ngoan lắm……”

“Ha hả……” Vương Nguyên không thể ngưng cười ra tiếng, nghiêng đầu đôi mắt hơi hơi nheo lại nhìn Vương Tuấn Khải kêu lên, “Chào chú Vương, ha ha……”

Đây là lần đầu tiên, Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên cười thoải mái như vậy. Ngày thường Vương Nguyên thực ôn nhu, dù cười, đều quá mức thu liễm.

Vương Tuấn Khải có chút thất thần, Vương Nguyên cười, mặt mày hoàn toàn giãn ra, trong ánh mắt còn có ánh mặt trời chiết xạ, môi cũng mím lại như mọi khi, tự nhiên lộ ra trắng mấy chiếc răng trắng. Vương Tuấn Khải nhìn như thật sự hiểu cái gì gọi là mắt ngọc mày ngài.

Vương Tuấn Khải mấy năm nay trêu hoa ghẹo nguyệt, người xinh đẹp cực hạn không phải chưa từng thấy qua, ngay cả minh tinh nổi tiếng, chỉ cần anh ta muốn cũng chỉ ngoắc ngoắc tay là có được.

Nhưng mà, trước nay cũng chưa từng gặp ai cười lên khiến toàn thân anh bất động cả. Luôn có một người như vậy, vì muốn người đó cười, có thể khiến người khác làm ra phong hỏa hí chư hầu điên cuồng.

Chú Vương thì chú Vương đi, Vương Tuấn Khải tự an ủi mình, năm nay anh còn chưa đến ba mươi tuổi, không phải anh già rồi, mà là Vương Nguyên muốn gọi thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro