19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên hỏi tuổi của mấy đứa nhỏ, nhìn cô bé tuổi nhỏ nhất nói: “Em gái này nhỏ nhất, vẽ cho em ấy trước được không?”

“Được!” Cậu bé lớn tuổi nhất gật gật đầu, "Vẽ cho em gái trước.”

Vương Nguyên sờ sờ đầu cô bé, ôn nhu hỏi: “Cô bé xinh đẹp, em tên là gì?”

Cô bé trên đầu thắt hai bím tóc, tựa hồ có chút sợ người lạ, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vào nhau, biết đại ca ca vẽ tranh cho mình, vừa chờ mong vừa khẩn trương: “Em…… Em là Dao Dao……”

“Dao Dao……” Vương Nguyên mở ra một tờ giấy tùy ý hỏi, “Thích nhất cái gì nào?”

“Em……” Dao Dao ánh mắt sáng lên, khoa tay múa chân, hưng phấn quên luôn khẩn trương, “Thích ôm một thứ! Lớn như vậy!”

Vương Nguyên thử thăm dò hỏi: “Là gấu bông sao? Một con gấu bông thật lớn?”

Dao Dao dùng sức gật đầu: “Đúng! Một con gấu bông thật lớn!”

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đều nhịn không được bật cười, trong thế giới của trẻ nhỏ, thật nhiều đồ vật đều có định nghĩa của riêng mình, ấm áp lại đáng yêu.

Cô bé nói xong lại không vui cúi đầu, rầu rĩ nhỏ giọng nói: “Nhưng mà mẹ không rảnh, không rảnh mua cho em một con, cũng không rảnh ngủ cùng em.”

Vương Nguyên ôn nhu nói với Dao Dao: “Vậy ca ca vẽ cho Dao Dao một con được không?”

“Thật ạ? Thật sao đại ca ca!”

Vương Tuấn Khải nghiêng người, khẽ hừ với Dao Dao một tiếng: “Nếu em gọi anh là ca ca, anh liền mua cho em một con, so với em còn to hơn.”

Đệt, thật biết lợi dụng.

Cô bé nhìn Vương Tuấn Khải, lại nhìn Vương Nguyên, giống như dò hỏi Vương Nguyên xem lời Vương Tuấn Khải nói là thật hay giả.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải đang đắc ý, đột nhiên hướng Dao Dao xấu xa cười cười: “Em gọi anh ta là chú anh ta cũng mua cho em, mau cám ơn chú đi.”

“Cám ơn chú!”

Vương Tuấn Khải: “……”

Vương Nguyên, sao anh không biết em lại xấu xa như vậy!

Xen lẫn trong một đám trẻ con, Vương Tuấn Khải cảm thấy IQ của mình cũng bị kéo thấp xuống, nhìn Vương Nguyên cùng bọn trẻ vừa nói chuyện phiếm vừa vẽ tranh, Vương Tuấn Khải thật sự cảm thấy Vương Nguyên nên đi giữ trẻ.

Chu Thanh gọi điện thoại tới, Vương Tuấn Khải mới nhớ ra hôm nay có hội nghị quan trọng, chần chờ nhìn Vương Nguyên một lát, Vương Nguyên hướng anh làm khẩu hình "Đi đi", Vương Tuấn Khải mới trả lời Chu Thanh.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên còn chưa vẽ xong: “Còn muốn tiếp tục vẽ?”

Vương Nguyên gật gật đầu: “Không sao, anh đi giải quyết việc của mình đi.”

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ: “Anh gọi hộ sĩ xuống chăm sóc em nha, sợ em xảy ra chuyện gì.”

Vương Nguyên gật gật đầu, đúng là cậu cũng không tiện đi lại thật.

Vương Tuấn Khải gọi điện thoại cho Tống Diễn, nói vài câu, nói tạm biệt với Vương Mguyên cùng mấy đứa nhỏ sau đó rời đi.

Trước khi rời đi còn cam đoan nhất định sẽ không quên gấu bông lớn của Dao Dao.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải rời đi, tổng giám đốc trăm công nghìn việc có thể rút ra chút thời gian tới đây thực không dễ dàng, thật đúng là vất vả.

Giúp cậu bé lớn tuổi nhất vẽ xong, hộ sĩ của Vương Nguyên cũng đã tới, cô gái trẻ tuổi nhìn cậu bé đáng yêu trong bức vẽ: “Vương tiên sinh, cậu vẽ thật đẹp.”

Vương Nguyên lắc đầu cười cười: “Kêu tôi là Vương Nguyên được rồi, mấy ngày nay, vất vả cho chị.”

Vương Nguyên mang theo xin lỗi, hai ngày này không hợp tác, làm bác sĩ cùng các hộ sĩ thực khó xử đi.

“Vương tiên……” Hộ sĩ vừa muốn nói, lại lập tức sửa miệng, “Vương Nguyên, hắc hắc,  không cần nói như vậy, chúng tôi rất lo lắng cho cậu, thấy cậu không có việc gì, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.”

“Cám ơn.”

“À đúng rồi, vừa rồi có vị tiên sinh tới tìm cậu, thấy cậu không ở trong phòng liền đi rồi, cũng không lưu lại tên.”

Vương Nguyên tay nắm chặt bút, trái tim hơi căng thẳng, là ai, trừ bỏ Vương Tuấn Khải, còn ai biết mình bị thương.

Hộ sĩ hình như phát hiện cái gì, chỉ về phía sau lưng Vương Nguyên: “Chính là vị tiên sinh kia, Vương Nguyên, cậu quen không?”

Vương Nguyên không biết chính mình làm sao quay đầu lại, hình như là dùng tốc độ nhanh nhất lại hình như là chậm nhất.

Nơi xa là một người đàn ông đang đứng đó, không có biểu tình gì nhìn Vương Nguyên, khi bốn mắt chạm nhau, Dịch Dương Thiên Tỉ giống như nhìn một người xa lạ, xoay người rời đi.

“A, đại ca ca sao lại khóc!”

“Đại ca ca anh đừng khóc, có phải tụi em la đại ca ca không vui hay không!”

“Vương Nguyên, cậu không sao chứ?”

……

【 Nguyên Nguyên, nếu có một ngày nào đó anh muốn yêu em, nhưng lại không thể yêu, anh liền đứng xa xa nhìn em, chỉ liếc mắt một cái, anh liền đi. 】

...

【 Vương Nguyên lần đầu tiên gọi điện thoại tới nhà Dịch Dương Thiên Tỉ, vài tiếng tút tút qua đi, liền có người bắt máy, sau đó là thanh âm đang vỡ giọng của Dịch Dương Thiên Tỉ: “Xin chào, xin hỏi ngài tìm ai?”

Vương Nguyên nhẹ giọng đáp: “Thiên Tỉ…”

“Nguyên Nguyên!” Bên kia là giọng nói hưng phấn của Dịch Dương Thiên Tỉ, “Anh biết em sẽ gọi điện thoại tới mà!”

Điện thoại bên kia hình như tiếng mẹ Dịch hỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng nhỏ giọng nói “Bạn học”, sau đó tiếp tục nghe điện thoại, thanh âm đè thấp một chút, nhưng che dấu không được hưng phấn: “Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên…… Anh rất nhớ em, kỳ nghỉ thật dài, anh rất muốn gặp em.”

Vương Nguyên cười cười: “Ngốc, mới nghỉ có mấy ngày, hơn nữa nhà anh xa như vậy, chạy tới đây một chuyến rất không dễ dàng, anh đó, lo ở nhà chơi cùng ba mẹ anh đi, đừng chọc bọn họ nổi giận.”

“Anh nào có!” Dịch Dương Thiên Tỉ rầu rĩ phản bác, lại tiếp tục hướng Vương Nguyên làm nũng, “Nguyên Nguyên, có nhớ anh không?”

Vương Nguyên vành mắt có chút hồng, hít sâu mấy cái, nhấp khóe miệng cười: “Nhớ, rất nhớ anh.”

“Ừm!” Bên kia điện thoại thật mạnh ừm một tiếng, ngây ngốc cười hai tiếng, lại oán hận nói thầm: “Kỳ nghỉ đáng chết, thật chán ghét, không được nhìn thấy em, khi nào mới khai giảng a!”

Vương Nguyên thấp giọng cười hai câu, mở miệng hỏi: “Thiên Tỉ, anh……”

“Hửm? Cái gì?”

Vương Nguyên cắn cắn môi dưới: “Anh nói xem một ngày nào đó, em còn yêu anh, nhưng không thể yêu, em nên làm cái gì bây giờ……”

“Không có khả năng!” Dịch Dương Thiên Tỉ tự tin nói, “Không phải đã nói rồi sao, anh sẽ bảo hộ em! Nguyên Nguyên, có phải có ai bắt nạt em hay không? Ngươi nói cho anh biết! Anh lập tức……”

Vương Nguyên vội vàng đánh gãy Dịch Dương Thiên Tỉ đang muốn phát hỏa: “Không có, không có ai, chỉ là…… Hai ngày không gặp anh, liền thích miên man suy nghĩ.”

“Như vậy sao……” Dịch Dương Thiên Tỉ hạ giọng, ngọt ngào an ủi, “Nguyên Nguyên, bất luận xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây, em ngoan ngoãn, chịu đựng qua kỳ nghỉ là có thể gặp mặt, có vui không?”

Vương Nguyên gật gật đầu: “Vui.”

Bên kia điện thoại Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nghiêm túc lên: “Nguyên Nguyên, nếu có một ngày nào đó anh còn yêu em, nhưng không thể yêu, anh liền đứng xa xa nhìn em, chỉ liếc mắt một cái, anh liền đi.”

Vương Nguyên ngốc ngốc không có trả lời. Thanh âm trong điện thoại vẫn tiếp tục nói: “Bởi vì, chỉ cần em không có việc gì, anh liền thỏa mãn.”

Vương Nguyên cơ hồ đem môi dưới cắn rách mới nhịn xuống tiếng khóc, gật gật đầu: “Vâng……”

“A, anh quên mất, là điện thoại đường dài a! Phí dịch vụ rất đắt! Thực xin lỗi thực xin lỗi!”

Vương Nguyên nắm chặt điện thoại: “Không sao.”

“Cũng không được a, chúng ta đều không phải nhà có tiền, mau cúp đi, lần sau anh gọi cho em.”

“Thiên Thiên……”

“Hắc hắc, có phải Nguyên Nguyên luyến tiếc anh hay không, anh trộm hôn em một cái được không?”

“Được……”

“Ngoan lắm, còn nói nữa mẹ sẽ nghi ngờ, Nguyên Nguyên, anh nhớ em, anh yêu em!”

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn: “Em cũng vậy, rất nhớ anh, rất yêu anh……”

“Hẹn gặp lại, lần sau anh nhất định sẽ gọi cho em!”

“Được, Thiên Tỉ, anh cúp điện thoại đi.”

“Được rồi được rồi…… Không cùng em thảo luận vấn đề thiếu muối ai cúp trước này, hẹn gặp lại, anh vẫn sẽ luôn nhớ em!”

Vương Nguyên ôm ống nghe nằm liệt trên mặt đất, đồ đạc trong nhà đã thu dọn toàn bộ, chỉ còn lại cái điện thoại này.

Nước mắt rơi như mưa, Vương  Nguyên không dám nhìn căn phòng mà bọn họ đã cùng nhau sống một năm nay, mỗi một chỗ, đều lấp đầy bóng dáng của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Thiên Thiên, em phải đi, khả năng, sẽ không còn được gặp lại anh…… Không cần khổ sở, không bao lâu anh sẽ quên được em, chúng ta còn quá nhỏ, không thể làm được gì.

Khổ sở của anh, em tới giúp anh gánh vác, chỉ cần anh sống thật tốt…

Thiên Thiên, em còn yêu anh, chính là không thể yêu……】

....

Vương Nguyên trở lại phòng bệnh liền cầm lấy di động, run run mở máy, nước mắt trên mặt đều không kịp lau.

“Vương Nguyên……” Hộ sĩ quan tâm nhìn Vương Nguyên, mặc cho ai thấy cậu khổ sở như vậy đều sẽ đau lòng .

“Tôi không sao……” Vương Nguyên hướng hộ sĩ miễn cưỡng cười cười, “Có thể để tôi một mình một lát được không?”

Hộ sĩ biết  mình không giúp được gì, gật gật đầu: “Được, có chuyện gì kêu tôi là được.”

“Được, cám ơn.”

Phòng bệnh chỉ còn lại Vương Nguyên, không rảnh bận tâm vô số tin nhắn cùng cuộc gọi gọi nhỡ, Vương Nguyên cuống quít ấn dãy số của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Người bên kia tựa hồ biết Vương Nguyên sẽ gọi tới, vang hai tiếng chuông liền nghe máy: “Alo……”

“Thiên Tỉ…” Vương Nguyên nắm chặt vạt áo bệnh nhân, “Buổi tối hôm đó, là anh, đúng không?”

Buổi tối hôm đó khi Dịch Dương Thiên Tỉ tới Vương Nguyên đã hôn mê, Vương Nguyên nhớ mang máng là cái ôm quen thuộc đem mình ôm ra ngoài, nhưng khi tỉnh lại không có nhìn thấy người kia, Vương Nguyên vẫn luôn tưởng mình bị ảo giác, không nghĩ tới……

Điện thoại trầm mặc thật lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ thở dài: “Là anh.”

Trong xe, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn tòa nhà bệnh viện cao tầng ở nơi xa, bất đắc dĩ cười khẽ: “Không phải đã nói, phải bảo vệ em sao……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro