62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng chúc Vương làm trong lòng Vương Nguyên lên men, người yêu cũ nắm tay con trai chào hỏi mình, hình ảnh này đối với Vương Nguyên mà nói, vẫn là có chút tàn nhẫn.

"Tony, xin chào." Vương Nguyên ôn nhu hướng về phía đứa nhỏ vẫy vẫy tay, Tony không đối địch cậu cũng coi như là chuyện tốt, Vương Nguyên nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ do dự mở miệng, "Tony...... Hiện tại có khỏe không...... Lần đó......"

Lần đó Tony bị ngã xuống cầu thang Vương Nguyên chưa từng gặp lại đứa nhỏ này, hiện tại nhìn đến lại lo lắng, lỡ như để lại di chứng gì đó......

"Rất khỏe, lần đó bị thương không nặng, Tony hiện tại thực khỏe mạnh." Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa tóc Tony, hướng Vương Nguyên trấn an cười cười, "Không sao đâu, không cần vì việc này mà tự trách."

"Ừm..."

Vương Nguyên gật gật đầu lại không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào, lần này gặp lại là ngoài ý muốn, cậu không có chuẩn bị, đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Hình như là có rất nhiều lời muốn nói, lại giống như tất cả đều không quan trọng.

Vẫn là Dịch Dương Thiên Tỉ mở miệng trước, ngữ khí bình tĩnh đè nén bao nhiêu cảm xúc: "Nguyên Nguyên, mấy năm nay, sống tốt không?"

Một câu này, hỏi ra làm Vương Nguyên muốn khóc.

Cái gì là tốt, cái gì là không tốt.

Vương Nguyên trả lời: "Em sống rất tốt, còn anh?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn nụ cười trên mặt Vương Nguyên, cũng cười theo: "Anh cũng vậy, Nguyên Nguyên, anh sống rất tốt."

Nước mắt vọt tới hốc mắt vẫn là bị bức trở về.

Vương Nguyên hiểu, kỳ thật anh, sống không hề tốt.

"Vậy là tốt rồi." Vương Nguyên gật đầu.

Như vậy thì tốt rồi, Vương Nguyên nghĩ, con trai của Thiên Tỉ thật đáng yêu, có lẽ cả nhà bọn họ sống thực hạnh phúc?

Vô lực thay đổi, lừa mình dối người, cũng coi như là tự an ủi đi.

"Sao lại về nước?" Vương Nguyên hỏi, cậu vốn cho rằng Dịch Dương Thiên Tỉ đi Canada, hẳn là sẽ không trở lại.

"Công ty có một số việc." Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời, "Còn em?"

"Em......" Vương Nguyên hơi hơi nắm chặt tay, "Tiểu Khải muốn về đây, em đi cùng anh ấy...."

Vương Nguyên cơ hồ không dám nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, trong ánh mắt kia nháy mắt sụp đổ, lại dùng hết sức lực làm chính mình thoạt nhìn thật tự nhiên.

Đau thương cũng chỉ trong nháy mắt, kỳ thật cũng là trong dự kiến, Dịch Dương Thiên Tỉ không hy vọng cũng không có quyền hy vọng Vương Nguyên cả đời này đều không yêu người khác.

"Hai người... Ở bên nhau?"

Vương Nguyên bình tĩnh nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ: "Đúng vậy."

Buổi tối hôm nay không có trăng, cũng không có sao, hắc ám làm người ta hốt hoảng.

Gương mặt Vương Nguyên chìm trong bóng đêm Dịch Dương Thiên Tỉ có chút nhìn không rõ lắm, tình yêu sẽ ích kỷ, cho dù biết Vương Nguyên không phải của mình, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không muốn để cậu là của bất luận kẻ nào.

Nhưng anh có tư cách gì, chính mình đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, dựa vào cái gì kêu Vương Nguyên không được yêu người khác.

"Vậy sao, trong ấn tượng Vương Tuấn Khải là người thực không tồi. Hai người ở bên nhau... Thực vui vẻ a..."

"Ừm, anh ấy rất tốt." Nghĩ đến Vương Tuấn Khải trái tim Vương Nguyên có chút ấm áp, "Tụi em......"

"Nguyên Nguyên!"

Vương Nguyên xoay người, Vương Tuấn Khải đứng cách đó vài bước, một thân tây trang thẳng tắp, soái khí bức người. Đây là bộ quần áo buổi sáng Vương Nguyên đã chọn cho anh ta, Vương Tuấn Khải hy vọng Vương Nguyên vẫn luôn như vậy đối với mình, những gì Vương Nguyên vì anh ta làm cùng những gì anh ta vì Vương Nguyên làm, đều còn chưa đủ.

Vương Nguyên đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải, nắm tay anh ta: "Anh tới rồi."

Không biết có phải do gió biển hay không mà tay Vương Nguyên có chút lạnh, Vương Tuấn Khải dùng sức nắm lấy: "Xin lỗi, anh đã tới muộn."

"Không sao, chúng ta về nhà đi." Vương Nguyên xoay người nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, "Thiên Tỉ, tụi em đi về trước."

"Dũng Thần đâu?" Đi đến bên cạnh xe Vương Nguyên cũng không thấy Kiều Dũng Thần, "Anh thấy nó đâu không?"

"Không cần lo cho nó." Vương Tuấn Khải mở cửa xe, "Kêu Chu Thanh đưa về rồi, đúng rồi, Chu Thanh đưa anh tới đây."

Vương Nguyên hiểu, ngồi vào ghế phó lái, là Chu Thanh thì cậu yên tâm rồi.

Vương Tuấn Khải lên xe từ ghế sau cầm bó hoa hồng đưa cho Vương Nguyên: "Hoa hồng, thích không?"

Vương Nguyên nhận bó hoa mặt có chút nóng lên, Vương Tuấn Khải là người thực lãng mạn, lúc ở Mỹ đã tặng rất nhiều quà cho Vương Nguyên, không phải vật gì quý, ven đường thấy thứ gì đáng yêu Vương Tuấn Khải cảm thấy đẹp cũng sẽ mua về cho cậu, Vương Tuấn Khải đúng là rất có tình thú, đối với Vương Nguyên mà nói, ánh sáng trên người Vương Tuấn Khải quá nhiều.

"Cám ơn." Khác lúc trước, Vương Nguyên lần này lại có chút thẹn thùng, "Thực thích."

"Bởi vì đến muộn, dùng nó để nhận tội." Vương Tuấn Khải lái xe, "Đói bụng chưa, muốn đi nơi nào ăn."

"Về nhà." Vương Nguyên ôm bó hoa, nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, "Em nấu cơm cho anh ăn, được không?"

Xe chạy đến đèn xanh đèn đỏ Vương Tuấn Khải nhận được điện thoại.

Vương Tuấn Khải chỉ nói một câu: "Được, tôi đã biết."

Buông di động Vương Tuấn Khải nghiêng đầu hỏi Vương Nguyên: "Nguyên Nguyên, muốn qua nhà anh không?"

"Hả?" Vương Nguyên tò mò, "Dũng Thần muốn ở nhà một mình sao?"

"Hôm nay nó không về nhà, đừng lo lắng, có Chu Thanh rồi." Đèn xanh nhảy qua Vương Tuấn Khải lại lái xe, "Kiều Dũng Thần lúc này, không biết nên đối mặt với em như thế nào."

Vương Nguyên nghẹn lời, Dịch Dương Thiên Tỉ xuất hiện liền dao động quan hệ giữa ba người bọn họ. Cậu, Tiểu Khải còn có Dũng Thần, đều bị ảnh hưởng.

Một đường đi không nói chuyện, thần sắc của Vương Tuấn Khải giống như Vương Nguyên mới vừa gặp một người bạn bình thường, nhưng Vương Nguyên biết, Vương Tuấn kKhải không đề cập tới, cũng không phải trong lòng không để ý.

Vương Tuấn Khải là người rất biết kiềm chế, thời điểm mấu chốt Vương Tuấn Khải có lực tự khống chế mạnh hơn người khác, bất luận là sự việc hay con người, càng nghiêm trọng càng bình tĩnh.

Xe đến bãi đỗ xe Vương Tuấn Khải ngừng xe: "Nguyên Nguyên, tới rồi, xuống xe đi."

Vương Tuấn Khải vừa định mở cửa xe, tay đã bị Vương Nguyên nắm lấy. Đối diện đôi mắt của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải trong lòng căng thẳng, vẫn là cười cười mở miệng: "Làm sao vậy Nguyên Nguyên..."

"Tiểu Khải." Vương Nguyên có chút vội vàng, cậu sốt ruột muốn giải thích, có một số việc, đối với Vương Tuấn Khải, là không công bằng, "Em......"

"Suỵt....."

Vương Tuấn Khải thu hồi cánh tay đang mở cửa xe đặt ở bên môi làm động tác im lặng, nhẹ nhàng đem bó hoa trong ngực Vương Nguyên đặt ở ghế sau.

Vương Tuấn Khải kề sát vào Vương Nguyên, tay vịn sau cổ Vương Nguyên, nhẹ nhàng kéo lại, hai đôi môi dán sát.

Trong xe thực yên tĩnh, thanh âm môi lưỡi đụng chạm đều thực rõ ràng, Vương Tuấn Khải lúc bắt đầu hôn thực ôn nhu, chậm rãi thâm nhập dần dần trở nên xâm lược lại vô pháp kháng cự.

Khi cả hai sắp không thở nổi Vương Tuấn Khải mới buông Vương Nguyên ra, nhìn Vương Nguyên bởi vì mình mà hai má trở nên ửng hồng cùng ánh mắt mê mang, trong lòng Vương Tuấn Khải có chút đau, anh ta thật sự không muốn buông người này ra.

Vương Tuấn Khải đem tay đặt lêm ngực Vương Nguyên, ngẩng đầu hướng Vương Nguyên cười: "Em xem, hôn anh tim em vẫn như cũ đập rộn ràng, có phải lại thích anh nhiều hơn một chút hay không?"

"Tiểu Khải......"

"Nguyên Nguyên, mặc kệ là Dịch Dương Thiên Tỉ hay là ai, anh đều không để bụng." Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên là đang giãy giụa, giãy giụa cũng tốt, ít nhất anh ta ở trong lòng Vương Nguyên, vẫn là có một vị trí, "Anh để ý, là ở bên anh, em có thể vui vẻ hay không, em yêu anh, là chuyện sớm hay muộn."


_______
VTK, anh k để cho con nhà ngta giải thích gì cả, thích tự ngược đến thế à???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro