Hồi 21: Không ai sánh bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng sáng tỏ từ giếng trời chiếu rọi xuống, rải lên thân hình thiếu nữ, nhìn càng thêm yếu đuối động lòng người. Trang phục nàng xộc xệch, quần nửa tụt xuống, nằm rạp trên mặt đất như cún con, bờ mông trắng nõn hoàn toàn bày ra trước mắt, thậm chí lờ mờ thấy được một vật nhỏ mềm mại ngoan ngoãn rũ giữa hai đùi.

Bạch Tố Trinh qua mấy trăm năm dẫn dắt người mới, đã nhìn thấy biết bao thân thể diễm lệ, nhưng chưa từng có lần nào ánh mắt tránh né như hôm nay, không biết phải nhìn vào đâu. Ngay cả cây roi mây dài ba thước trong tay cũng cứng đờ giơ lên giữa không trung, đánh cũng không được, mà không đánh cũng không xong...

Huyền Thanh Sầm cắn răng chờ đợi, đợi trái đợi phải, mãi không thấy roi giáng xuống như đã tưởng. Nàng khó hiểu nhổm dậy quay đầu lại, phát hiện Bạch Tố Trinh đứng sững ở đó với vẻ mặt phức tạp.

– Tỷ tỷ, có phải đang thương xót Thanh nhi? Muốn đánh thì cứ đánh đi, không cần phải thương xót ta. Là do ta làm sai, đáng bị trừng phạt. Huống hồ tỷ tỷ giáo huấn ta cũng là vì muốn tốt cho ta... Ái ui! Tỷ đánh thật à! – Huyền Thanh Sầm siết chặt mông, cơn đau rát tức thì lan ra khắp cơ thể!

Nàng không dám vận linh lực, dĩ nhiên cũng không có công pháp hộ thể, lần này bị ăn đòn là thật sự rát da rát thịt, để nàng triệt để hiểu được thế nào là "thấm thía tận xương"!

– Nếu hôm nay ta không nghiêm phạt, ngươi làm sao lấy đây làm bài học nhớ đời được? – Bạch Tố Trinh cố gắng trấn định, vung tay quất thêm một roi nữa.

Huyền Thanh Sầm vốn định kêu to, nhưng nghe thấy lời này của Bạch Tố Trinh, nàng cắn răng nuốt tiếng rên vào bụng. Thầm nghĩ phạt thì cứ phạt đi, bản thân vừa rồi lớn tiếng khoác lác, giờ mà cầu xin tha thì còn mặt mũi nào nữa.

Vì thế trong phòng tu luyện, nhất thời chỉ còn lại tiếng quất roi chan chát.

Chỉ chốc lát sau, bờ mông trắng mịn của thiếu nữ đã rướm máu, ngấn đỏ đan xen!

Huyền Thanh Sầm không rên một tiếng, dù mồ hôi lạnh đã ướt đẫm trên trán, hai chân run rẩy, khó lòng giữ nổi tư thế quỳ, nhưng mỗi lần ngã xuống, nàng lại gắng gượng ưỡn lên, sợ rằng Bạch Tố Trinh hiểu lầm nàng dám làm mà không dám chịu.

Bạch Tố Trinh thấy vậy không khỏi cau mày, động tác trên tay cũng chậm lại. Nàng vốn tưởng Huyền Thanh Sầm mồm mép lanh lợi, chắc hẳn sẽ nghĩ cách xin tha hoặc giở trò lẩn tránh, nào ngờ đối phương lại thành thật chịu phạt như vậy, ngược lại khiến nàng tiến thoái lưỡng nan...

Đánh đến cuối cùng, lực tay của Bạch Tố Trinh đã dần yếu đi, trong lòng còn sinh ra chút áy náy.

– Thôi đủ rồi! – Nàng dứt khoát ném roi mây đi.

Huyền Thanh Sầm nghe vậy run rẩy quay đầu lại:

– Tỷ tỷ phạt xong rồi sao? Ta vẫn chịu được, tỷ tỷ không cần nương tay...

– Ngươi mong ta phạt ngươi đến thế à? – Bạch Tố Trinh thấy gương mặt thiếu nữ tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ, nhưng miệng lại không chịu thua, có chút bực bội nói – Ngày thường miệng lưỡi trơn tru là thế, hôm nay sao lại im thin thít vậy hả? Hay là trong lòng ngươi không phục sự quản giáo của ta?

Huyền Thanh Sầm nghe vậy, vô cùng ấm ức:

– Oan uổng quá! Sao ta dám không phục sự quản giáo của tỷ! Ta ước gì tỷ quản ta cả đời! Lần này là ta sai trước, tỷ tỷ muốn đánh muốn mắng, ta đều mặc cho xử trí, chỉ mong tỷ tỷ có thể xả giận...

– Ta phạt ngươi là vì muốn xả giận cho ta sao?

– Đương nhiên không phải, Thanh nhi nhớ kỹ rồi! Nhớ kỹ rồi! – Huyền Thanh Sầm vội vàng tỏ thái độ.

Bạch Tố Trinh lúc này mới giãn mày, hừ lạnh một tiếng:

– Còn không mau đứng lên?

Huyền Thanh Sầm nhận được lệnh liền thầm thở phào, nàng định kéo quần mặc vào, nhưng vải vừa chạm vào chỗ đau liền như lửa đốt lan tràn, khiến nàng đau đến bật khóc!

Bạch Tố Trinh rốt cuộc vẫn mềm lòng, quay người đi đến phòng luyện dược lấy thuốc mỡ, trở về ngồi trên bồ đoàn đá, ngoắc tay gọi:

– Lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.

– Hả? – Loại việc này, Huyền Thanh Sầm sao dám để nàng làm thay – Ta... Ta tự làm là được rồi.

– Ngươi không nhìn thấy vết thương, làm sao mà bôi?

– Ta... – Huyền Thanh Sầm đỏ bừng hai má, ấp úng hồi lâu, sống chết không chịu.

Bạch Tố Trinh làm sao nhìn không ra sự ngượng nghịu của thiếu nữ, cố ý nói:

– Lạ thật, lúc cởi quần chịu phạt có thấy ngươi sợ gì đâu, bây giờ ngược lại đôi co với ta?

Huyền Thanh Sầm nghếch cổ cãi lại:

– Đó là hai chuyện khác nhau! Đầu lìa máu chảy chịu đòn roi, ta mà nhíu mày thì chính là kẻ hèn nhát! Nhưng để mông trần cho người khác hầu hạ thì còn ra thể thống gì nữa! Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ... sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?

Bạch Tố Trinh nghe vậy, cố nhịn ý cười dưới đáy mắt, đổi giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:

– Được rồi, ngươi sợ gì chứ, nơi này chỉ có hai chúng ta. Tỷ tỷ thề tuyệt đối không nói ra ngoài, chẳng lẽ Tiểu Thanh không tin tỷ sao?

Nghe đến đây, Huyền Thanh Sầm nào dám phản bác:

– Ta tất nhiên là tin tỷ tỷ... Chỉ là nơi bị thương thật sự bất nhã, ta sợ làm bẩn tay tỷ...

– Lương y như từ mẫu, không cần phải so đo nhiều như vậy – Bạch Tố Trinh dứt khoát đứng dậy, trực tiếp kéo nàng đến cạnh bồ đoàn bằng đá.

Thấy không thoát được kiếp nạn này, Huyền Thanh Sầm đành cau mày, miễn cưỡng cởi quần một lần nữa.

Bạch Tố Trinh thì ngồi xuống một cách tự nhiên, vỗ nhẹ lên hai đùi ra lệnh:

–Lại đây, nằm úp lên đùi ta.

Huyền Thanh Sầm do dự một lát, cắn răng quỳ xuống, mặt đỏ bừng, cúi người nằm lên đùi của chấp giới sứ giả. Trong lúc đó, nàng còn vô cùng cẩn thận điều chỉnh tư thế, sợ chỗ nào đó đụng chạm mạo phạm đến giai nhân.

Bạch Tố Trinh không hề hay biết nỗi lo sợ của thiếu nữ, trước tiên dùng ngón áp út lấy ra một ít thuốc mỡ trắng từ trong lọ, trước khi bôi còn không quên dặn dò:

– Bôi thuốc sẽ khó tránh khỏi chạm vào vết thương, nếu đau thì phải nói cho ta biết, hiểu không?

Huyền Thanh Sầm ngoài mặt im lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm không kêu một tiếng, bất luận thế nào cũng phải giữ cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng!

Ai ngờ cái mông bỗng nhiên lạnh đi.

– Ặc...

Tiếng rên suýt nữa bật ra khỏi miệng, hoàn toàn không thể khống chế được.

Bạch Tố Trinh lập tức lo lắng hỏi:

– Đau lắm sao? Ta còn chưa chạm vào vết thương... – Thì ra vừa rồi nàng vô tình thổi nhẹ một hơi lên vết đỏ loang lổ trên mông.

Huyền Thanh Sầm vì không nhìn thấy động tác của người phía sau, cũng không biết khi nào đối phương sẽ ra tay, cơ thể nhạy cảm hơn bình thường, mới thình lình giật mình như vậy. Nàng biết mình đã làm trò cười, lập tức mặt đỏ bừng, liên thanh thúc giục:

– Ta không đau! Tỷ tỷ làm nhanh đi, ta sẽ không kêu nữa!

Bạch Tố Trinh vốn đã có phần áy náy vì trừng phạt quá nặng, bây giờ sao có thể để Huyền Thanh Sầm chịu thêm ấm ức:

– Tiểu Thanh, đau thì cứ kêu, không được cố nhịn. Trước mặt tỷ tỷ, ngươi không cần lúc nào cũng gồng mình...

Huyền Thanh Sầm không đồng ý:

– Cái gì mà gồng mình! Tỷ tỷ chớ có coi thường ta! Mấy vết thương ngoài da này, ta căn bản không để vào mắt.

– Tỷ tỷ không có ý coi thường ngươi. Ta chỉ hy vọng khi ngươi ở chỗ của ta, có thể không cần bận tâm quá nhiều – Bạch Tố Trinh vừa kiên nhẫn giải thích vừa bôi thuốc, ngón áp út của nàng nhẹ nhàng xoa quanh vết thương, động tác vô cùng dịu dàng – Vì dù ngươi mạnh mẽ hay yếu đuối, đều sẽ không thay đổi cách nhìn của ta đối với ngươi.

Huyền Thanh Sầm nghe vậy, liền dỏng tai tò mò:

– Vậy tỷ tỷ rốt cuộc nhìn nhận ta thế nào?

– Sao vậy, cách nhìn của ta với ngươi quan trọng lắm sao? – Bạch Tố Trinh nhìn như thuận miệng hỏi lại.

Huyền Thanh Sầm lập tức xoay mình nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc:

– Quan trọng, đương nhiên là quan trọng!

– Aiz, đừng cử động lung tung – Bạch Tố Trinh vội đè nàng xuống, nhưng miệng lại không nhịn được trêu chọc – Vì sao lại quan trọng?

Không hổ là người cao hơn mấy trăm năm kinh nghiệm, Huyền Thanh Sầm bị dẫn dắt tâm lý vẫn không tự biết, còn ngoan ngoãn đáp:

– Khi ta mới hóa hình người, người đầu tiên ta gặp chính là tỷ tỷ. Tỷ tỷ không chỉ đặt tên cho ta, còn che chở ta chu toàn, nay lại cứu mạng ta. Tỷ tỷ làm sao có thể không quan trọng?

Bạch Tố Trinh mỉm cười lắc đầu:

– Những việc đó chỉ là chuyện nhỏ, có gì đáng để ghi nhớ như vậy?

– Đáng lắm! Tỷ tỷ đối xử tốt với ta, ta cả đời cũng không quên. Đối với ta mà nói, tỷ tỷ quan trọng không ai sánh bằng ... – Thiếu nữ nói với giọng chân thành.

Ngón tay của Bạch Tố Trinh khẽ dừng lại, có chút xúc động nói:

– Không ngờ trong lòng Tiểu Thanh, ta lại quan trọng đến vậy.

Đáng tiếc...

Đáng tiếc.

Người lớn tuổi hơn khẽ thở dài.

Huyền Thanh Sầm không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của người phía sau, bởi vì giờ phút này nàng đang chìm sâu vào những lời bộc bạch vừa thốt ra.

Cái gì gọi là "không ai sánh bằng"?

Khi Huyền Thanh Sầm thốt ra câu này, dù nàng không muốn đối mặt đến mấy, cũng không thể không thừa nhận, thì ra bất tri bất giác, sự ái mộ dành cho Bạch Tố Trinh đã vượt qua người năm trăm năm trước...

Có lẽ, từ khi nàng đồng ý ở lại Thủy Nguyệt Động Thiên, đã định sẵn kết cục phản bội chấp niệm này.

Nhưng nàng còn biết làm sao đây?

Ngoài việc hoàn toàn phải lòng Bạch Tố Trinh, Huyền Thanh Sầm dường như không còn lựa chọn nào khác.

Trong phòng tu luyện, hai người tự ôm tâm sự, nhất thời im lặng không nói gì.

Đầu óc Huyền Thanh Sầm rối tung, bỗng cảm thấy mông ngứa ngáy, vô thức đưa tay lên gãi.

– Đừng động vào! – Bạch Tố Trinh vội nắm lấy cổ tay nàng ngăn lại – Thuốc bắt đầu có tác dụng, vết thương chắc chắn sẽ khó chịu đôi chút, nhưng tuyệt đối không được gãi lung tung, kiên nhẫn chịu đựng một chút, được không?

– Như có hàng vạn con kiến đang cắn, sao mà chịu nổi... – Huyền Thanh Sầm giãy giụa – Tỷ cứ thả ta ra, để ta gãi chút cho đỡ ngứa...

Bạch Tố Trinh sợ nàng mất kiểm soát, đành phải mở hai chân ra, thuận thế kéo người vào lòng giữ chặt:

– Nghe lời ta, chỉ cần chờ miệng vết thương khép lại sẽ ổn thôi...

Thiếu nữ quỳ gối dựa vào lòng chấp giới sứ giả, cuối cùng cũng yên tĩnh được một lát.

Tuy nhiên, chỉ sau vài nhịp thở, Huyền Thanh Sầm phát hiện ra một chuyện khó nói hơn: Nàng vừa bôi thuốc xong, còn chưa kịp mặc quần, giờ đây vật kia lại dán vào nơi không nên dán...

– Tỷ tỷ, ngươi... ngươi thả ta ra đi...

– Đừng vội, sắp qua rồi.

Mặt Huyền Thanh Sầm đỏ ửng, giọng mang chút run rẩy:

– Ta sợ nếu không thả ra... sẽ có chuyện mất thôi... – Mũi nàng ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, thần trí bắt đầu mơ hồ.


𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro