46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Washington đã chìm trong bóng đêm, Vương Tuấn Khải nhàm chán ngồi nhìn Vương Hành đang quỳ rạp trên mặt đất chơi xếp gỗ.

“Vương Hành, hai bên không đối xứng, khó mà trụ vững được.” Vương Tuấn Khải có chút không hài lòng nhìn Vương Hành xây lâu đài.

Không nghĩ tới Vương Hành chỉ ngẩng đầu, nhìn chăm chú Vương Tuấn Khải vài giây, trừng to mắt rồi tiếp tục cúi đầu xếp gỗ.

Bị một đứa bé ném ánh nhìn miệt thị, Vương Tuấn Khải tương đối khó chịu: “Này, Vương Hành, biểu tình kia là ai dạy cho em!”

“Daddy và mẹ.” Vương Hành vừa lắc lắc khối gỗ trong tay vừa nói, “Mấy ngày nay bọn họ luôn nhìn anh như vậy.” Nói xong liền tặng cho Vương Tuấn Khải một cái trừng mắt nữa.

“Anh……”

Vương Tuấn Khải nghẹn lời, còn chưa nói được câu nào liền nghe Vương Hành nói: “Daddy và mẹ nói, mấy ngày nay anh không được bình thường, kêu em không cần để ý đến anh.”

Vương Tuấn Khải không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một đứa nhóc chưa đến năm tuổi chọc giận, khẽ hừ một tiếng: “Không để ý tới anh làm gì còn đòi ngủ cùng anh?”

Vương Hành ngẩng đầu, một đứa bé đột nhiên làm ra biểu tình trầm ngâm: “Daddy nói với em 'chị dâu của con chạy mất rồi, ca ca của con đáng thương’, cho nên em muốn ở cạnh an ủi anh a.”

Vương Tuấn Khải khóe miệng co lại, thật không biết lúc này nên dùng cái biểu tình gì để đáp lại Vương Hành, đáng thương…… Vương Khiếu Nam, rốt cuộc con có phải con ruột của ba hay không! Lão tử thất tình, vậy mà ba còn bày ra bộ dáng hết sức vui vẻ!

Di động vang lên, Vương Tuấn Khải tùy tiện cầm lấy nhìn thoáng qua, vốn cho rằng lại là Chu Thanh thúc giục anh ta lập tức về nước, nhưng nhìn thấy tên người gọi, Vương Tuấn Khải trực tiếp ném khối gỗ trong tay.

“Rầm……”

Vương Hành phí thật lớn sức lực mới xây xong cái lâu đài liền bị một kích hoàn toàn sụp đổ, Vương Hành trừng mắt tức giận nhìn Vương Tuấn Khải: “Ca ca! Anh thật quá đáng!”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, lát nữa anh làm cái đẹp hơn cho em, tiểu Hành ngoan, chị dậu của em gọi điện thoại, ngoan……”

Vương Tuấn Khải vội vàng nịnh nọt, rồi mới thật cẩn thận tiếp điện thoại, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng như xưa: “Vương Nguyên Nhi, mấy ngày nay thế nào?”

Vương Hành vừa nghe “chị dâu” ánh mắt sáng lên, cũng mặc kệ lâu đài vừa bị đổ, bò đến trong ngực ca ca, vươn cổ lên nghe lén điện thoại.

“Ừm, vẫn tốt, anh ở Mỹ thế nào, bác trai khỏe chứ?”

“Ông ấy a, rất khỏe.” Vương Tuấn Khải bĩu môi, lại nhịn không được hỏi, “Vương Nguyên Nhi, mấy ngày nay anh không ở đó em có khỏe không, không có việc gì sao?”

“À…… Xem như có việc đi, Vương Tuấn Khải, em nói cho anh biết một chuyện.”

“Được.” Vương Tuấn Khải nắm chặt điện thoại nỗ lực làm bộ không kích động, việc phải đi cuối cùng vẫn muốn nói cho mình a, Vương Tuấn Khải trong lòng có chút cao hứng, cuối cùng ở trong lòng em ấy, anh ta vẫn có một vị trí.

“Tập truyện em vẽ, 'nam nhân cùng miêu' kia, biên tập nói hiệu ứng rất tốt, rất nhiều nữ sinh đều yêu thích nam chính.” Giọng nói Vương Nguyên thật nhẹ nhàng, “Thế nào, có phải rất vui hay không?”

“Ha ha…… Đúng vậy……”
Vương Tuấn Khải tươi cười có chút cương cứng, nỗ lực làm giọng nói trở nên tự nhiên, anh ta muốn nghe không phải việc này, anh ta muốn nghe chính là Vương Nguyên tự mình nói ra chuyện kia.

“Nhưng mà anh từng nói không thích mấy cô bé ấu trĩ mà, cho nên hẳn là không quá vui a.” Bên kia Vương Nguyên vẫn nói, “Nhưng mà em gọi điện thoại là muốn thăm hỏi một chút, còn muốn ở Mỹ bao lâu nữa?”

Vương Tuấn Khải ôm Vương Hành trong ngực, đè nén mất mát trong lòng: “Ách…… Hai ngày nữa…… Qua hai ngày liền trở về.”

“Được……” Vương Nguyên trầm ngâm một lát, “Vương Tuấn Khải, sau khi anh về, em có một số việc muốn nói cho anh biết.”

“Nga? Chuyện gì, không thể nói bây giờ sao?”

“A……” Vương Nguyên cười khẽ, “Trong điện thoại nói không rõ được, chờ anh về rồi nói sau, được rồi, bên đó hẳn là không còn sớm, anh nghỉ ngơi đi, em đang đi làm, không nói nhiều được, hẹn gặp lại.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

...

Tiệc tiễn biệt Dịch Dương Thiên Tỉ cùng chúc mừng Lưu Chí Hoành nhậm chức tổ chức cùng một lúc, địa điểm khách sạn lớn nhất thành phố, tiệc rượu lần này thực long trọng, tất cả nhân viên đều được mời. Chỉ là, hình như thiếu Vương Nguyên.

Khi nhận được điện thoại của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên chính là đang an tĩnh ở nhà vẽ tranh. Sở dĩ an tĩnh, là bởi vì trong nhà chỉ có một mình cậu, từng tờ vẽ hỏng tán loạn ở trên bàn, có mấy tờ rơi xuống mặt đất, người cầm bút không có đạm nhiên giống như thoạt nhìn bên ngoài.

“Này, Vương Nguyên Nhi, sao còn chưa tới a!”

Bên chỗ Lưu Chí Hoành có chút ồn ào, hẳn là có người nào đang đọc diễn văn, Vương Nguyên nghe ra, đó là Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Tớ ở nhà, tớ......”

Không muốn đi... còn chưa nói ra đã bị Lưu Chí Hoành chặn lại “Vương Nguyên Nhi, cậu không có suy nghĩ sao, họp mặt hằng năm cậu không tham gia cũng thôi đi, hôm nay chính là tiệc mừng tớ thăng chức!”

Vương Nguyên nhấp môi không nói cái gì, bên kia Lưu Chí Hoành thanh âm nhỏ xuống một chút: “Còn nữa, ngày mai Dịch Dương Thiên Tỉ phải đi, cậu không muốn tới nhìn anh ta sao?”

“Tớ......”

“Tớ gì mà tớ, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng của cậu, đừng nói anh em không giúp cậu, tớ biết cậu không muốn anh ta đi, sao không giữ anh ta lại. Đêm nay Dịch Dương Thiên Tỉ từ lúc vừa tiến vào liền bắt đầu tìm kiếm, cậu cảm thấy anh ta là tìm ai?”

“Không phải, Chí Hoành......”

“Được rồi được rồi đừng dong dài nữa, tớ phải lên phát biểu rồi, tới hay không tùy cậu.” Lưu Chí Hoành dừng một chút, “Đây chính là chuyện cả đời, cậu cũng biết, anh ta đi lần này sẽ không trở lại nữa. Vương Nguyên Nhi, đừng làm cho chính mình hối hận.”

.....

Vương Tuấn Khải vừa ra khỏi sân bay, Chu Thanh thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt vị đại gia này, “Lão đại anh đã trở lại rồi, sao đi lâu như vậy, công ty còn muốn giữ hay không a! Hạ tổng đã ở khách sạn, còn có 40 phút, hẳn là kịp.”

Vương Tuấn Khải gật gật đầu ngồi vào xe Chu Thanh đã chuẩn bị, nhắm mắt dưỡng thần, nếu không phải cái hạng mục này một hai phải do anh ta ra mặt, anh ta còn chưa muốn trở về.

Chu Thanh biết cái hạng mục kia quan trọng cỡ nào, chuyên chú lái xe để Vương Tuấn Khải nghỉ ngơi.

Vương Tuấn Khải đột nhiên nhớ tới Chu Thanh mới vừa nói câu kia, không mặn không nhạt mở miệng: “Công ty này thật ra tôi cũng không quá cần.”

Chu Thanh run tay, xe liền nghiêng nghiêng xông ra ngoài, luống cuống tay chân đem xe đi về đúng làn đường, Chu Thanh nhịn không được kêu rên một câu: “Tổng giám đốc, đây là đường cao tốc! Sẽ chết người!”

Vương Tuấn Khải nhướng mày nhún nhún vai: "Ồ, xin lỗi nha.”

Chu Thanh khóc không ra nước mắt, bị Vương Tuấn Khải trêu đùa cũng không phải một hai lần, cậu ta cũng có chút quen rồi, vừa lái xe vừa thật cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc...... Vì sao không nghĩ công việc quan trọng?”

“Nga.” Vương Tuấn Khải nghĩ nghĩ, “Nói chơi thôi.”

Chu Thanh khóc ròng, tổng giám đốc, có ngày tôi nhất định sẽ bị anh đùa chết……

Vương Tuấn Khải mặc kệ Chu Thanh vẻ mặt bi tráng, cúi đầu quơ quơ di động, click mở tên Vương Nguyên, bấm gọi.

Không có biện pháp, về nước trước Vương Tuấn Khải liền nhận thua, chỉ có thể mặt dày mày dạn đuổi theo em ấy.

...

Cúp điện thoại của Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên tâm tình câ bút vẽ đều không có, ngốc ngốc nhìn những nét vẽ lộn xộn, hôm nay không có linh cảm, càng vẽ càng không xong.

Ngày mai phải đi sao, thật nhanh.

Vương Nguyên vẫn luôn cố tình xem nhẹ vấn đề này, Dịch Dương Thiên Tỉ phải đi vốn là việc vô pháp thay đổi, huống chi, ngày đó bọn họ đã nói hẹn gặp lại.

Chính là, vừa nhớ tới người kia ngày mai liền đi rồi, lại như thế nào tự mình thôi miên cũng không có cách nào không để, đau đớn từ trong lòng phát ra, Vương Nguyên khống chế không được.

Lưu Chí Hoành nói rất đúng, cậu rộng lượng cỡ nào, cũng luyến tiếc để Dịch Dương Thiên Tỉ đi.

Điện thoại lại lần nữa vang lên làm Vương nguyên hoàn hồn, là Vương Tuấn Khải.

“Tiểu Khải.”

“Vương Nguyên Nhi em ở nhà không? Anh về nước.”

"Ừm, hoan nghênh trở về, đêm nay lại đây ngủ sao?”

“Không, đêm nay có tiệc rượu, hẳn là sẽ ngủ bên ngoài, bất quá ngày mai, có thể ăn cơm em nấu hay không?”

“Đương nhiên.”

“Ha vậy là tốt rồi, không nói chuyện với em nữa, ngày mai gặp.”

“Được.”

Vương Tuấn Khải dựa vào ghế không nói chuyện nữa, Chu Thanh từ kính chiếu hậu nhìn qua, nhìn không ra anh ta vui vẻ hay không vui vẻ. Ngồi nghiêm chỉnh lái xe, Chu Thanh cũng không nói nhiều, theo Vương Tuấn Khải lâu như vậy, cậu ta tự nhiên cũng nhìn ra Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải mà nói là sự tồn tại đặc biệt. Chu Thanh âm thầm thở dài, nếu tổng giám đốc mỗi ngày vì Vương Nguyên hao tổn tâm trí, kia mỗi ngày của mình có phải cũng đi theo không tốt lành gì hay không.

Khi tới khách sạn sắc trời đã tối, Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, vừa vặn tốt, mang theo Chu Thanh liền đi vào thang máy.

Thang máy có thêm vài người nữa, đang cùng nhau nhỏ giọng trò chuyện.

“Hôm nay Dịch tổng hình như uống rất nhiều.”

“Đúng vậy, một ly lại một ly, làm tôi cũng nhìn không nổi, hơn nữa hôm nay tâm tình tổng giám đốc hình như không tốt.”

“Nhưng mà, kỳ quái, về tổng bộ, không phải tổng giám đốc nên vui vẻ sao?”

“Ai mà biết......”

Thang máy rất nhanh chạy lên, tới tầng 13 đám người kia liền cùng nhau ra khỏi thang máy, Chu Thanh đem thang máy đóng lại, nhớ tới cái gì thuận miệng nói: “Dịch tổng phải về Canada, hôm nay hình như mở tiệc ở đây.”

Trong mắt Vương Tuấn Khải chợt lóe, không để ý gật gật đầu.

“Tổng giám đốc tới rồi.”

Vương Tuấn Khải bước ra khỏi thang máy, trong lòng nghĩ đêm nay có phải nên uống ít một chút hay không, không biết Vương Nguyên ở nhà có khổ sở hay không, Vương Tuấn Khải muốn về đó sớm một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro