47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nhìn thang máy đang đi lên, số 13 lóe vài cái mới đột nhiên lấy lại tinh thần. Chính mình vì cái gì phải tới nơi này, dù gặp được thì thế nào, rõ ràng đã nói tạm biệt, bây giờ tới đây phải giải thích thế nào.

Nên trở về, Thiên Tỉ thấy mình sẽ khó xử.

Cúp điện thoại với Vương Tuấn Khải xong Vương Nguyên rốt cuộc khống chế không được, rối ren thay quần áo xong liền đi ra ngoài. Trong nhà hít thở không thông làm cậu sợ hãi, từ mai về sau sẽ không còn được thấy Dịch Dương Thiên Tỉ nữa, trước kia ít nhất còn có thể có chút niệm tưởng, về sau, cái gì đều không có.

Vương Nguyên không biết chính mình vì cái gì muốn tới, chỉ là thân thể mỗi một bộ phận đều đang điên cuồng kêu lớn, mày sẽ hoàn toàn mất đi Dịch Dương Thiên Tỉ, không đến, anh ấy đi rồi, sẽ không còn cơ hội.

Chính là cậu luyến tiếc, đau đớn từ ngực lan đến đầu ngón tay, bức bách Vương Nguyên chạy tới khách sạn. Không có ý nghĩa gì, Vương Nguyên cũng biết, chính là cậu muốn đến nhìn một cái, một cái liếc mắt thôi cũng đủ rồi.

Cảm xúc điên cuồng ở lúc cửa thang máy mở ra bỗng nhiên thanh tỉnh, Vương Nguyên, mày đang làm cái gì a. Thấy hay không thấy thì có gì khác nhau, mày khổ sở, có thể thay đổi được cái gì?

Khi cửa thang máy muốn đóng lại bỗng nhiên bị một bàn tay ngăn trở, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy là đồng nghiệp trong công ty, vừa định lên tiếng, liền nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang dựa vào bên cạnh.

“Giám đốc Vương.” Đồng nghiệp kia cũng nhiệt tình, có chút cố hết sức đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ đã uống say đi vào thang máy, “Buổi tối hình như cũng không nhìn thấy anh, đang đi về sao?”

“Ừ, không quá quen đến mấy chỗ thế này.”

Vương Nguyên thoáng xấu hổ cười cười, tiến lên một bước giúp đồng nghiệp đỡ lấy Dịch Dương Thiên Tỉ, đầu Dịch Dương Thiên Tỉ tự nhiên gục xuống cổ cậu, hô hấp nóng rực mang theo mùi rượu làm làn da Vương Nguyên phát đau.

“Dịch tổng hôm nay uống quá nhiều, đã say thành như vậy.” Đồng nghiệp nhỏ giọng nói, do dự một chút rồi nhẹ giọng hỏi Vương Nguyên, “Giám đốc Vương, anh đi về có thể thuận tiện đỡ tổng giám đốc về phòng hay không?”

“Hả?”

“Cái kia......” Đồng nghiệp có chút ngượng ngùng nói, “Tôi muốn quay lại kia sớm một chút, tất cả mọi người đều đang chúc mừng Lưu tổng......”

“Được, anh qua đó đi.” Quy tắc gì đó Vương Nguyên tuy rằng không thèm để ý nhưng cũng hiểu rõ, người sẽ không nhân cơ hội này để nịnh nọt mong bò lên cao đại khái cũng chỉ có mình cậu.

“Vậy làm phiền giám đốc Vương! Phòng Dịch tổng là 1109, đây là chìa khóa phòng, anh vất vả một chút.”

Vương Nguyên tiếp nhận chìa khóa phòng, miễn cưỡng xả tươi cười: “Không sao.”

Đồng nghiệp đem người buông ra, hơn phân nửa sức nặng của Dịch Dương Thiên Tỉ đều áp tới người Vương Nguyên, người kia trong mơ màng có chút thân mật cọ cọ cổ Vương Nguyên, lại an tĩnh dựa vào vai Vương Nguyên.

Hai mắt Vương Nguyên có chút nóng lên, cắn môi tận lực không phát ra âm thanh, Dịch Dương Thiên Tỉ không tỉnh táo, không biết người đỡ mình là cậu, tới phòng buông anh ấy cậu liền đi.

Thang máy đến tầng 11 Vương Nguyên cố sức đem Dịch Dương Thiên Tỉ kéo ra, cậu so với Dịch Dương Thiên Tỉ thấp hơn nửa cái đầu, đỡ người có thân hình to lớn như vậy, như thế nào đều phải thực cố hết sức.

Hành lang tầng 11 thực an tĩnh, chỉ có ánh đèn cảm ứng khi hai người đi qua thì nhàn nhạt sáng lên, thảm mềm mại bao phủ tiếng bước chân, không có một tia âm thanh, giống như không có một tia cảm giác tồn tại.

Bị kéo bước chân Dịch Dương Thiên Tỉ có chút không thoải mái, không có ý thức càng thêm cọ sát người bên cạnh: “Nguyên Nguyên, anh nhớ em......”

Bả vai hơi gầy cứng đờ, hình như có cái gì vừa rớt xuống, Vương Nguyên tiếp tục đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ đi về phía trước, cúi đầu, nhìn không ra biểu tình.

Khi đi tới cửa Vương Nguyên có chút chống đỡ không được, mở cửa ra, dưới chân không vững hai người liền cùng nhau ngã vào phòng.

“A……”

Thảm rất dày thật không có bị thương, chỉ là Dịch Dương Thiên Tỉ dạ dày vốn quay cuồng lợi hại, bị ngã như vậy, nghiêng ngả lảo đảo đỡ tường đứng lên liền vọt vào toilet.

Vương Nguyên đứng lên, nghe trong toilet vọng ra tiếng nôn mửa khó chịu, gắt gao nắm chặt then cửa, tim như bị dao cắt.

Dịch Dương Thiên Tỉ uống say nguyên nhân cậu có thể đoán được hơn phân nửa, người Lưu Chí Hoành nói Dịch Dương Thiên Tỉ luôn tìm kiếm cậu cũng biết, đồ ngốc này, không phải đã nói tạm biệt rồi hay sao, vậy mà còn phải thương tổn chính mình như vậy.

Vương Nguyên biết mình nên rời đi, ở lại sẽ phát sinh cái gì cậu cũng khống chế không được, không dây dưa nữa sẽ tốt cho cả hai.

Thất bại thở dài, nhẹ nhàng đóng lại, đi đến quầy bar rót một chén nước, nhưng việc cậu làm vì Dịch Dương Thiên Tỉ trước nay đều không có nên hay không nên.

Không nên yêu nhau, không nên rời khỏi, không nên gặp lại, kết quả lại đều biến thành như vậy, biết rõ là không đúng, lại cứ thế mắc thêm sai lầm.

Vương Nguyên bưng ly nước đi vào toilet, Dịch Dương Thiên Tỉ cúi mình một tay chống tường đưa lưng về phía cậu. Mọi thứ trong dạ dày đã ói ra hết, chỉ còn lại từng đợt nôn khan.

Vương Nguyên đi qua ấn xả nước bồn cầu, đem ly nước đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ.

“Cám ơn……”

Dịch Dương Thiên Tỉ khàn khàn nói, nhận lấy ly nước, lại ở lúc ngẩng đầu uống nước mới thấy rõ người trước mắt.

“Bang!”

Ly thủy tinh rơi xuống nền gạch men sứ tạo ra thanh âm dị thường chói tai, Dịch Dương Thiên Tỉ phản ứng lại trước tiên, lắc lắc đầu đã đau đến muốn chặt đứt: “Xin lỗi, không cầm chắc.”

“Không sao, em rót ly khác, đừng nhúc nhích, cẩn thận bị thương.”

Dịch Dương Thiên Tỉ gật gật đầu, dạ dày cồn cào lợi hại hơn, cúi đầu lại là một trận nôn khan.

Rót một ly nước khác, Vương Nguyên đưa cho Dịch Dương Thiên Tỉ, mí mắt xinh đẹp lo lắng nhăn lại: “Cầm cho chắc, sao lại say thành như vậy, có khó chịu không?”

“Thực xin lỗi, không biết sao lại uống nhiều như vậy.”

Vương Nguyên không có ý trách cứ, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết vì cái gì phải xin lỗi, nhưng nhìn thấy Vương Nguyên không vui, theo bản năng liền cho rằng là do mình không tốt.

Dịch Dương Thiên Tỉ súc miệng xong, Vương Nguyên thật tự nhiên tiếp nhận cái ly đi ra ngoài lại rót thêm một ly.

Nước còn chưa rót xong liền nghe được trong toilet phát ra tiếng kêu rên, Vương Nguyên khẩn trương vừa mở cửa liền nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ té ngã, lòng bàn tay đè ở trên mảnh vụn của chiếc ly bị vỡ.

“Thiên Tỉ!”

Vương Nguyên tiến lên cố sức đem Dịch Dương Thiên Tỉ nâng dậy, cẩn thân mở lòng bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ ra, một mảnh đỏ tươi.

“Không phải kêu anh đừng cử động sao! Em đi kêu phục vụ.”

“Đừng đi.” Bàn tay đang chảy máu nắm lấy cổ chân Vương Nguyên, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy không đau bao nhiêu, ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, mỏi mệt cười cười, “Đừng đi, không có việc gì, không chết được.”

“Anh!” Vương Nguyên vội vàng ngồi xổm xuống kéo bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ qua.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ giọng mở miệng, giống hệt thời niên thiếu mỗi khi phạm sai lầm liền lấy lòng Vương Nguyên: “Thực xin lỗi, Nguyên Nguyên, em đừng tức giận.”

Vương Nguyên sửng sốt, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết muốn nói gì.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại cười cười: “Đụng tới em đều sẽ bị thương, đều quen rồi.”

Vương Nguyên không nói chuyện, mở bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ ra, cúi đầu cẩn thận rút những mảnh vỡ lớn ra.

“Không thể rút mấy mảnh nhỏ ra, đi bệnh viện đi.”

“Không đi.” Dịch Dương Thiên Tỉ rút tay lại, dùng khăn giấy lung tung cuốn ở trên tay vài vòng, giơ giơ lên: “Như vậy là tốt rồi.”

Máu nhiễm ở khăn giấy màu trắng thấy ghê người, Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nước mắt liền chảy ra.

“Đừng khóc, khóc cái gì.” Dịch Dương Thiên Tỉ có chút hoảng loạn, dùng bàn tay không bị thương giúp Vương Nguyên lau nước mắt, “Sẽ đi bệnh viện sau, hiện tại…… Không phải là vì muốn nhìn em lâu thêm một chút sao……”

Vương Nguyên nghiêng về một bên né tránh bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ, không dám nhìn hai mắt của anh: “Em…… Em cần phải trở về.”

Tay Dịch Dương Thiên Tỉ nâng cằm Vương Nguyên để Vương Nguyên nhìn mình, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vương Nguyên: “Phải đi về vậy vì cái gì muốn tới đây.”

“Em……”

“Nguyên Nguyên hư nhất có phải hay không!” Dịch Dương Thiên Tỉ kề sát vào Vương Nguyên, mê muội nhìn đôi mắt xinh đẹp của Vương Nguyên, giống đứa nhỏ ủy khuất, “Luôn là ở khi anh hạ quyết tâm liền tới làm anh dao động, anh nên làm cái gì bây giờ?”

Khi Vương Nguyên miễn cưỡng tìm về một chút thần trí đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ đè ở dưới thân, quần áo không biết bị ném ở nơi nào, ngực Dịch Dương Thiên Tỉ nóng rực làm cậu phát run, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, bị cồn kích thích, thân thể căn bản vô pháp khống chế.

“Thiên Tỉ…… Ưm……”

Dịch Dương Thiên Tỉ phủ lên môi Vương Nguyên, gặm cắn hôn liếm, anh chịu không nổi nhất chính là khi Vương Nguyên động tình kêu tên của anh, khi đó như thế, cho tới bây giờ cũng thế.

Như vậy không đúng, Vương Nguyên bị hôn cơ hồ hít thở không thông, còn sót lại sức lực muốn đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ ra, lại bị Dịch Dương Thiên Tỉ dùng bàn tay bị thương ngăn chặn, Vương Nguyên nghĩ đến miệng vết thương của anh liền không dám lộn xộn.

Dịch Dương Thiên Tỉ kề sát Vương Nguyên, hô hấp thô nặng mang theo mùi rượu, trong ánh mắt lại toàn là thống khổ, “Đừng đẩy anh ra, Nguyên Nguyên……”

Vương Nguyên hối hận, hoàn toàn hối hận, mảnh vụn thủy tinh giống như chui vào trái tim khiến cậu đau nói không nên lời, cậu không nên rời đi, bỏ lỡ mười năm, tra tấn hai người đến không giống người không giống quỷ.

“Đừng đi, Thiên Tỉ, đừng đi.”

Có cái gì đó ở trong đầu Dịch Dương Thiên Tỉ ầm ầm nổ tung, thế giới của anh từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Vương Nguyên liền lệch khỏi quỹ đạo, cái gì gia tộc cái gì trách nhiệm anh đều khinh thường, chỉ cần có Vương Nguyên, chỉ cần bên cạnh anh có Vương Nguyên.

Chính là thế giới này luôn thích đùa giỡn, lãnh khốc nhìn mọi người ruột gan đứt từng khúc, tàn nhẫn vô tình.

Có những lời bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà cả đời này đều không thể nói ra, bao gồm chữ "Được" mà Dịch Dương Thiên Tỉ muốn thốt ra, chỉ ở một giây kia, bọn họ có thể bắt được cả thế giới, hoàn toàn điên đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro