44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nhắm mắt lại, đem đầu dựa vào vai Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Mệt mỏi sao?”

Vương Nguyên gật gật đầu.

“Vậy ngủ một lát đi.”

Vương Nguyên liền không có động tĩnh nữa, Dịch Thiên Tỉ dựa vào tường thay đổi cái tư thế, làm Vương Nguyên dựa vào thoải mái hơn một chút, Vương Nguyên khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, như cũ nhắm mắt lại.

Vương Nguyên nghĩ, có thể dựa vào bờ vai này một buổi trưa là đủ rồi, tuy rằng cậu muốn chính là cả đời, nhưng con người không thể quá tham lam.

Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đều không có nghĩ tới, phương thức ly biệt của hai người lại an tĩnh như vậy, còn rất tốt đẹp.

Bọn họ không thể ở bên nhau, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, tới cuối cùng, không có cực đoan, không có trốn tránh, không có hận, rốt cuộc vẫn là yêu sâu đậm, cho nên muốn để lại cho đối phương những gì tốt đẹp nhất.

Chia lìa lần trước là mười năm, lúc này đây, bọn họ đều hiểu, là vĩnh viễn.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghĩ, quãng đời còn lại của anh đại khái sẽ dựa vào ký ức của buổi chiều hôm nay chống đỡ mà sống tiếp, rốt cuộc không thể ở bên nhau, ít nhất còn tình yêu, cũng coi như là chút may mắn bên trong bất hạnh, tuy rằng anh cũng không biết này rốt cuộc có tính là may mắn hay không.

Ánh nắng dần dần rơi xuống, Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi người đang dựa vào trên vai mình: “Nguyên Nguyên, tỉnh chưa?”

“Ừm.” Vương Nguyên khẽ đáp, lông mi giật giật, bình tĩnh mở mắt.

Thiên Tỉ, giấc mộng mười năm này, em tỉnh.

Hai người đứng lên, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ chỉ phòng trọ: “Kiếm được tiền liền mua lại nó, muốn vào xem không?”

Vương Nguyên lắc đầu, vào trong xem một cái cũng không dám, cậu sợ quyết tâm thật vất vả mới hạ được lại một lần nữa bị hồi ức phá hủy.

Dịch Dương Thiên Tỉ biết Vương Nguyên suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ cầm chìa khóa đặt vào tay Vương Nguyên: “Căn phòng này cho em, nếu muốn nhìn một chút thì trở về nhìn, nơi này, là căn nhà mà đời này anh thích nhất.”

Vương Nguyên gật gật đầu, cầm chìa khóa bỏ vào túi quần, ngẩng đầu, ôn nhu cười cười: “Được.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hai mắt Vương Nguyên: “Nguyên Nguyên, anh phải đi.”

“Vâng.”

“Khả năng, không trở lại nữa.”

“Ừm.” Vương Nguyên mở miệng, “Thiên Tỉ, em cũng muốn rời đi, cũng không muốn trở lại.”

Trong ánh mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ nháy mắt có tia tan nát cõi lòng, giây lát lướt qua lại quay về với bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra : “Ừm, như vậy cũng tốt, Nguyên Nguyên, anh hy vọng em được hạnh phúc.”

“Em cũng vậy.”

Dịch Dương Thiên Tỉ thực nghiêm túc gật gật đầu, nỗ lực làm chính mình cười thực tự nhiên, phương thức bình tĩnh ly biệt như vậy sắp đem anh hủy diệt rồi, nhưng chỉ có thể như vậy, cảm giác sắp chết cũng muốn như vậy chống đỡ.

Nguyên Nguyên, anh có gì hạnh phúc đâu, có thể cho anh hạnh phúc chỉ có em, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, mọi thứ của anh vẫn đều là em.

Vương Nguyên nhìn nhìn nơi mặt trời lặn, sớm đã nhìn không thấy thái dương, chỉ còn lại một chút màu cam sắp sửa biến mất, tựa như bọn họ vậy, mắt thấy một tia ấm áp cuối cùng cũng muốn hao hết.

“Hơi muộn rồi, em phải về nhà.” Vương Nguyên nói.

“Ừ, anh cũng vậy, em đi hướng nào?”

Vương Nguyên chỉ chỉ con đường từng đi qua, nơi kia là hướng lúc trước bọn họ mỗi ngày đi học.

Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ hướng ngược lại: “Thật không khéo, anh đi bên này.”

Vương Nguyên gật gật đầu, cậu biết, bất luận mình chỉ bên nào, Dịch Dương Thiên Tỉ đều sẽ không tiện đường.

“Em đi trước đi.” Dịch Dương Thiên Tỉ cười cười, như nói một việc vô cùng bình thường, “Anh luyến tiếc đi trước.”

Vương Nguyên trong lòng đau đến mức như muốn thổ huyết, nắm chặt tay: “Vậy anh quay người lại đi, không được quay đầu lại.”

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên một cái, ánh mắt thâm tình làm Vương Nguyên cảm thấy linh hồn của mình đều sắp bị Dịch Dương Thiên Tỉ rút ra.

Có một nửa không gian theo cái xoay người của Dịch Dương Thiên Tỉ bị vặn vẹo xé rách, thế giới của Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ, từ đây không còn giao thoa.

“Thiên Tỉ, đừng quay đầu lại.” Vương Nguyên đã rớt nước mắt, nhìn bóng lưng cô tịch của Dịch Dương Thiên Tỉ mà lòng phát đau, vẫn là nhịn không được ôm lấy anh, “Thiên Thiên, em yêu anh.”

Thân thể bắt đầu phát run, Vương Nguyên nói: “Đừng nói gì, đừng quay đầu lại. Anh đếm đến 20, đếm xong, anh liền rời đi.”

Mười năm trước bọn họ đã từng đếm bước chân, từ cửa nhà đi hai mươi bước liền đến giao lộ, khi đó Dịch Dương Thiên Tỉ nói, số này thật đẹp, dù nhắm mắt lại cũng đi về được đến nhà.

Từng câu từng chữ mà Dịch Dương Thiên Tỉ đã nói, Vương Nguyên cậu, nhớ rõ rành mạch.

Thiên Tỉ, em cảm thấy rốt cuộc em tìm không thấy nhà.

Buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, Vương Nguyên mang theo một nửa thế giới rách nát xoay người, từ đây xa cách tận trân trời, chỉ cầu cả hai đều mạnh khỏe.

.....

Washington vào rạng sáng, Vương Tuấn Khải uống có chút say, sinh nhật của ba tự nhiên là vui vẻ nên uống nhiều một chút.

Vương Hành bốn tuổi mở to đôi mắt đáng yêu, thực không ngoan mà chưa chịu đi ngủ, ở trong ngực Vương Tuấn Khải xoay qua xoay lại.

Vương Tuấn Khải có chút bất đắc dĩ, lại luyến tiếc nói nặng lời, chỉ có thể nhíu nhíu mi: “Vương Hành em mau đi ngủ cho lão tử được không!”

Vương Hành chớp chớp mắt phi thường vô tội: “Ca ca, lão tử là có ý gì?”

Vương Tuấn Khải trợn mắt nhìn em trai: “Lão tử chính là cách xưng hô!”

Vương Hành nhìn nhìn Vương Tuấn Khải: “Lão tử không buồn ngủ.”

Vương Tuấn Khải hận không thể một chân đem cục thịt này đá xuống giường, nghĩ nghĩ lại trợn mắt nhìn Vương Hành: “Thích ngủ hay không thì tùy e vậy!”

Không sai, tên nhóc đáng tuổi con của anh ta này chính là em trai ruột của Vương Tuấn Khải, 5 năm trước ba Vương Tuấn Khải tuyên bố thoái vị không lâu, mẹ anh ta liền có bầu Vương Hành.

Một nhà ba người đều thực vui vẻ, Vương Tuấn Khải vui vẻ là bởi vì rốt cuộc không còn bị ba mẹ coi như món đồ chơi, ba mẹ vui vẻ là bởi vì rốt cuộc lại có món đồ chơi mới, tóm lại Vương Hành ra đời rất là đúng thời điểm.

Tuy rằng một năm gặp mặt không nhiều, nhưng mà Vương Hành thực dính Vương Tuấn Khải, chỉ cần Vương Tuấn Khải về Washington là Vương Hành nhất định phải ngủ cùng ca ca.

Vương Hành vẫn là có chút mệt mỏi, tay nhỏ xoa xoa đôi mắt: “Ca ca, làm gì anh cứ cầm di động mãi vậy?”

“À, muốn gọi điện thoại cho một người.” Vương Tuấn Khải bấm số của Vương Nguyên, click mở lại tát lại click mở lại tắt, có chút buồn rầu, “Chính là không tìm được lý do.”

Vương Hành cọ cọ trong ngực Vương Tuấn Khải, tò mò hỏi: “Là ai thế?”

Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ: “Em có thể kêu là chị dâu.”

“Hả?” Lại là một danh từ mà bé chưa hiểu được.

Vương Tuấn Khải lần này kiên nhẫn ngồi giải thích, nhắc tới Vương Nguyên tâm tình anh ta đều trở nên nhẹ nhàng hơn: “Chính là vợ của ca ca, quan hệ giống như daddy và mẹ đó.”

“Ồ……”

Vương Hành hiển nhiên đối với vấn đề này không quá hứng thú, trẻ nhỏ bốn năm tuổi không thích nhiều chuyện, chỉ là liên tiếp hướng trong ngực Vương Tuấn Khải cọ cọ, hơn nữa chơi đến nghiện.

“Anh nói nè Vương Hành, em là heo sao, cọ cái gì, em nằm im được không!”

“Heo con cũng thích cọ cọ sao?”

Vương Tuấn Khải không nói gì, anh ta đột nhiên nhớ tới Vương Hành có con heo bằng bông phi thường đáng yêu, ách, đứa nhỏ này khả năng lý giải sai rồi……

Quả nhiên, Vương Hành hướng về phía Vương Tuấn Khải cười khanh khách hai tiếng: “Em chính là heo con.”

Vương Tuấn Khải: “……”

Vương Tuấn Khải cạn lời, vừa định tốt bụng nhắc nhở Vương Hành lời kia không phải là đang khen nó, di động liền vang lên.

Vương Tuấn Khải kích động, vội vàng đem điện thoại cầm lấy, lại bất đắc dĩ bĩu môi.

Vương Hành tò mò hỏi: “Là chị dâu sao?”

“Anh cũng hy vọng là vậy.” Vương Tuấn Khải lắc đầu nhụt chí nói xong liền nghe điện thoại, “Alo, Kiều Dũng Thần.”

“Vương Tuấn Khải…… Số điện thoại trong nước gọi không được, quả nhiên anh không ở đây……”

Vừa nghe ngữ khí Kiều Dũng Thần có chút muốn nói lại thôi, Vương Tuấn Khải liền cảm thấy sự tình không bình thường, nhíu mày, nắm chặt di động: “Kiều Dũng Thần, Nguyên Nguyên làm sao?”

Bên kia chần chờ một chút, “Tôi có một tin tức tốt, một tin tức xấu, muốn nghe cái nào.”

“Xấu.”

“Vương Tuấn Khải, tôi cảm thấy…… Anh trước hết nghe tin tốt thì tốt hơn……”

“Xấu.”

Vương Tuấn Khải có chút nôn nóng, anh ta muốn biết đã phát sinh cái gì cho nên vô pháp khống chế tâm tình, giống lần trước Vương Nguyên bị tai nạn, loại cảm giác này làm anh ta thực không thoải mái.

“Vương Tuấn Khải, anh Nguyên có nói với anh chuyện anh ấy muốn rời đi không?”

Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh xuống, Vương Hành sợ hãi rụt rụt cổ, bộ dáng ca ca tức giận, thật dọa người……

“Hả, rời đi là có ý gì?”

“Chính là…… Anh ấy làm thủ tục chuyển trường cho tôi……”

Vương Tuấn Khải lạnh lùng cười: “A, tin tức tốt có phải là Nguyên Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đã hoàn toàn cắt đứt hay không?”

“Ừ……”

Vương Tuấn Khải nói cám ơn, dùng tia lý trí cuối cùng đem Vương Hành ôm xuống giường, đi ra cửa, hôn hôn trán em trai: “Vương Hành ngoan, tìm daddy và mẹ ngủ cùng đi.”

Vương Hành hai mắt to đã rớm nước mắt, nộn nộn khóc nức nở đặc biệt đáng thương: “Ca ca, anh làm sao vậy, em sợ nhìn thấy anh như vậy……”

Vương Tuấn Khải cười khổ: “Anh cũng thực chán ghét cái bộ dạng này của mình. Ngoan, tìm mẹ đi, ngày mai ca ca liền không có việc gì nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro