20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Thiên Tỉ…”

Vương Nguyên chỉ cảm thấy trái tim giống như bị bóp chặt đến phát đau, một màn thời niên thiếu ở trước mắt lướt qua, Thiên Thiên vui vẻ, Thiên Thiên phẫn nộ, Thiên Thiên khổ sở, Thiên Thiên bị thương, còn có Thiên Thiên vô luận như thế nào đều đối tốt với cậu đến không thể bắt bẻ……

Giọng nói thâm trầm của Dịch Dương Thiên Tỉ vang lên, như là giống Vương Nguyên nhớ tới những chuyện năm đó: “Vô số lần anh nghĩ tới cuộc điện thoại cuối cùng mà em gọi cho anh, mỗi một lần tâm đều đau như dao cắt, nếu khi đó anh nghiêm túc một chút, có lẽ, đã có thể phát hiện em không bình thường, có lẽ, em sẽ không rời đi.”

Vương Nguyên cầm điện thoại ngốc ngốc nghe, vạt áo bị nắm chặt nhăn nhúm có chút ướt nhẹp.

“Anh biết có người bắt nạt em, nhưng em đi rồi, anh không tra ra được cái gì, cũng không biết chuyện gì, trước nay anh chưa từng hận bản thân mình vô dụng như vậy, không có cách nào, chỉ có thể chờ em.”

Dịch Dương Thiên Tỉ dựa vào nghế, trong tay lật tới lật lui chiếc cúc áo sơmi ngày đó Vương Nguyên làm rơi xuống: “Cho đến ngày ở bên ngoài phòng phẫu thuật, anh mới chợt hiểu ý tứ trong câu nói kia của em.”

“Nguyên Nguyên, anh còn yêu em, nhưng mà không thể yêu.” Dịch Dương Thiên Tỉ đem chiếc cúc áo bỏ vào lòng bàn tay, nhẹ giọng xin lỗi, “Nguyên Nguyên, thực xin lỗi.”

Nguyên Nguyên, anh còn yêu em, chính là không thể yêu.

【 Thiên Thiên, em còn yêu anh, chính là không thể yêu. 】

Cách xa nhau mười năm, Dịch Dương Thiên Tỉ đem lời nói trong lòng Vương Nguyên năm đó dâng trả, mang theo đồng dạng đau xót cùng bất đắc dĩ.

Trước mặt đã mơ hồ thành một mảng màu trắng, Vương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao…”

....

Ngày hôm sau tinh thần Vương Nguyên không tồi, khi Vương Tuấn Khải đến bệnh viện Vương Nguyên đã ở trên bãi cỏ chơi cùng lũ trẻ, chỉ là hôm nay bên cạnh Vương Nguyên có thêm hai người nữa.

Vương Nguyên đã bị Trình Trình cùng Lưu Chí Hoành giáo huấn một trận, hai người nhận được tin tức của Vương Nguyên, đều hướng công ty xin nghỉ, một trước một sau đi vào bệnh viện. Vương Nguyên là thực cảm tạ hai người đã quan tâm, biến mất mấy ngày cũng là cậu không đúng, nhưng là bị hai người này từ đầu đến chân quở trách không dứt vẫn là có chút ăn không tiêu.

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Vương Nguyên tội nghiệp bị phê bình, cũng đều bĩu môi nhìn hai kẻ đang vênh váo tự đắc kia, đại ca ca giống như thật sự làm sai việc gì sao.

“Ồ, đây là làm sao, không khí thật khẩn trương.” Vương Tuấn Khải buồn cười nhìn một đám người trước mặt, Vương Nguyên thật đúng là có duyên với trẻ con, bị mắng còn có đám nhóc chia sẻ cùng.

Dao Dao vừa thấy Vương Tuấn Khải, chạy nhanh tới lôi kéo cổ tay áo Vương Tuấn Khải: “Chú ơi, chú kêu hai cô chú kia đừng mắng đại ca ca nữa đi.”

Trình Trình chống nạnh, Lưu Chí Hoành trừng mắt.

“Gọi là tỷ tỷ!”

“Gọi là ca ca!”

Dao Dao rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ca ca, tỷ tỷ……”

Như vậy cũng đúng……

Vương Tuấn Khải đối với việc xưng hô cảm giác thất bại tràn chề, nói với Trình Trình cùng Lưu Chí Hoành: “Hai vị là bạn của Vương Nguyên Nhi sao, tôi là Vương Tuấn Khải.”

Vương Nguyên vừa thấy Vương Tuấn Khải tới, lập tức trưng vẻ mặt cầu cứu nhìn về phía Vương Tuấn Khải, cậu lần này thật sự bị mắng đến thảm.

“Vương tổng, nghe danh đã lâu, tôi là Lưu Chí Hoành.” Lưu Chí Hoành lễ phép bắt tay với Vương Tuấn Khải.

“Giám đốc bộ phận tiêu thụ của JR.” Vương Tuấn Khải đồng dạng lễ phép cười cười, trêu ghẹo nhìn Vương Nguyên đáng thương một cái, “Danh bất hư truyền.”

Trình Trình trên dưới đánh giá Vương Tuấn Khải một chút, lại nhìn nhìn Vương Nguyên, vẻ mặt gian tà cười cười: “Anh chính là Vương Tuấn Khải? So với trong truyền thuyết có điểm chênh lệch nha.”

“Hả?” Vương Tuấn Khải nhướng mày, “Trong truyền thuyết tôi là cái dạng gì?”

Trình Trình sửng sốt, cười gượng hai tiếng: “Ha hả…… Anh vẫn là không nên nghe……”

Vương Tuấn Khải nghĩ cũng biết không phải cái đánh giá tốt gì, cũng không phải quá để ý, tùy ý đổi đề tài: “Vương Nguyên Nhi đang bị thương, hai người chờ em ấy khỏe lại rồi hãy mắng tiếp.”

Vương Tuấn Khải nhịn không được khẽ mỉm cười, người làm ăn chính là có thủ đoạn, chờ Vương Nguyên khỏe lại ai còn nhớ việc này nữa, nhưng cố tình nói cho có lý, làm người lại không thể cự tuyệt.

Trình Trình có lẽ cũng là quở trách đủ rồi, nghe Vương Tuấn Khải nói, gật gật đầu: “Được rồi, thấy cậu bị thương, nên lần này liền tha thứ cho cậu.” Nói xong lại dựng lông mày, “Lần sau có chuyện nhất định phải nói với tụi tôi!”

“Đã biết Trình Trình tiểu thư, tôi biết sai rồi.”

Vương Nguyên mới vừa nói xin lỗi xong liền thấy Dao Dao nhìn hai tay Vương Tuấn Khải trống trơn, vẻ mặt mất mát. Vương Nguyên nhớ tới Vương Tuấn Khải ngày hôm qua đã hứa gì, nhìn dáng vẻ này có lẽ đại tổng tài quên mất rồi.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải: “Có phải anh đã quên chuyện gì đó rồi hay không?”

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên lại nhìn nhìn Dao Dao, bỗng nhiên nhớ tới Chu Thanh còn đang chờ anh phân phó, vội vàng cầm lấy di động: “Chu Thanh, cậu cầm đồ qua đây.”

Đợi một lát liền nhìn thấy Chu Thanh một tay cầm con gấu teddy lông nhung đỏ thật lớn, một tay kia xách túi lớn đồ vật đi tới. Một người đàn ông cao lớn, biểu tình khổ đại cừu thâm khi bị bắt làm cu li, nhìn thế nào đều thấy thật buồn cười.

Dao Dao vừa thấy gấu Teddy liền chạy qua, lớn tiếng hoan hô: “Gấu Teddy ôm một cái! Thật lớn nha! Cám ơn chú!”

Đúng như lời Vương Tuấn Khải nói, gấu Teddy kia cogn lớn hơn cả Dao Dao, Dao Dao ôm không hết lại không cho Chu Thanh giúp, cố gắng kéo trở về, bộ dáng thật là đáng yêu.

“Tổng giám đốc……” Chu Thanh ai oán nhìn Vương Tuấn Khải, bởi vì ngày hôm qua không cẩn thận nói sai vài câu, cũng không cần phạt cậu như vậy chứ, một người đàn ông to cao chạy tới siêu thị đồ chơi mua một đống lớn đồ vật đều bị xem thành quái vật.

Chu Thanh đem túi đồ mở ra, đủ món đồ chơi đều đổ ra. Có búp bê Barbie, gấu bông, xe đua… Miệng mấy đứa nhỏ đều há thành hình chữ O.

Chú Vương đại gia hừ một tiếng, vung tay: “Chú mua cho mấy đứa, thích cứ việc lấy đi.”

Nhìn bọn nhỏ vừa hoan hô vừa chọn đồ chơi, Vương Nguyên cũng thực không nghĩ tới Vương Tuấn Khải sẽ mang nhiều đồ chơi như vậy tới đây, kỳ thật Vương Tuấn Khải đôi khi cũng rất đáng yêu.

Khi mấy người lớn cùng một đám nhóc chơi vui vẻ, Vương Nguyên lại bắt đầu chuyên chú vẽ tranh, chỉ là phong cảnh hôm nay khác hẳn ngày hôm qua, Vương Nguyên hôm nay vẽ hàng ngô đồng bên cạnh mặt cỏ.

Hôm nay thời tiết nắng đẹp, biểu tình khi Vương Nguyên vẽ tranh rất điềm tĩnh, bất quá có lẽ chỉ có Vương Tuấn Khải nhìn ra, Vương Nguyên gợi lên khóe môi, có chút đau thương nói không nên lời.

Vương Tuấn Khải biết, Vương Nguyên vẽ vị trí mà Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện.

Ngày hôm qua Vương Tuấn Khải từ bãi đỗ xe của bệnh viện lấy xe xong đi ea liền nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ từ tòa nhà bệnh viện đi ra, ma xui quỷ khiến lái xe chậm lại, anh ta muốn nhìn một chút Dịch Dương Thiên Tỉ muốn đi đâu.

Không thể hiểu được, hội nghị giống như không quá quan trọng nữa, không biết là do lòng hiếu kỳ hay là cái gì khác, Vương Tuấn Khải ở trong xe có chút nhàm chán châm điếu thuốc. Dịch Dương Thiên Tỉ ở nơi xa nhìn Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ở nơi xa nhìn bọn họ.

Dịch Dương Thiên Tỉ đưa lưng về phía Vương Tuấn Khải, cho nên Vương Tuấn Khải không nhìn được vẻ mặt của anh ta, nhưng hẳn là giống buổi tối hôm đó.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy hộ sĩ chỉ chỉ phía sau Vương Nguyên, anh nhìn thấy biểu tình dại ra của Vương Nguyên sau khi quay đầu, đương nhiên cũng không có đoán sai khi Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người bỏ đi, nháy mắt Vương Nguyên liền rơi nước mắt.

“Vẫn là xinh đẹp như vậy…” Vương Tuấn Khải lầm bầm lầu bầu, nhẹ nhàng phun ra khói thuốc.

Xinh đẹp, làm người ta có chút đau lòng.

Đem thuốc dập tắt, lái xe rời đi.

“Điều tra một chút về Dịch Dương Thiên Tỉ.” Trở lại văn phòng, Vương Tuấn Khải phân phó Chu Thanh.

Chu Thanh có chút chần chờ: “Ách…… Điều tra thế nào?”

Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn Chu Thanh, cười có chút không đứng đắn: “Giống như người khác thuê thám tử tư điều tra tôi vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro