Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật an tâm khi ở đây, thật ấm, giống như được bao bọc trong những tia nắng. Mình muốn ở đây, nơi có mùi như gió biển và có thể cảm nhận được sự sống đang bắt đầu nảy nở. Nơi mà địa vị và lòng tốt đều bình đẳng như nhau, mọi thứ dường như đều có thể xảy ra và sự nghi ngờ thì hoàn toàn không tồn tại. Mình muốn ở lại đây cùng với người chủ của vùng đất này này mãi mãi.

---

Sunny rung chuyển dữ dội khi đón nhận những viên đạn đại bác đang bắn tới từ rất nhiều hướng. Con thuyền bị bao vây bởi hàng chục tàu hải quân. 

"Chúng ta không còn thể ở lại đây nữa, Franky chuẩn bị Coup de burst!" Luffy hét lên giữa những tiếng nổ khi các viên đạn rơi xuống.

"Aye, aye truyền trưởng!" Franky đáp lại khi vội vàng bảo Usopp nạp một thùng cola mới. Luffy nhảy lên không trung để chặn những viên đạn bắn trúng con thuyền, nhưng ngay lập tức bị chặn lại bởi Sanji.

"Đừng khiến Nami-swan của tôi gặp nguy hiểm, ở yên đó!" cậu nói trong khi chỉ tay về bãi cỏ của Thousand Sunny. Luffy ngồi xuống, khoanh chân và tay lại càu nhàu.

"Cậu không cần phải hét lên như thế." Cậu lầm bầm khi Sanji phóng mình lên trời để đá bay những viên đại bác như thể chúng chỉ là những quả bóng chứa đầy khí Heli.

Franky đã lái con thuyền đi một cách thất thường trong vòng vây không có lối thoát mà các tàu hải quân đã tạo ra với hy vọng tránh được những luồng đạn đại bác lớn. Franky liên tục xoay bánh lái tạo ra những pha quẹo gắt, mọi người đứng trên boong tàu cứ lắc lư, từ bên này sang bên kia, mặc cho họ có một đôi chân đầy kinh nghiệm đi biển.

Có thể nghe thấy tiếng va chạm từ dưới boong, sau đó là một tiếng hét hoảng sợ, Usopp chạy lên boong với cơ thể ướt đẫm thứ rõ ràng không phải là nước biển và suýt chút nữa đã bay ra khỏi con tàu nhờ kĩ năng lái thuyền đầy "khéo léo" của Franky. Cậu bị đập mạnh vào lan can bên cạnh và cố gắng nắm lấy và hét lên với Franky "Thật là một mớ hỗn độn bên dưới, những thùng cola bị vỡ và những mảnh gỗ vụn ở khắp mọi nơi!"

Mọi người đều bối rối không biết phải làm gì nhưng họ vẫn tiếp tục chống lại các cuộc tấn công từ trên không, họ nhìn những chiếc thuyền hải quân nhỏ hơn đang được hạ xuống nước. 

"Bên hải quân đã tạo ra một hàng rào với những con tàu lớn và sẽ sử dụng những chiếc thuyền nhỏ để cố gắng lên tàu của chúng ta." Robin giải thích khi cô thực hiện một tấm lưới bằng tay để ngăn chặn ít nhất tám viên đạn.

"Well, chúng ta phải làm gì?!" Zoro hét lên, càu nhàu khi cắt và thái thêm những viên bowling không-thân-thiện.

"Tớ không biết." cô trả lời.

"Không có nhiên liệu cho một cú Coup de burst hay một phát bắn Gaon cannon, chúng ta không thể đi qua và nếu chúng ta cố gắng tạo ra một con đường, bọn chúng sẽ thu hẹp khoảng cách chỉ bằng cách di chuyển đến gần chúng ta hơn, và nếu chúng ta rời thuyền để tấn công tàu của hải quân thì ta có thể sẽ bị thương và nó sẽ cản trở việc trốn thoát của chúng ta." Robin giải thích.

"Chúng ta đang gặp khó khăn" Luffy nói một cách thờ ơ khi cậu lơ đãng ngoáy mũi và hất cục gỉ mũi vừa lấy được về phía Usopp, nó dính chặt vào ngay đỉnh của chiếc mũi dài. Usopp nổi giận vì sự kinh tởm của nó trong khi Luffy đang gỡ Nami ra khỏi cậu, sự khó chịu ngay lập tức hiện rõ trên khuôn mặt cô khi cậu hoàn toàn rời xa cô. Cậu bắt đầu cởi bỏ chiếc cardigan của mình và phủ nó lên người Nami, cậu cũng bỏ mũ ra và đội nó lên đầu cô.

Nami ngay lập tức hít thở mùi hương còn lại trên chiếc áo cardigan và mũ của cậu và trấn tĩnh lại. Luffy nhìn Usopp một cách nghiêm túc.

"Hãy trông chừng cậu ấy khi tớ đi." cậu nói một cách cộc cằn khi vươn tay lên cánh buồm và phóng lên trời trước khi ai đó kịp nói lời nào. Cậu đáp xuống con tàu đang ở ngay trước Sunny và ngay lập tức bắt tay vào việc, con tàu chìm ngay trong vài giây, có thể nhìn thấy binh lính hoảng loạng nhảy xuống biển. Luffy nhảy từ tàu này sang tàu khác, ba con thuyền đã bị đưa xuống đáy biển đầy băng giá.

---

Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến khi một giọng nói bùng nổ vang lên từ Sunny. "LUFFY MŨ RƠM!" 

Luffy quay lại nhìn về phía con thuyền của mình và một chiếc tàu ngầm lớn tối màu nhấp nhô trên mặt nước ngay bên cạnh Sunny. Tất cả những chiếc thuyền nhỏ chỉ là một sự đánh lạc hướng để cho phép con tàu ngầm đó tiếp cận Sunny mà không bị chú ý.

Luffy ngay lập tức sử dụng Gomu gomu no Rocket để quay về Sunny và đứng trên boong tàu của mình, đối diện với một người đàn ông có làn da xanh xao, gần như là một người chết và có vẻ thấp hơn cậu, hắn ta có một mái tóc màu nâu vàng và vài vết sẹo nhỏ không đáng kể đến, khoác trên người một bộ đồng phục nhăn nheo nói lên tần suất hoạt động của hắn. Nhưng Luffy không quan tâm đến điều đó, điều cậu quan tâm là những gì hắn đang có trong tay.

Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy lúc này là sự chuyển động của nước biển khi mọi cuộc tấn công đã dừng lại, tất cả ánh mắt của bảng hải tặc Mũ Rơm đều đổ dồn vào tên đàn ông độc nhất này, người đang ôm một cô gái tóc cam đối diện với Luffy, cánh tay phải của hắn đặt ngang cổ họng, trong khi cánh tay trái thì đặt một khẩu súng lục ngay thái dương của cô, Luffy nhìn thấy cơ thể cô run lên.

"Thả cô ấy ra." câu nói không thể hiện sự tuyệt vọng cũng không phải là một lời đe dọa, nhưng ẩn bên trong những lời nói đó thể hiện một sự căm ghét cháy bỏng sâu sắc hơn, thậm chí là sự ghê tởm, khi hắn dám lợi dụng điểm yếu hiện tại họ, nàng hoa tiêu.

"Ta tên là Methias J Sipethet, chỉ huy của hạm đội tuyệt vời này." Hắn nói trong khi nhìn tất cả thủy thủ đoàn.

"Tôi không quan tâm ông là ai, hãy giao hoa tiêu của tôi ra và tôi sẽ để ông rời đi với một cơ thể còn nguyên vẹn." Luffy đe dọa khi tiến một bước đến gần Methias.

"Chà, chuyện này sẽ không diễn ra như thế." Hắn trả lời lại một cách bình tĩnh khi hắn đẩy nòng súng mạnh hơn vào thái dương của Nami "Nó diễn ra như thế này, ta nói cho ngươi biết những gì ta muốn, ngươi thực hiện nó cho ta và ta sẽ nghĩ đến việc tha mạng cho cô gái này." 

Hắn vuốt nhẹ lên mái tóc màu cam của cô. "Ta thừa nhận, sẽ là một ngày buồn khi một vẻ đẹp như vậy bị lãng phí. " Hắn nói khi nhìn lên Luffy một lần nữa.

"Ông muốn gì?" Luffy nghiến răng nói.

"Ta muốn ngươi, mũ rơm. Một cống phẩm đưa lên cho cấp trên, không gì giúp ngươi có thể thăng cấp nhanh hơn bằng việc bắt giữ một tên cướp biển với số tiền thưởng 1,5 tỷ Belly." Luffy nhìn Nami, nhìn thấy cách mà cô run rẩy trong người hắn, quyết định dễ dàng được thực hiện.

"Được thôi, nhưng ông phải thả tất cả họ đi." Luffy nói, cơn tức giận bùng cháy trong lòng, Methias nhếch mép cười, hắn vòng tay mình chặt hơn quanh cổ họng Nami khiến cô vặn vẹo và run rẩy. 

"Dừng lại" Luffy nhổ nước bọt khi Methias đặt khẩu súng lục của mình vào bao da ở bên cạnh.

"Ngay sau khi ngươi mang chúng vào." Hắn nói khi rút còng tay hải lâu thạch từ thắt lưng của mình, ném chúng về phía Luffy và nó hạ cánh trước mặt cậu với một tiếng đập kim loại lạnh lẽo.

"Luffy đừng." cậu nghe Chopper nói trong tuyệt vọng.

"Xin lỗi các cậu, tớ không thể nghĩ ra cách nào khác." Cậu nói một cách bình tĩnh, mắt không rời Methias, khi cậu nhặt chiếc còng và buộc chúng quanh cổ tay, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cậu, cậu cảm thấy yếu đi dù đã cố gắng hết sức không để nó hiển thị.

"Tốt, giờ thì đến đây." Methias nói với vẻ đắc thắng khắc sâu trên khuôn mặt của hắn tuy nhiên điều đó không có nghĩa là hắn đang mất cảnh giác, thực tế hắn thậm chí còn bất an hơn vì ít nhất, sát khí của Luffy không hề giảm đi. Cuộc trao đổi này có thể khiến mọi kế hoạch của hắn tan thành mây khói nếu thất bại, mỗi bước đi của Luffy về phía mình, một sự lo lắng thoáng qua trong hắn.

Bước đi của Luffy chậm và nặng hơn bình thường, chắc chắn là ảnh hưởng của chiếc còng. "Mũ rơm, ta sẽ cho phép bạn bè của người thoát nếu ngươi hứa không phản kháng." Methias đưa ra lời đề nghị khi Luffy bị hai người lính hải quân tóm cổ 

"Đó là những điều tôi muốn nói nhưng," Đôi mắt của Luffy nhìn về phía hắn ta, tia sáng trong đó sắc bén hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào. Những người lính hải quân ở hai bên cậu gục xuống, Methias dao động một chút dưới Haki bá vương của Luffy nhưng vẫn trụ vững.

"Đừng nghĩ rằng tôi không thể tiêu diệt ông chỉ bởi vì tôi bị trói." Luffy đe dọa bằng một giọng nói cộc cằn, mắt cậu sáng lên như miếng bạc được đánh bóng, đe dọa sẽ dùng tay không để moi nội tạng hắn nếu hắn dám làm khác với thỏa thuận. Luffy lững thững đi đến mạn tàu, Methias theo sau cậu, không bao giờ mắc sai lầm quay lưng của mình về phía Luffy hay băng của cậu.

Luffy nhảy khỏi tàu lên chiếc tàu ngầm đang chờ của Methias, tất cả thuyền viên của băng Mũ Rơm đều ôm mặt nhăn nhó và nắm chặt tay vì biết rằng họ không thể làm gì với Nami vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm. Methias lôi từ trong túi ra một con Den den mushi nhỏ và nói chuyện với ai đó.

"Một khi tàu ngầm đã ở khoảng cách an toàn, hãy tách các tàu số 5 và 6 ra để dọn đường cho nhóm Mũ Rơm và không làm gì cả, hãy để chúng rời đi." Người lính ở đầu bên kia định lên tiếng phản đối nhưng hắn đã dập máy.

"Thật lâu, Mũ rơm." Methias nói khi ném Nami xuống đất và nhanh chóng nhảy qua lan can tàu ngầm, các thuyền viên ngay lập tức lao về phía trước. Robin chộp lấy những món đồ của Luffy còn lưu lại mùi, Zoro, Sanji và Franky chạy đến mạn tàu thì thấy chiếc tàu ngầm đã chìm xuống mặt nước, cả bọn định nhảy xuống nhưng bị chặn lại bởi Robin.

"Chúng ta không thể đuổi theo cậu ấy ngay bây giờ, chúng ta bị bao vây và không thể thoát ra, cần phải đợi thời điểm thích hợp." cô nói, ánh mắt đau khổ khi cô và Chopper quấn Nami trong nhiều lớp áo của Luffy.

"Franky, đi ra giữa các con tàu." Robin ra lệnh, Franky ngay lập tức định lên tiếng không đồng ý nhưng Robin đã ngăn cậu lại trước khi cậu có thể.

"Đây là tất cả những gì chúng ta có thể làm bây giờ, chúng ta không thể phá hỏng cơ hội mà Luffy đã cho chúng ta và chúng ta phải tin tưởng rằng cậu ấy có thể tự chăm sóc bản thân cho đến khi chúng ta có thể giải cứu cậu ấy." 

Sự run rấy của Nami giảm bớt khi cô ngồi xuống, được bao phủ bởi mùi của Luffy. Robin làm vơi đi sự lo lắng trong giọng nói của cô và nói một lần nữa với niềm tin tưởng. "Chúng tớ phải tin tưởng vào thuyền trưởng của mình, chúng ta sẽ trở lại vì thuyền trưởng của chúng ta." 

Mọi người im lặng nhưng chắc chắn họ đã nghe thấy, bởi nếu bạn nhìn xung quanh, bạn sẽ nhìn thấy những cái nắm tay và hàm răng đang siết chặt, mọi người đã sẵn sàng xé xác Methias thành những mảnh vụn.

-End Chap 6-

Linh, 00:43, 14/11/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro