52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vũ Nhu.” Dịch Dương Thiên Tỉ ngăn Giản Vũ Nhu lại, bế Tony lên, “Cấp cứu.”, Sau đó đi nhanh xuống lầu.

Giản Vũ Nhu ném cho Vương Nguyên một ánh mắt lạnh thấu xương, sau đó vội vàng đi theo Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải xoay người đau lòng nhìn bên má Vương Nguyên đã sưng đỏ lên, đến chạm vào cũng không dám: “Nguyên Nguyên, đau không, đi, anh dẫn em tới chỗ A Diễn.”

“Không cần! Em không có việc gì.” Vương Nguyên giữ chặt Vương Tuấn Khải, ánh mắt tự do lại sợ hãi, “Em muốn đi xem đứa nhỏ, thằng bé có thể xảy ra chuyện hay không…… Có chuyện gì thì làm sao bây giờ……”

“Sẽ không.” Vương Tuấn Khải nắm bả vai Vương Nguyên, “Anh đều nhìn thấy, không phải em đẩy, mọi chuyện cứ giao cho anh, luật sư sẽ xử lý, không cần lo lắng.”

“Thằng bé thật sự xảy ra chuyện, luật sư cũng sẽ xử lý được sao!” Vương Nguyên rơm rớm nước mắt, “Thật sự xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ, thằng bé còn nhỏ như vậy……”

“Sẽ không, bây giờ chúng ta đến chỗ A Diễn, giúp đứa nhỏ kia tìm bác sĩ tốt nhất, cầu thang cũng không cao, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu Nguyên Nguyên, sẽ không có việc gì, được không?”

Mắt Vương Nguyên sáng rực lên, nắm chặt vạt áo trước ngực Vương Tuấn Khải, như tìm được một tia hy vọng, cẩn thận hỏi: “Thật ư, sẽ không xảy ra chuyện sao……”

Vương Tuấn Khải hôn lên trán Vương Nguyên, đây là cách mẹ an ủi anh ta khi còn nhỏ: “Sẽ không xảy ra chuyện gì, tin tưởng anh.”

Hơi thở ấm áp làm Vương Nguyên trở nên bình tĩnh, tìm về chút an ủi Vương Nguyên đột nhiên nhớ tới Dao Dao, buông Vương Tuấn Khải ra: “Anh đi tìm bác sĩ Tống, em chăm sóc cho Dao Dao.”

Vương Nguyên đi lên lầu, cô bé đã bị dọa cho choáng váng, cả người phát run mở to mắt nước mắt rơi đầy bên má: “Nguyên ca ca…… Em…… Có phải em…… Gặp rắc rối rồi hay không……Tony em ấy…… Ô ô…… Làm sao bây giờ……”

“Không sao, Dao Dao ngoan.” Vương Nguyên bế Dao Dao lên, “Dao Dao không phải cố ý, Dao Dao là vì ca ca, không trách Dao Dao, đừng sợ, mẹ em ở đâu, anh đưa em qua đó……”

Vương Tuấn Khải nhìn thoáng qua liền vội vàng rời đi, tên ngu ngốc này, bao giờ mới vì bản thân mà suy nghĩ một chút.

Vương Tuấn Khải cầm túi chườm đá đi vào văn phòng Tống Diễn liền nhìn thấy Vương Nguyên thất hồn lạc phách ngồi ở một chỗ, mày nhíu chặt, đi đến trước mặt Vương Nguyên ngồi xuống.

Nhìn bộ dáng Vương Nguyên đang khẩn trương muốn chết, Vương Tuấn Khải đem túi chườm đá nhẹ nhàng dán ở bên má Vương Nguyên, mở miệng trước: “Không có việc gì, đầu không bị ảnh hưởng. Hẳn là Dịch Dương Thiên Tỉ đã tính đi rồi, kết quả đứa nhỏ kia đột nhiên bị bệnh, mới tới đây. Ngất xỉu có thể là do bị kinh hách quá độ lại còn đang sốt cao, đừng lo lắng.”

Tinh thần căng chặt nháy mắt thả lỏng, thân thể Vương Nguyên mềm nhũn được Vương Tuấn Khải cẩn thận đỡ lấy, Vương Tuấn Khải thay đổi vị trí ngồi xuống cạnh Vương Nguyên, nửa ôm Vương Nguyên giúp cậu chườm đá, trong giọng nói có chút trách cứ: “Nhìn em còn nghiên trọng hơn đứa nhỏ kia, sưng lớn như vậy, bị đánh cũng không biết tránh đi sao, có đau hay không……”

“Đau.” Vương Nguyên thành thật nói, toàn bộ bên má đã nóng rát phát đau, túi chườm đá Vương Tuấn Khải đặt lên làm cậu cảm thấy hơi thoải mái một chút, cười khẽ, “Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần sau sẽ nhớ phải né tránh.”

“Còn có lần sau!” Vương Tuấn Khải trừng mắt nhìn Vương Nguyên, “Về sau ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không ai có thể bắt nạt em. Lần này…… Thực xin lỗi, đều do anh, anh nên ở bên ngoài chờ em.”

“Sao có thể trách anh.” Vương Nguyên cầm lấy túi chườm đá, “Tiểu Khải, cám ơn anh. Hôm nay nếu không có anh, em…… Cũng không biết nên làm cái gì……”

“Em cám ơn thì có ích lợi gì.” Vương Tuấn Khải thở ra, “Nguyên Nguyên, những gì làm vì em đều là do anh tự nguyện, tựa như em vì Dịch Dương Thiên Tỉ vậy, dù muốn bức chính mình mặc kệ em, nhưng vẫn lại quay về quan tâm em, cảm giác này em so với anh còn hiểu rõ hơn.”

“Em hiểu……” Vương Nguyên gật gật đầu nhìn Vương Tuấn Khải, “Tiểu Khải, em muốn đi thăm Tony.”

“Đừng đi.” Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên, “Đi cũng sẽ không được chào đón, em cảm thấy Dịch Dương Thiên Tỉ phải đối diện với em thế nào, đứa nhỏ không có việc gì là được rồi, chuyện khác khác giao cho anh, luật sư sẽ xử lý tốt. Cùng với thất vọng, không bằng ở chỗ anh tìm chút ấm áp, ngực chính là rộng mở vô điều kiện đối với em.”

Vương Nguyên nhấp miệng cười cười, lại có chút áy náy: “Tiểu Khải, thực xin lỗi.”

Vương Nguyên biết, như vậy là không đúng, từ chỗ Dịch Dương Thiên Tỉ bị thương trở về, đều là Vương Tuấn Khải ở bên cạnh cậu. Tứ cố vô thân như cậu, không có Vương Tuấn Khải, đã sớm không biết sẽ biến thành bộ dáng gì rồi.

“Ai, coi như mệnh anh không tốt, mỗi lần đều có thể gặp phải bộ dáng nghèo túng muốn chết của em.” Vương Tuấn Khải cà lơ phất phơ đỡ Vương Nguyên đứng lên “Haizz, cố tình lại không muốn nhìn bộ dáng khổ sở của em, có thể làm gì khác bây giờ?”

Vương Tuấn Khải cười đến hư hỏng, lại cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt thật sâu nhìn Vương Nguyên: “Không có việc gì, anh ở đây, cho em tùy ý sử dụng, anh a, là cam tâm tình nguyện.”

“Ha ha, tôi đã bỏ lỡ cái gì sao?” Tống Diễn vừa vào văn phòng liền nhìn thấy Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, rất có hứng thú nhìn hai người.

Vương Tuấn Khải lười nhác liếc Tống Diễn: “Phá hư không khí.”

Vương Nguyên vừa thấy Tống Diễn liền đứng dậy đi qua: “Bác sĩ Tống, Tony…… Thế nào……”

“Không cần lo lắng, chỉ là thân thể có chút trầy da, phần đầu cùng nội tạng đều không có tổn thương, còn có chính là bị kinh hách, mặt khác hết thảy đều OK.”

Có Tống Diễn cam đoan Vương Nguyên mới hoàn toàn thả lỏng, đã không còn lo lắng, trong lòng chua xót lại càng thêm dày đặc, miễn cưỡng hướng Tống Diễn xả ra nụ cười: “Vậy là tốt rồi, vất vả cho anh.”

“Không cần khách khí.” Tống Diễn xua xua tay, nhìn thấy bên má Vương Nguyên sưng đỏ, “Hừm, người phụ nữ kia xuống tay cũng quá nặng, Vương Tuấn Khải, cậu phải chăm sóc Vương Nguyên Nhi cho tốt.”

“Còn cần cậu nói.” Vương Tuấn Khải lẩm bẩm. Đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Nguyên, “Nguyên Nguyên, về nhà sao?”

“Tiểu Khải……” Vương Nguyên có chút khó xử mở miệng, “Em vẫn muốn qua đó, dù sao, chuyện cũng là vì em mà ra, em nên đi xem một chút……”

Vương Tuấn Khải cũng đoán được Vương Nguyên sẽ nói như vậy, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Anh giúp em qua nhìn xem, em như vậy xuất hiện không thích hợp.”

Thấy Vương Nguyên còn có chút do dự, Vương Tuấn Khải lại nói thêm: “Huống chi anh lại không thể đánh con gái, người đàn bà kia lại điên lên thì làm sao bây giờ?”

Nhắc tới Giản Vũ Nhu, Vương Nguyên an tĩnh lại, gật gật đầu: “Ừm, làm phiền anh.”

“Được rồi, ở đây chờ anh.” Vương Tuấn Khải nhìn Tống Diễn, “A Diễn, chiếu cố Nguyên Nguyên một lát.”

“Đã biết, cứ đi đi.” Tống Diễn xua xua tay.

Hành lang bên ngoài phòng cấp cứu thực an tĩnh, Giản Vũ Nhu do khẩn trương quá độ đã được đỡ vào phòng bệnh cao cấp nghỉ ngơi, chỉ có một mình Dịch Dương Thiên Tỉ mặt vô biểu tình đứng thẳng, nghe được tiếng bước chân trầm ổn, ngẩng đầu nhìn thấy là Vương Tuấn Khải đi tới.

“Cám ơn.” Dịch Dương Thiên Tỉ tuy rằng không thích Vương Tuấn Khải, nhưng biết bác sĩ là do Vương Tuấn Khải mời tới, một tiếng cám ơn vẫn là nên nói.

“Không cần cán ơn.” Vương Tuấn Khải đến gần Dịch Dương Thiên Tỉ, nghiêng nghiêng người dựa vào tường, cười khẽ, “Muốn cơm ơn thì hãy cám ơn Nguyên Nguyên, không phải là em ấy nói thì tôi cũng lười quản.”

Nhắc tới Vương Nguyên, biểu tình của Dịch Dương Thiên Tỉ có chút cương cứng, nhớ tới cái tát Giản Vũ Nhu đánh xuống, mím môi mở miệng: “Em ấy không sao chứ?”

“Haizz……” Vương Tuấn Khải có chút khoa trương thở dài, “Dịch tổng thật đúng là chu toàn a, nhọc lòng vì con trai còn nhớ thương Vương Nguyên. Nga, đúng rồi……” Vương Tuấn Khải nhìn nhìn trái phải, “Vợ anh đâu?”

Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý tới lời nói của Vương Tuấn Khải, ngẩng đầu nhìn ánh đèn phòng cấp cứu: “Chuyện của Tony tôi sẽ không truy cứu.”

Vương Tuấn Khải gật gật đầu: “Tôi có đứa em trai cũng cỡ tuổi của con trai anh, đại khái có thể lý giải tâm tình của Dịch tổng, cũng may đứa nhỏ không có việc gì.”

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ không nói lời nào, Vương Tuấn Khải nhìn qua: “Nói thật, vạn nhất đứa nhỏ xảy ra chuyện, Dịch tổng, tôi rất hiếu kì, anh sẽ đối với Nguyên Nguyên thế nào.”

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu tối tăm nhìn Vương Tuấn Khải: “Vương tổng, anh nghĩ quá nhiều.”

“Quả nhiên a.” Vương Tuấn Khải hiểu rõ gật gật đầu, “Rốt cuộc vẫn là con trai mình quan trọng hơn, cũng may không có việc gì, hắc, nếu không sẽ phải dùng nhiều sức lực để bảo hộ Nguyên Nguyên……”

Dịch Dương Thiên Tỉ một tay đem Vương Tuấn Khải hung hăng đẩy trên tường, đôi mắt lạnh băng nhìn Vương Tuấn Khải: “Vương Tuấn Khải! Tôi cảnh cáo anh, đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”

Hai người đàn ông trên hành lang, mang theo khí tràng cường đại của từng người, đối chọi gay gắt, đây là lần đầu tiên bọn hoh mặt đối mặt nói về Vương Nguyên, áp khí cực thấp làm người ta hít thở không thông, y tá đi ngang qua sợ tới mức có chút nhũn cả chân, hai người kia, thoạt nhìn đều thật đáng sợ.

“Ha ha……” Bị ấn ở trên tường, Vương Tuấn Khải không có chống cự, cười khẽ, trong ánh mắt lại là đồng dạng lạnh lẽo, “Tôi thật đúng là không biết giới hạn của Dịch tổng là ở đâu, vợ con đều bị Nguyên Nguyên gặp được, Dịch Dương Thiên Tỉ, anh rốt cuộc không làm tôi thất vọng.”

“Vương Tuấn Khải.” Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt cổ áo Vương Tuấn Khải, “Con đường tôi đi, còn không tới phiên anh đánh giá. Còn có, anh và em ấy như thế nào cũng được, không cần ở trước mặt tôi khoe khoang.”

“Đúng vậy, Dịch tổng thoạt nhìn cũng thật không quá tốt a.” Vương Tuấn Khải phi thường thông cảm gật gật đầu, lại một phen đẩy người đàn ông trước mặt ra, tới gần Dịch Dương Thiên Tỉ, thấp giọng nói, “Nhưng mà tôi tốt bụng nhắc nhở anh, Dịch Dương Thiên Tỉ, đừng tưởng rằng chỉ có một mình anh bị tổn thương.”

Vương Tuấn Khải nhìn thẳng Dịch Dương Thiên Tỉ, cuồng vọng vui sướng như kẻ thắng trận: “Anh nói đúng, tôi chính là đang khoe khoang. Dịch Dương Thiên Tỉ, anh thua rồi, Vương Nguyên là của tôi, tôi sờ được nhìn được, tôi có rất nhiều thời gian ở bên em ấy, làm em ấy yêu tôi. Nhưng anh không thể, anh, mang theo hối hận cùng vợ con mình sống cả đời đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro