27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Nhìn biển trong chốc lát, Vương Nguyên cúi đầu, vì cái gì vẫn là suy nghĩ đến người kia.

Thật buồn rầu, còn không phải chỉ là lớn lên đẹp trai một chút, thành tích tốt một chút, các thầy cô khích lệ nhiều một chút, tiết thể dục tư thế chạy bộ ngầu một chút, mình, như thế nào liền khống chế không được mà bị hấp dẫn a……

Vị trí của hai người cách nhau rất xa, người kia gần cửa sổ, còn mình gần tường, thậm chí mình còn ngồi phía sau người kia mấy cái bàn, cho nên, sẽ không tự giác mà nhìn về hướng đó. Hô, may mắn người đó ngồi phía trước, bằng không đi học nhịn không được quay đầu về phía sau nhìn, khẳng định sẽ bị người khác nhận ra.

Người kia không phải quá thích nói chuyện, nhưng làm lớp trưởng các bạn học có gì khó khăn đều sẽ hỗ trợ, rất nhiều nữ sinh vây lại hỏi người kia, nhìn người kia viết viết trên vở của các nữ sinh ấy, Vương Nguyên luôn nhìn xuống vở của mình, khi nào, cũng có thể lưu lại chút dấu vết trên vở của mình a……

Thật nhiều nữ sinh viết thư tình cho người kia, luôn có thể nhìn thấy bạn nữ xinh đẹp đỏ mặt cho người kia cái gì đó, mỗi lần nhìn thấy tâm tình của mình đều sẽ không tốt. Tuy rằng mình cũng nhận được thư tình, chính là vì cái gì, mình đối với nữ sinh lại không có cảm giác như vậy a?

Vương Nguyên một bàn tay chống cằm, một bàn tay ở trên bờ cát nhẹ nhàng viết viết. Hôm nay người kia lại giải được bài tập, bài toán khó như vậy, mình chỉ có thể làm được mấy bước, người kia lại dễ dàng làm ra đáp án, thật là lợi hại, cái gì luôn ưu tú như vậy. Vương Nguyên cắn môi dưới, cậu có phải thật sự thích người kia hay không.

Chính là…… Như thế nào liền……

Thật là không thể tưởng tượng được, rõ ràng đến một câu cũng chưa nói với nhau, rõ ràng khai giảng đã một tháng đều không có nói chuyện, rõ ràng không có một chút giao thoa…… Được rồi, điểm duy nhất giao thoa chính là ngày đầu tiên người kia đọc tên của mình, mình còn không có tiền đồ mà phát ngốc, hơn chính là bởi vì người kia quá đẹp trai……

Vương Nguyên nhụt chí lầm bầm lầu bầu: “Thật là không xong rồi… Sao lại có thể…”

Vốn cho rằng chỉ có một mình mình ở bờ biển buồn rầu, phía sau lại vang lên một thanh âm thật dễ nghe: “Cậu viết tên của tớ?”

Vương Nguyên bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn đến người ở sau lưng sợ tới mức lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống bờ cát, ngẩng đầu nhìn người đang từ trên cao nhìn xuống mình kia, nói năng lộn xộn: “Cậu…… Tớ…… Cậu……”

Vương Nguyên trừ bỏ kinh hách còn lại đầu óc trống rỗng, người này như thế nào lại ở chỗ này, đến đây lúc nào, trời ạ……

Dịch Dương Thiên Tỉ duỗi tay chỉ chỉ bốn chữ Vương Nguyên vừa viết ra, khóe miệng giống như có ý cười, lại lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Cậu đang viết tên của tớ?”

“Tớ không có!” Vương Nguyên đề cao thanh âm phủ nhận, tay nhanh chóng đem mấy chữ kia lau sạch, “Không phải tớ…… Không phải cậu……”

“Không phải cậu viết? Không phải tên của tớ?” Dịch Dương Thiên Tỉ cúi xuống kề sát vào khuôn mặt đỏ ửng của Vương Nguyên, “Bạn học Vương Nguyên, cậu nói cho tớ biết, là ai viết, là tên của ai?”

“Cậu……”

Vương Nguyên luôn không thích người khác quá gần mình, chính là nhìn gương mặt đẹp trai của Dịch Dương Thiên Tỉ kề sát mình, trừ bỏ tim đập gia tốc cái gì đều không nghĩ được, Vương Nguyên đem đầu né qua một bên: “Cậu đừng dựa gần như vậy……”

Nhìn Vương Nguyên mặt càng ngày càng hồng, Dịch Dương Thiên Tỉ ý cười liền càng sâu, nhìn Vương Nguyên, lại kề sát vào một chút, môi đều thiếu chút nữa đụng tới làn da Vương Nguyên: “Bạn học Vương Nguyên, mặt cậu sao đỏ như vậy?”

“Dịch…… Dịch Dương Thiên Tỉ…… Sao cậu…… Lại ở chỗ này?” Vương Nguyên khẩn trương nói cũng không rõ ràng, lần đầu tiên kêu tên người này, cảm giác thật lạ……

Dịch Dương Thiên Tỉ không có trả lời Vương Nguyên, mà lập tức hỏi: “Có phải cậu thích tớ hay không?”

“Không có!” Vương Nguyên nỗ lực lắc đầu phủ nhận, “Đương nhiên không phải! Tớ không thích cậu!”

“Ồ, như vậy sao……” Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu rõ gật gật đầu, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Vương Nguyên, mang theo nghi hoặc lầm bầm lầu bầu: “Chính là tớ luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, thật kì quái……”

Cậu ấy đều biết…… Vương Nguyên cảm thấy trái tim sắp nhảy ra, giống tên ăn trộm bị bắt gặp, Vương Nguyên vừa sợ hãi vừa khẩn trương.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên như sắp phát khóc, nói tiếp: “Lúc đi học, lúc tan học, lúc chạy bộ, ngay cả trong WC……”

“Tớ không có!”

Dịch Dương Thiên Tỉ làm bộ thực xin lỗi trấn an, khóe miệng lại là tươi cười: “A nhớ lầm rồi… Trong WC hình như không có……”

“Cậu!” Vương Nguyên buồn bực, người này sao xấu xa như vậy.

“Vương Nguyên.” Dịch Dương Thiên Tỉ kêu tên Vương Nguyên, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: “Cậu thích tớ đi.”

Vương Nguyên vành mắt đỏ lên, bị người mình thích biết được, còn lấy cái này ra trêu đùa mình, thích cậu cũng không phải do tớ cố ý……

“Hả? Cậu đừng khóc!”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên muốn rơi nước mắt liền có chút hoảng loạn: “Tớ chính là muốn nói cho cậu biết…… Thật ngốc a, tớ cũng thích cậu……”

Vương Nguyên tựa hồ là bị dọa choáng váng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Dương Thiên Tỉ, vô ý thức há miệng thở dốc, cậu ấy nói cái gì, người này vừa mới nói gì đó……

Cậu ấy cũng…… Thích mình……

“Làm sao vậy?” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, “Cậu không thích tớ thật sao? Là tớ tự mình đa tình ư?”

“Cậu……” Vương Nguyên thật cẩn thận mở miệng, “Không phải là gạt tớ chứ?”

Dịch Dương Thiên Tỉ nửa quỳ ở bên cạnh Vương Nguyên, thật là, tới gần nhìn càng xinh đẹp: “Cậu không hỏi xem, vì sao tớ biết cậu đang nhìn tớ sao?”

Vương Nguyên ngốc ngốc mở miệng: “Vì cái gì…?”

Dịch Dương Thiên Tỉ hơi hơi nhấp miệng: “Đương nhiên là bởi vì, tớ cũng đang nhìn cậu.”

Cậu cũng đang nhìn tớ…… Cậu cũng đang nhìn tớ sao……

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đã dại ra, thật là, bộ dáng phát ngốc cũng đẹp như vậy: “Cậu không hỏi xem vì sao tớ ở chỗ này sao?”

“Vì sao……?”

“Bởi vì tớ đi theo cậu.” Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, “Vương Nguyên, cậu đoán xem, vì sao tớ lại đi theo cậu?”

“Tớ……”

Chưa từng có cảm giác này, trái tim tràn đầy, theo nhịp tim đập một chút liền trào ra một ít, vô ý thức nắm chặt cát dưới tay: “Cậu nói thật sao……?”

Thật sự, tớ thích cậu, vừa lúc, cậu cũng thích tớ sao……

Nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười, Vương Nguyên hoàn toàn nói năng lộn xộn: “Chúng ta…… Đều không có nói chuyện với nhau…… Cậu…… Tớ…… Tớ còn tưởng rằng cậu cũng không biết tớ tên là gì…… Tớ…… Ưm……”

Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút liền buông ra, Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hết pin, trong mắt phản xạ ánh mặt trời: “Nụ hôn đầu tiên, thích không?”

Vương Nguyên sửng sốt thật lâu mới gật gật đầu, cắn môi dưới nhẹ nhàng nói: “Ừm…… Tớ cũng vậy……”

“Ha ha!” Dịch Dương Thiên Tỉ nhảy dựng lên nhằm phía biển rộng lớn tiếng kêu to, đó là cách biểu đạt khi quá mức vui sướng: “A…… Ha ha…… Quá tuyệt! Vốn cho rằng người buồn rầu chỉ có một mình mình! Ha ha……”

Thì ra, người kia cũng vì mình mà phiền não……

“Nếu như vậy.” Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người nhìn Vương Nguyên vẫn ngồi ở trên bờ cát, nam sinh che khuất ánh mặt trời ở trên người Vương Nguyên rơi xuống một bóng râm thật lớn: “Vương Nguyên, chúng ta ở bên nhau đi.” 】

....

Nơi mày, Vương Nguyên vẫn luôn lảng tránh, một năm kia cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ đã tới đây rất nhiều lần, nhưng lời bọn họ nói vẫn vang ở bên tai không xua đi được. Vương nguyên thở dài, yêu càng sâu, liền càng đau phải không? Phía xa bờ biển có hai tảng đá lớn, thường có mấy đứa nhỏ bò qua bò lại chơi đùa, Vương Nguyên chậm rãi đi đến bên cạnh cục đá lớn nhất. Nó còn ở đây a, chỉ là mình đã cao lên rồi, lúc rời đi vóc dáng còn chưa vượt qua nó. Ở cái nơi quen thuộc này nửa quỳ nửa ngồi xổm xuống, không biết, những thứ kia còn hay không…

【 Nguyên Nguyên, chúng ta đem bí mật chôn ở chỗ này được không, bỏ vào cái bình lớn này】

【 Ước nguyện thử xem, Nguyên Nguyên lần này có thể thi đạt hạng hai chẳng hạn. Liền có thể ngồi cùng bàn với anh. 】

【 Ha ha, anh nói thực linh nghiệm, lần trước anh ước chính là em chủ động hôn anh…​​… A.... Đừng đánh anh mà…… Ha ha, lần này ước cái gì đây? 】

Vương Nguyên một chút một chút đào cát lên, không biết cái bình ước nguyện còn ở đây không. A, Vương Nguyên nhìn thân bình hơi hơi lộ ra, cư nhiên, cư nhiên thật sự còn ở đây…… Run run đem cát xung quanh cái bình bới ra, đem nó cầm lên. Là cái bình ước nguyện rất lớn, là năm đó hai người trong lúc vô tình mua nó. Nhẹ nhàng cởi bỏ nắp bình, đem từng cuộn giấy bên trong lấy ra, mở xem một cái “Nguyên Nguyên, cuối tuần phải đáp ứng anh đi xem phim nha" Hốc mắt có chút ướt đem giấy cuốn lại bỏ vào bình, lại lấy một cái mở ra. “Nguyên Nguyên, sinh nhật vui vẻ, ba năm rồi, còn không trở lại sao, anh rất nhớ em." Là sinh nhật bảy năm trước của Vương Nguyên.

...

Khi Vương Nguyên trở về chỉ còn lại có một mình Vương Tuấn Khải ngồi ở bên cạnh giá vẽ, Vương Nguyên đi qua đi ngồi xuống bên người Vương Tuấn Thải: “Dũng Thần đâu?”

“Lại đi chơi rồi, vẫn là tuổi nhỏ có sức sống a.”

Vương Nguyên gật gật đầu, đem bức tranh kia cất đi, lại lấy ra một tờ giấy mới.

Vừa mới khóc, Vương Tuấn Khải nhìn khóe mắt Vương Nguyên hơi hơi sưng đỏ, mấy câu vừa rồi cũng nghe ra có chút trọng giọng mũi, hơn nữa khóc rất lợi hại.

“Anh đi mua chút nước uống.” Vương Tuấn Khải đứng dậy, “Muốn uống cái gì?”

“Cái gì cũng được.” Vương Nguyên nâng lên có chút chua xót đôi mắt, “Anh lái xe, đừng uống bia.”

Vương Tuấn Khải giống như tùy ý lại mang theo chút cố tình nhìn Vương Nguyên vài giây, gật gật đầu: “Được.”

Vương Tuấn Khải xoay người, nhìn thoáng qua mấy cục đá kia, rồi lại thu hồi ánh mắt.

Không liên quan đến mình, đúng không?

....

Bữa tối là ba người ở bên ngoài ăn, Vương Tuấn Khải chọn một nhà hàng món Quảng Đông không tồi, vốn còn muốn ăn cơm Vương Nguyên nấu, chính là nhìn cậu cái dạng này, không biết cắt rau có thể cắt trúng tay hay không.

Kiều Dũng Thần chơi một buổi trưa rốt cuộc mệt đến không dậy nổi, nằm ở ghế sau ngủ rồi.

Xe ngừng ở dưới lầu, Vương Nguyên không cởi bỏ đai an toàn, nhìn nhìn Kiều Dũng Thần ở phía sau vẻ mặt buồn ngủ: “Dũng Thần em lên trước đi, anh muốn cùng Tiểu Khải đi quán bar một lát.”

Kiều Dũng Thần nhìn Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên vài vòng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy…… Anh Nguyên tối nay anh về không?”

Vương Tuấn Khải nhịn không được cười lên một tiếng, tà tà nhìn Vương Nguyên: “Chủ ý không tồi, Vương Nguyên Nhi muốn suy xét một chút hay không?”

Hai người kia, Vương Nguyên bật cười, biết là hai người đang nói giỡn: “Mau đi lên đi, anh sẽ về muộn.”

“Đã biết, anh Nguyên cùng chú Khải đi vui vẻ." Kiều Dũng Thần cười xấu xa nhìn Vương Tuấn Khải, đem dụng cụ vẽ tranh của Vương Nguyên ôm vào trong ngực mở cửa xe, “Em lên đây.”

“Muốn đi nơi nào?”

Trong xe chỉ còn hai người Vương Tuấn Khải mở miệng hỏi, vốn muốn rít điếu thuốc, lại vươn tay lấy ra hộp kẹo, cầm một viên hồng nhạt bỏ vào trong miệng.

“Vẫn còn sao?” Vương Nguyên lấy qua xem, bên trong kẹo còn rất ít, “Chỉ còn vài viên.”

“Đúng vậy, ban đầu là rất nhiều.” Vương Tuấn Khải gật gật đầu, kẹo ở trong miệng đảo qua đảo lại, “Muốn đi nơi nào?”

Vương Nguyên nghĩ nghĩ: “Nếu không…… Đi mua kẹo cho anh trước đi……”





________

Có lẽ không lấp hố kịp trong tết :(( Chap này k ngược nhưng mà vẫn buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro