43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là một thời gian dài Vương Nguyên không có nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ, tin tức tổng giám đốc rời đi cơ hồ đã được xác nhận, Lưu Chí Hoành qua tìm Vương Nguyên vài lần, nhưng trừ bỏ khuyên cậu nghĩ thoáng một chút thì cũng không biết phải nói gì.

Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên mấy ngày này không vui, vốn cuối tuần muốn đưa Vương Nguyên đi ra ngoài giải sầu, lại trùng ngày sinh nhật của lão ba ở bên Mỹ, kiểu gì cũng phải bay về Mỹ.

“Vương Nguyên Nhi, em đi cùng anh bên kia đi, qua đó giải sầu cũng tốt.” Vương Tuấn Khải trước khi đi vẫn luôn muốn mang Vương Nguyên cùng đi.

“Không được, em không quen.”

Vương Tuấn Khải biết quá cưỡng cầu cũng không tốt, dặn dò Vương Nguyên ở nhà tự chăm sóc bản thân, cũng cam đoan sẽ mau chóng trở về, mới chịu lên máy bay.

Cuối tuần không có gì làm, Vương Nguyên đi đến trường của Kiều Dũng Thần. Mới vừa tan học Kiều Dũng Thần liền bay nhanh chạy xuống lầu, nhìn thấy Vương Nguyên hoan hô một tiếng liền chạy qua ôm lấy.

“Anh tới thăm em sao! Lần này thi em đứng nhất luôn! Anh có vui không có vui không!”

“Vui vẻ.” Vương Nguyên cười gật gật đầu, nhìn khuôn mặt Kiều Dũng Thần tràn đầy hưng phấn, này hẳn là việc duy nhất khiến nó vui vẻ dạo gần đây.

“Anh...” Kiều Dũng Thần nhìn ra mệt mỏi trên mặt Vương Nguyên, cau mày quan tâm hỏi, “Sắc mặt anh sao kém như vậy, có chuyện gì sao?”

“Dũng Thần, anh phải đi.”

Tươi cười không kịp thu hồi cương ở trên mặt, Kiều Dũng Thần mờ mịt nhìn Vương Nguyên: “Phải đi, là có ý gì?”

Vương Nguyên biết tin tức này đối với Kiều Dũng Thần có đả kích lớn thế nào, tàn nhẫn mở miệng: “Chính là, khả năng không bao giờ trở lại.”

Kiều Dũng Thần há miệng thở dốc nhìn Vương Nguyên, như bị sét đánh lui về phía sau một bước mới đứng vững không té ngã: “Không bao giờ trở lại... Anh... Không bao giờ trở về là có ý gì?”

“Thiên Tỉ phải về Canada, anh cũng muốn rời đi.”

“Là đi cùng Thiên Tỉ sao?”

Vương Nguyên lắc đầu: “Nơi anh muốn đi sẽ không có anh ấy.”

Kiều Dũng Thần không nói, Dịch Dương Thiên Tỉ phải đi, anh Nguyên cũng phải rời đi, bọn họ không ở bên nhau, mà chính mình, lại bị vứt bỏ.

Kiều Dũng Thần cảm thấy có chút buồn cười, số cậu ta thật sự không tốt, kết quả, không phải là chỉ có mình cậu ta sao.

“Em biết rồi.” Vẫn là tươi cười đáng yêu như vậy, Kiều Dũng Thần đôi mắt cong cong, không ra có bao nhiêu khổ sở, “Rời đi phải chăm sóc thật tốt cho mình nha anh.”

“Anh nói nè, Dũng Thần, đồng ý đi cùng anh không?”

Kiều Dũng Thần lại quay về đi học, Vương Nguyên đứng yên thật lâu trong sân trường, đây là trường học mà cậu và Dịch Dương Thiên Tỉ từng ở bên nhau.

Mấy năm trước khi vừa mới trở về Vương Nguyên đã tới một lần, mất mát mà ra về. Cậu rời đi quá lâu, lâu đến nỗi trường học đã hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng lúc trước.

Cái hồ nhỏ đã biến thánh tiểu hoa viên, kia nguyên vọng “Thiên trường địa cửu”, tựa hồ cũng không còn. Ghế dài mà hai người thích nhất cũng không còn, cậu nhớ rõ Dịch Dương Thiên Tỉ đã trộm khắc lên ghế hai chữ “Thiên Nguyên”. Vườn hoa hồng cũng không còn, không có ai lại cẩn thận nhặt lên cánh hoa nghiêm túc cất vào bình nhỏ tặng cho cậu nữa.

Hết thảy đều thay đổi, Vương Nguyên đã sớm biết, hiện giờ cảnh mất người mất, một chút dấu vết kỷ niệm cũng tìm không thấy.

Bọn họ không thể ở bên nhau, Vương Nguyên đứng tại chỗ bi ai nghĩ, khả năng đây chính là định mệnh.

Vương Nguyên ra cổng trường, đi qua đường, theo vỉa hè đi về phía trước, giao lộ thứ nhất rẽ phải, lại đi qua hai giao lộ rẽ trái.

Vương Nguyên đi một lát lại dừng một lát, giống như lại nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ thời niên thiếu đi đến trước mặt mình nói: “Nguyên Nguyên, đứng ở đây, anh đi mua cháo cho em.” Sau đó thiếu niên kia xuất hiện ở bên kia đường, xách theo cháo hướng cậu vui vẻ cười. Cậu nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ dù tính trẻ con chưa mất hết đã mang ánh mắt tàn nhẫn, nói: “Người bắt nạt em, đều đáng chết.”

Giống như bị người lôi đi, Vương Nguyên đi vào hẻm nhỏ, khi đó Dịch Dương Thiên Tỉ thích nhất mấy cái đường nhỏ này, bởi vì nơi không có người bọn họ có thể nắm tay.

Dịch Dương Thiên Tỉ thích dùng tay phải lôi kéo tay trái Vương Nguyên, hoặc là mười ngón đan vào nhau hoặc là nắm ở trong lòng bàn tay, Vương Nguyên thích đi chậm nửa bước so với Dịch Dương Thiên Tỉ, như vậy cậu có thể thấy rõ khóe miệng đang giơ lên kia cùng sườn mặt tuấn tú.

Vương Nguyên theo bản năng nắm chặt tay trái, buồn bã mất mát, trước mắt chỉ có vách tường lạnh lẽo, nào có còn nửa điểm bóng dáng của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Ngõ nhỏ trống vắng chỉ có một mình Vương Nguyên ngốc ngốc nhìn tay trái của mình, trước kia cậu chưa bao giờ phát giác, không có Dịch Dương Thiên Tỉ ngõ nhỏ này lại dài như vậy, cơ hồ không có điểm cuối.

Vương Nguyên nhìn căn phòng cũ kỹ trước mắt có chút kinh ngạc, nơi này cùng mười năm trước cơ hồ giống nhau như đúc, phòng trọ rách nát cùng thành thị tân tiến vô cùng khác biệt, như là cố tình được bảo tồn.

Nơi này là mười năm trước cậu đã ở, cậu ở không bao lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng dọn vào.

Vương Nguyên nhớ rõ lúc mới vừa xác định tâm ý của đối phương chính mình thực hoảng loạn, hưng phấn, khẩn trương, sợ hãi, lo lắng nôn nóng so với lúc yêu thầm Dịch Dương Thiên Tỉ còn khó chịu hơn.

Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn luôn làm cậu vui vẻ, Dịch Dương Thiên Tỉ ở trước mặt người khác sẽ không tươi cười, nhưng khi nhìn Vương Nguyên khóe miệng tựa hồ trước nay đều là nâng lên.

Vương Nguyên phát hiện vấn đề này, đỏ mặt hỏi anh sao luôn cười với cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ tươi cười liền rạng rỡ hơn nữa, đôi mắt sáng ngời: “Anh cũng không biết, có lẽ là do Nguyên Nguyên quá đẹp. Nhìn thấy em liền vui vẻ, làm sao bây giờ, anh lại khống chế không nổi.”

Nhớ lại Vương Nguyên cũng khẽ cười, lúc ấy Dịch Dương Thiên Tỉ thật là đáng yêu muốn chết.

Sau đó cậu liền mang Dịch Dương Thiên Tỉ về nhà chơi, biết người nhà của cậu cơ hồ không ở đây, Dịch Dương Thiên Tỉ liền mặt dày mày dạn dọn vào ở chung.

Sau đó……

Vương Nguyên nhìn cửa ra vào, đi vài bước rồi ngồi xuống bậc thềm, dựa vào cạnh tường. Cậu đột nhiên nhớ tới, Dịch Dương Thiên Tỉ đua xe té gãy chân, từng ở chỗ này ngồi suốt một đêm.

Dịch Dương Thiên Tỉ mở cửa liền nhìn thấy Vương Nguyên ở cửa co người thành một đoàn, Vương Nguyên vùi đầu ở giữa hai chân nhìn không ra biểu tình gì, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng gầy ốm của cậu, yếu ớt giống con vật nhỏ bị vứt bỏ.

Chiều tàn ánh nắng chiếu vào cổ Vương Nguyên, chiếu lên mái tóc đen ấm áp tỏa sáng, xinh đẹp đến nỗi làm Dịch Dương Thiên Tỉ suýt nữa duỗi tay chạm vào.

Cổ họng Dịch Dương Thiên Tỉ có chút ngạnh, cúi đầu lẳng lặng nhìn Vương Nguyên một lát, vẫn là cong lưng vỗ nhẹ cậu một chút.

“Ưm……” Vương Nguyên mờ mịt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người trước mắt, “Thiên Tỉ…… Sao anh……”

Vương Nguyên còn chưa nói xong liền nhìn thấy cửa phòng trọ mở ra, nháy mắt liền hiểu, không tiếp tục mở miệng nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn là nhịn không được mà bật cười: “A, sao có thể ngủ gật ở đây.”

Vương Nguyên ngượng ngùng dụi dụi mắt, gần đây vẫn thường xuyên mất ngủ, tinh thần không tốt thế nhưng còn ở nơi này ngủ gật. Hướng Dịch Dương Thiên Tỉ miễn cưỡng cười cười: “Xin lỗi, không cẩn thận ngủ quên.”

Biểu tình của Dịch Dương Thiên Tỉ có chút cương, nếu là Vương Nguyên của trước đây, tất nhiên sẽ mi mắt cong cong hướng mình cười, hoặc là duỗi tay hướng về phía mình muốn ôm một cái, hoặc là oán trách nói “Còn không phải là đang đợi anh sao!”

Vương Nguyên nhìn biểu tình của Dịch Dương Thiên Tỉ cũng cảm thấy mình nói sai rồi, xấu hổ xả một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cúi đầu không nói chuyện nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống cạnh Vương Nguyên, nhẹ giọng nói: “Nguyên Nguyên, đừng nói xin lỗi với anh.”

Hai người đều không nói chuyện, tựa như mười năm trước vào mỗi cuối tuần, hai người dựa vào nhau nguyên một ngày không nói lời nào cũng sẽ không cảm thấy kỳ cục.

Vương Nguyên giơ tay che khuất tảng lớn ánh sáng, nghiêng đầu nói: “Thiên Tỉ, hôm nay ánh mặt trời thật đẹp.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lóa mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt phát đau.

Vương Nguyên thực thích ánh mặt trời, trong phòng sô pha đặt gần cửa sổ, mặt trời vừa lên là có thể chiếu đến sô pha. Cuối tuần nếu thời tiết đẹp, Vương Nguyên liền sẽ nói với Dịch Dương Thiên Tỉ: “Thiên Tỉ, hôm nay ánh mặt trời thật đẹp, chúng ta liền ngồi một ngày như vậy có được không?”

Sau đó bọn họ có thể mỗi người một quyển sách dựa vào nhau cả một ngày, chẳng qua Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên quá mức đẹp đẽ, có thể làm anh càng thêm vui sướng.

Khi hai người tay đụng vào nhau, Vương Nguyên đem môi dưới cắn thật chặt mới không khóc ra. Dịch Dương Thiên Tỉ tay phải nắm chặt tay trái Vương Nguyên, giống như trước kia, không, so với trước kia chặt hơn rất nhiều, chặt đến khiến tay Vương Nguyên có chút đau.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ, nếu lúc trước có thể liều mạng giữ lấy Vương Nguyên không bỏ, có thể hôm nay bọn họ sẽ thực hạnh phúc hay không!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro