45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hành để chân trần tội nghiệp đi đến trước cửa phòng của daddy và mẹ, tay nhỏ còn rất có lễ phép mà gõ gõ cửa: “Mẹ, con là Hành Hành, mở cửa cho con, mẹ……”

Người phụ nữ xinh đẹp mở cửa ra, nhìn thấy cục cưng nhà mình đứng ở trước cửa vội vàng đem Vương Hành ôm vào ngực: “Làm sao vậy con trai, ca ca đâu?”

Vương Hành “Oa” một tiếng liền khóc ở trong ngực mẹ, tiếng khóc quá lớn cũng nghe không rõ bé đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe được “chị dâu”, “tức giận”, “sợ hãi”.

Mẹ Vương Hành đem Vương Hành ôm vào trong phòng, bất đắc dĩ nói với người đàn ông trên giường: “Ông xa, con trai lớn của anh bắt nạt con trai nhỏ của anh.”

Vương Khiếu Nam lười nhác từ trên giường đứng lên, có chút không bắt được trọng điểm: “Chị dâu? Tên nhóc kia không phải là đồng tính luyến ái sao?”

Nghênh đón một cái liếc mắt xem thường của vợ xong Vương Khiếu Nam mới đón lấy con trai, ôn nhu vỗ vỗ: “Nói cho daddy biết chị dâu của con là ai, có xinh đẹp không?”

“Ô ô…… Không biết……” Vương Hành thút tha thút thít nức nở nhìn daddy, lại ủy khuất bắt đầu khóc, “Ô ô…… Ca ca rất dọa người…… Không biết có phải tại chị dâu muốn bỏ chạy hay không…… Ô ô…… Anh ấy nói anh ấy muốn lấy vợ…… Ô ô…… Còn khen con là heo con……”

Vương Hành nghĩ nghĩ lại lần nữa nói: “Ca ca lúc khen con là heo con…… Còn…… Còn chưa tức giận……”

Hai vợ chồng một trận hắc tuyến, Vương Khiếu Nam cảm thấy hơi kỳ quặc, cái tên phong lưu sắp làm ông tức chết kia, muốn lấy vợ? Nhưng mà bất luận là nam hay nữ, có thể đem con của ông làm cho nổi giận, thì ông cũng bội phục.

Vốn lười quản mấy chuyện này, nhưng mà Vương Khiếu Nam vẫn là rất không cao hứng, ba nói nè Vương Tuấn Khải, nửa đêm làm động tĩnh lớn như vậy làn sao mà ngủ.

Vợ và con trai nhỏ ngủ xong, Vương Khiếu Nam rời giường đi tới phòng Vương Tuấn Khải, ách, ông cũng không phải là nổi lên tình thương của người cha đâu, thuần túy là muốn đi nhìn xem biểu tình khổ sở ngàn năm khó thấy của Vương Tuấn Khải nó như thế nào mà thôi, ừm, khẳng định sẽ phi thường xuất sắc.

Cửa bị gõ hồi lâu Vương Tuấn Khải mới uể oải từ trên mặt đất đứng lên mở cửa, liếc mắt nhìn người ngoài cửa một cái, đi vào trong phòng nằm lên giường, nhắm mắt lại không nói lời nào.

Vương Khiếu Nam cũng đi vào thuận tiện đóng cửa lại, phòng ngủ sạch sẽ đã bị Vương Tuấn Khải phá nát, trừ bỏ trên giường thì không tìm được nơi nào có thể ngồi.

Vương Khiếu Nam nhướng mày, cũng may trong này không có đồ gì của ông, đem ghế qua mép giường của Vương Tuấn Khải ngồi xuống, nhìn Vương Tuấn Khải tự đáy lòng nói: “Tuấn Khải, con như vậy tương đối đáng yêu một chút.”

Vương Tuấn Khải hé mắt liếc Vương Khiếu Nam một cái, hừ một tiếng lại nhắm mắt lại: “Phải không?”

Vương Khiếu Nam nghĩ nghĩ, thoáng có chút hoài niệm thở dài: “Đã lâu không thấy con nghịch ngợm như vậy.”

Vương Tuấn Khải thấp giọng mắng: “F*ck lúc này còn đến trêu chọc con, có người ba nào như vậy không!”

Vương Khiếu Nam nhún nhún vai: “Không có biện pháp a, thật vất vả mới có cơ hội để trêu chọc nha.”

Vương Tuấn Khải tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không để ý cha già đang vui sướng khi mình gặp họa ở bên cạnh.

Vương Khiếu Nam nghĩ nghĩ mở miệng hỏi: “Là con trai sao?”

Vương Tuấn Khải hữu khí vô lực gật gật đầu: “Ừm.”

“Đẹp không?” Thân làm ba vẫn hiểu một chút khẩu vị của con trai.

“Ừm” Vương Tuấn Khải gật đầu lại nhẹ giọng bổ sung một câu, “Vô cùng đẹp.”

Vương Tuấn Khải nhớ tới bộ dáng Vương Nguyên ở trong toilet khóc thút thít, lại nghĩ tới nụ cười thuần túy của cậu lúc chơi đùa trên bãi cỏ trong bệnh viện.

“Lúc khóc rất đẹp, lúc cười càng đẹp.”

Vương Nguyên đẹp đến làm anh ta thần hồn điên đảo, nhưng cố tình, đều không phải vì chính mình.

Từ khi nào bắt đầu, Vương Tuấn Khải không biết, có lẽ là từ lúc Vương Nguyên viết xuống số điện thoại ở cổ áo anh ta, có lẽ là từ khi Vương Nguyên vì Dịch Dương Thiên Tỉ mà té bị thương, có lẽ là từ khi biết Vương Nguyên đã từng trải qua quá thời gian tự bế, mà chờ khi anh ta cầm lòng không được hôn trộm Vương Nguyên đang say rượu, mới phát hiện hết thảy sớm đã không thể vãn hồi.

Vương Tuấn Khải luôn luôn không nhớ kỹ người khác, hoặc là nói anh ta rất ít khi đem cái gì đó để ở trong lòng, nhưng về Vương Nguyên hết thảy anh ta đều có thể nhớ rõ ràng.

Yêu một người chính là như vậy, nhưng bây giờ, Vương Nguyên muốn rời khỏi, đều không có nói cho anh ta hiết.

Hoặc là nói, Vương Nguyên trước nay đều không có suy xét qua anh ta.

Điều này làm Vương Tuấn Khải khổ sở đến nổi điên, anh ta trăm phương ngàn kế thật cẩn thận tiếp cận người này, sợ em ấy bị thương sợ em ấy khổ sở, sợ em ấy mất ngủ sợ em ấy sinh bệnh, sợ em ấy khóc. Nhưng hiện tại, đến một chút quyền lợi đều không có.

Vương Tuấn Khải trước kia cảm thấy mấy tên si tình thật buồn cười, hiện tại mới biết được, người buồn cười nhất, là chính anh ta.

“Xem ra là một người không tồi.”

Vương Khiếu Nam không có nghĩ nhiều, ông cùng Vương Tuấn Khải giống anh em bạn bè hơn là cha con, chưa từng có ý đồ khống chế con trai, cho Vương Tuấn Khải thật nhiều sự tín nhiệm.

Vương Tuấn Khải kết giao bạn trai bạn gái, Vương Khiếu Nam rất ít can thiệp, nói Vương Tuấn Khải có điểm yếu, là EQ có lẽ không được cao.

Đối phương rốt cuộc là cái cái dạng người gì, làm con trai ông hao tổn tâm huyết đến như vậy, Vương Khiếu Nam có chút cảm thấy hứng thú.

“Kế tiếp tính làm gì?” Không quá phận tò mò, nhưng lại cũng đủ quan tâm, khí chất trên người Vương Tuấn Khải phần lớn đều kế thừa từ Vương Khiếu Nam.

“Làm gì a……” Vương Tuấn Khải lặp lại, cười khẽ, có chút bất cần đời rồi lại mang theo bất đắc dĩ, “Còn có thể làm gì, em ấy muốn đi nơi nào cũng đều phải mặt dày mà đi theo chứ sao, thật vất vả mới tìm được một người tốt như vậy, không thể bỏ lỡ.”

“Chủ ý này không tồi.” Vương khiếu Nam gật gật đầu, “Đúng rồi, lần này ở nhà bao lâu, sáng sớm liền đi sao?”

Ngày thường Vương Tuấn Khải ở Washington không lâu, xong công việc, luôn là ngủ một đêm ngày hôm sau liền đi.

“Ở vài ngày.” Vương Tuấn Khải vốn tính về ngay đột nhiên thay đổi chủ ý, trong giọng nói còn lộ ra chút ủy khuất, “Người ta đâu có thèm nhớ tới con, còn không bằng ở nhà chơi với ba mẹ và Vương Hành.”

....

Việc Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi từ tin tức bát quái đã biến thành văn bản chính thức, vị trí tổng giám đốc lần này không có để trống mà là đem giám đốc marketing Lưu Chí Hoành đưa lên nắm giữ.

Hết thảy Vương Nguyên đều không phải thực sự quan tâm, đơn từ chức vẫn luôn lẳng lặng nằm ở ngăn kéo, Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi cậu liền nộp nó lên.

Việc duy nhất coi là vui vẻ, đại khái chính là tập truyện tranh của cậu đã cháy hàng.

Vương Nguyên sáng tác tập truyện tranh 《 Nam nhân cùng miêu 》, vừa lên kệ đã bị fan truy lùng mua sạch. Trong truyện nhân vật chính chỉ là đơn giản một người đàn ông cùng một con mèo đen, người đàn ông rất tuấn tú thực tinh anh lại có thói quen mang theo con mèo đen đi khắp nơi, mèo đen rất lười lại rất thông minh, đôi mắt có thể cùng chủ nhân phối hợp phi thường ăn ý.

Bởi vì tính cách của Vương Tuấn Khải, phong cách sáng tác của Vương Nguyên so với trước kia có một chút thay đổi, tình tiết có chút khôi hài, chủ nhân trước mặt người khác thực lạnh lùng nhưng khi ở bên mèo con lại thực đáng yêu, mèo con không có hội thoại hay độc thoại nội tâm, nhưng có rất nhiều biểu tình sinh động, nhìn như đơn giản nhưng rất có sức thu hút, làm các fan bị vẻ đáng yêu đó đánh gục.

Biên tập gọi điện thoại tới, kích động đến nói năng lộn xộn, ngàn dặn dò vạn dặn dò nhất định phải tiếp tục vẽ, tác phẩm lần này hơn gấp ngàn lần những tác phẩm khác.

Vương Nguyên cúp điện thoại nghĩ nghĩ, tin tức tốt này vẫn là nên nói cho nam chính biết a, khóe miệng hàm chứa ý cười bấm bấm số điện thoại của Vương Tuấn Khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro