2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Trong ngoặc là khung cảnh của quá khứ, quá khứ hiện tại chồng chéo lên nhau.

__________

[ Chủ nhiệm lớp vừa lòng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, lại nhìn các học sinh trong lớp: “Đây là Dịch Dương Thiên Tỉ, học sinh mới của lớp chúng ta, sau này chính là lớp trưởng, mọi người hoan nghênh.” ]

Trưởng phòng hành chính cúi đầu khom lưng mời người bên ngoài đi vào phòng, vỗ vỗ tay nhắc nhở mọi người: “Tất cả mọi người dừng một chút, đây là CEO mới của chúng ta, Dịch Dương Thiên Tỉ, Dịch tổng đích thân tới phòng hành chính của chúng ta, mọi người hoan nghênh a!”

【 Chủ nhiệm lớp đưa một cuốn sổ cho Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, đây là sổ điểm danh, em điểm danh các bạn một chút.” Thiếu niên anh tuấn nhận lấy, giọng nói dễ nghe bắt đầu đọc tên các bạn trong lớp……】

“Dịch tổng a, để tôi giới thiệu một chút, đây là Chu Tâm, Trình Trình, đây là Trịnh Vĩ……”

Anh ta thật sự thực ưu tú, đã không cần tự mình đọc tên, từ lớp trưởng đến tổng giám đốc, thật là, thành tựu khiến người ta hâm mộ.

【 “Vương Nguyên” 】

“Vương Nguyên!”

Trưởng phòng vẫn luôn đưa mắt ra hiệu cho Vương Nguyên, không thấy mọi người đều đứng lên sao, sao còn ngốc ngốc ngồi ở chỗ kia.

【 Chủ nhiệm lớp thấy không ai trả lời, lớn tiếng một chút: “Vương Nguyên, xin hỏi bạn nào là Vương Nguyên?” 】

“Vương Nguyên! Còn không đứng dậy chào hỏi Dịch tổng!”

【 “Xin, xin lỗi…… Em…… Em là Vương Nguyên……” Thiếu niên Vương Nguyên hoảng loạn đứng lên, lắp bắp nói xong, mặt đã đỏ cả lên. Thật là không có tiền đồ, sao lại có thể nhìn người này đến xuất thần như vậy, đọc đến tên mình cũng không nghe thấy】

“Xin lỗi……” Vương Nguyên dùng hết sức lực làm bộ bình tĩnh, lại không cẩn thận làm đổ cốc cafe mà Trình Trình mới vừa cho cậu.

Chất lỏng nóng bỏng rải đầy mu bàn tay, Vương Nguyên bị đau hừ nhẹ một tiếng, nhìn trưởng phòng đang nhăn chặt mày, cúi đầu xin lỗi Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thực xin lỗi, xin lỗi tổng giám đốc……”

Ở trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên trước nay đều hậu đậu như vậy.

Ngay cả biểu tình đều giống nhau, như năm đó, hiện tại Dịch Dương Thiên Tỉ cách Vương Nguyên vài bước, cười như không cười nhìn cậu.

Chính là cái biểu tình này, làm Vương Nguyên ngây thơ từ đây vạn kiếp bất phục, cho tới tận bây giờ.

【 không có cười phá lên như các bạn xung quanh, có lẽ Dịch Dương Thiên Tỉ không cho phép mình làm phản ứng quá khoa trương. Chỉ là nhìn Vương Nguyên lâu hơn một chút, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc tên. 】

“Không sao, tay không sao chứ?”

Đây là lần đầu tiên sau mười năm Vương Nguyên nghe được giọng nói của Dịch Dương Thiên Tỉ, đã không còn trong trẻo như xưa, thực sự rất trầm ổn, nhưng lại đồng dạng, làm Vương Nguyên mê luyến.

“Không, không có việc gì…… Cám ơn tổng giám đốc quan tâm……” Vương Nguyên ngây ngốc đáp lại, không dám ngẩng đầu cùng người đàn ông này đối diện, đã quên cả đau đớn trên mu bàn tay.

“Đi rửa sạch một chút đi, quần áo cũng bẩn rồi, trưởng phòng đã quấy rầy rồi, tôi muốn đi qua phòng khác xem một chút.”

Không rảnh lo đáp lại sự quan tâm của Trình Trình và đồng nghiệp khác, thấy bóng dáng Dịch Dương Thiên Tỉ biến mất ở cuối hành lang, Vương Nguyên chạy ra khỏi văn phòng, lập tức chạy về hướng ngược lại với anh ta.

“Kỳ quái, Tiểu Nguyên hôm nay bị làm sao vậy?” Trình Trình cau mày giúp Vương Nguyên lau sạch cà phê trên bàn.

Một hủ nữ trong văn phòng nhún vai, chớp chớp mắt: “Không phải là bởi vì tổng giám đốc quá đẹp trai, Tiểu Nguyên cầm lòng không được chứ?”

Trình Trình không lên tiếng, đâu có giống như cầm lòng không được, vừa rồi sắc mặt Tiểu Nguyên khó coi như vậy. Trình Trình tuy rằng tò mò nhưng sẽ không nói nhiều, vẫn là chờ Tiểu Nguyên trở về hỏi một chút.

Vương Nguyên không biết chính mình như thế nào tìm được văn phòng bộ phận tiêu thụ, đẩy cửa văn phòng Lưu Chí Hoành ra, chưa kịp mở miệng đã bị Lưu Chí Hoành kéo vào toilet.

Khóa lại cửa toilet, Lưu Chí Hoành vừa thấy mặt Vương Nguyên không hề có chút huyết sắc liền biết đã xảy ra cái gì. Trên thế giới này người có thể đem Vương Nguyên làm thành như vậy, cũng chỉ có một mình Dịch Dương Thiên Tỉ.

Bực bội rút một điếu thuốc, Lưu Chí Hoành dựa tường toilet: “Gặp rồi?”

Vương Nguyên gật gật đầu.

“Haizz……” Lưu Chí Hoành thở dài, rút ra điếu thuốc đưa cho Vương Nguyên, “Hút không?”

Vương Nguyên nhận lấy, tay run lợi hại, không cầm chắc, điếu thuốc rơi trên mặt đất.

“Này, cậu……” Hiện tại đến điếu thuốc cũng không cầm được, Lưu Chí Hoành vừa muốn nói, nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn của Vương Nguyên sưng đỏ một mảng lớn, “Bị làm sao!”

“Cà phê đổ.”

“Phục cậu rồi.” Lưu Chí Hoành dập điếu thuốc, kéo tay Vương Nguyên đặt ở vòi nước lạnh.

Trừ bỏ mu bàn tay nóng rát, còn lại toàn bộ tay đều là lạnh lẽo.

Lưu Chí Hoành giúp Vương Nguyên rửa, trong miệng than một câu: “Mẹ kiếp.”

Vương Nguyên nhìn mu bàn tay của mình, lẩm bẩm: “Anh ấy là tới trả thù tớ, anh ấy là tới trả thù tớ……”

Lưu Chí Hoành vừa nghe, cậu ta cho rằng Dịch Dương Thiên Tỉ tới JR chỉ là tình cờ mà thôi: “Sao cậu biết?”

“Sao tớ biết ư……” Ánh mắt Vương Nguyên trở nên ôn nhu lại thống khổ, “Anh ấy chính là Dịch Dương Thiên Tỉ, là Dịch Dương Thiên Tỉ a……”

Người mà cậu yêu nhất, cho dù qua mười năm, Vương Nguyên chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra anh suy nghĩ cái gì.

“Hai người lúc trước a……”

Lưu Chí Hoành là bạn học cấp ba của hai người, khi đó Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ che dấu thực tốt, cậu ta cũng không có phát hiện. Là hai năm trước cùng Vương Nguyên thân thiết hơn, Lưu Chí Hoành mới biết được bọn họ đã từng có một đoạn tình cảm như vậy.

Dù vậy, Lưu Chí Hoành cũng biết năm ấy Vương Nguyên không từ mà biệt, thầy giáo chỉ nói là Vương Nguyên chuyển trường, hiện tại xem ra nhất định là có liên quan đến Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Nguyên vẫn luôn nói là mình phụ Dịch Dương Thiên Tỉ, người từ bỏ trước là cậu. Lưu Chí Hoành cũng biết Vương Nguyên rời đi không phải là do cậu ta muốn, nhưng mặc kệ hỏi thế nào, Vương Nguyên cũng đều không nói lý do năm đó rời đi.

Biết lần này hỏi cũng sẽ không có đáp án, Lưu Chí Hoành dứt khoát đổi đề tài: “Cậu tính thế nào, từ chức?”

Từ chức? Vương Nguyên trước nay không có suy xét vấn đề này, Dịch Dương Thiên Tỉ đã tới, cậu trốn không xong, huống hồ……

Vương Nguyên cười khổ lắc đầu: “Tớ bỏ được sao?”

Đó là người cậu đặt trong tim suốt mười năm, hiện giờ gặp lại, như là ma túy, làm sao cậu có thể buông bỏ.

Lưu Chí Hoành lắc đầu, chuyện hai người kia chung quy cậu ta không nên nhúng tay, nhìn tay Vương Nguyên đã ổn, lấy khăn giấy lau khô: “Không nghiêm trọng, về bôi chút thuốc mỡ là được.”

“Ừm, cám ơn."

“Với tớ cìn nói cám ơn cái gì.” Thuận tiện xoa xoa tay mình, Lưu Chí Hoành đem khăn giấy ném vào sọt rác, “Tớ phải vào làm, không thể ra ngoài quá lâu.”

Vương Nguyên gật gật đầu, Lưu Chí Hoành là trưởng phòng tiêu thụ, dàng thời gian ra ngoài với cậu thực không dễ dàng, “Cậu đi đi, tớ ở đây thêm một lát.”

Thở dài, Lưu Chí Hoành không biết nói gì nữa, vỗ vỗ vai Vương Nguyên, xem như cổ vũ cùng an ủi: “Vương Nguyên Nhi, tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để mệt mỏi.”

“Ừm, tớ biết, cám ơn.”




_____

Có vẻ lần đầu edit 1 bộ mà Vương Nguyên yêu Thiên Tỉ trước, ôi anh Thiên đã thoát kiếp đơn phương. ^3^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro