Hồi 23: Lần đầu trải tình sầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình thủy tạ mờ mịt sương mù, bầu không khí kiều diễm ám muội.

Bạch Tố Trinh nửa nằm trên đệm cỏ, có chút bối rối khi bị Huyền Thanh Sầm đè lên, muốn đẩy nàng ra nhưng lại không tiện vì bất kể đặt tay chỗ nào cũng không hợp lễ, ánh mắt trở nên lảng tránh, không biết nên nhìn vào đâu.

Thân thể thiếu nữ trắng ngần cứ thế mà quấn quýt, không hề có ý né tránh.

Đôi môi đỏ sẫm như vô tình thoảng qua xương quai xanh, cảm giác tê dại tức khắc khơi lên rung động trong lòng Bạch Tố Trinh. Đáng tiếc còn chưa kịp cảm nhận dư vị, thái dương nàng đã bắt đầu nhói đau, nhắc nhở về ràng buộc không được khởi tâm động niệm.

Bạch Tố Trinh nhíu mày, quay mặt đi, sợ bị nhìn ra manh mối:

- Còn không mau xuống khỏi người ta?

- Ta... ta không có sức để động... - Hóa ra dược hiệu trên người Huyền Thanh Sầm mới tan, chưa hồi phục hoàn toàn sức lực, người mềm nhũn như bùn, không phải cố tình chiếm tiện nghi.

Nghe vậy, Bạch Tố Trinh chỉ đành xin lỗi một tiếng, đưa tay đỡ lấy vai nàng, đẩy sang một bên. Ai ngờ thiếu nữ thật sự mềm yếu vô lực, không chút sức để tự giữ, lại còn ngã lăn ra! Bạch Tố Trinh lo đối phương bị va đập, vội vàng đưa tay ra đỡ.

Trong lúc kéo qua kéo lại, cả hai đồng thời ngã nhào...

Nhưng lần này, đổi thành chấp giới sứ giả nằm phía trên.

Huyền Thanh Sầm ngẩn ngơ nhìn tỷ tỷ gần ngay trước mắt, bỗng thấy khô miệng khô lưỡi, đến mức vô thức liếm môi.

Cử chỉ kiều mị tự nhiên này khiến người khác khó mà không sinh lòng yêu mến, đến cả chấp giới sứ giả cũng suýt đắm chìm trong vẻ đẹp ấy. Ngay khi nàng sắp mất kiểm soát, cơn đau nhói trong đầu đột ngột tăng lên như bị kim châm, buộc nàng không thể không nhanh chóng đứng dậy lùi ra.

Huyền Thanh Sầm không hiểu rõ nguyên do, nghĩ rằng đối phương chán ghét mình, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Bạch Tố Trinh nhìn vẻ mặt u sầu của nàng, đoán chắc đã có hiểu lầm, nhưng "lúc cần cắt đứt mà không quyết đoán thì sẽ càng rối loạn", đến giờ phút này, hai người cũng nên kết thúc mọi chuyện rồi.

Âm thầm làm dịu đi linh lực đang rực cháy trong cơ thể, Bạch Tố Trinh nghiêm giọng nói:

- Tiểu Thanh, ngươi luôn nói hy vọng ta trải nghiệm thất tình lục dục, nhưng với ta mà nói, dục vọng sinh ra từ tình cảm, không chỉ đơn giản là hoan lạc trong khoảnh khắc. Cho dù đan dược có thể tránh được hậu quả khi nhất thời động tình, nhưng chung quy không chống được nỗi khổ tương tư sớm chiều. Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải dựa vào đan dược sống qua ngày như vậy sao?

Huyền Thanh Sầm sửng sốt, lúc này nàng mới ý thức được bản thân đã bị sự ích kỷ che mờ lý trí, đến vấn đề hiển nhiên như vậy mà cũng không nhận ra, còn cuồng vọng nghĩ rằng có thể nhờ vào đan dược chiếm được tình cảm của tỷ tỷ, không màng đến an nguy của đối phương, thật quá đỗi ích kỷ.

Rõ ràng nàng đã hứa sẽ không trở thành chướng ngại trên con đường tu luyện của Bạch Tố Trinh, ai ngờ đến cuối cùng, những việc nàng làm chỉ khiến đối phương thêm mệt mỏi, không còn gì khác...

Tình yêu rốt cuộc là gì?

Là đòi hỏi, chiếm lấy và phá hủy sao? Là vì đạt được mà không từ thủ đoạn, thậm chí sẵn sàng hủy hoại chí hướng và mộng tưởng của đối phương sao?

Cảm giác hổ thẹn trào dâng, bao trùm lấy thiếu nữ. Nàng cố gắng nhặt lại y phục vương vãi, mặc vào trong mơ hồ:

- Xin lỗi, ta đã quá tự phụ...

Tình cảnh lúc này, chuyện gió trăng khó mà tiếp tục, chỉ còn lại sự ngượng ngùng quẫn bách.

Nghỉ ngơi một lát, Huyền Thanh Sầm nghiến răng đứng dậy, từng bước loạng choạng đi ra ngoài. Nàng vô cùng muốn rời khỏi đây, không thể ở lại thêm một chút nào nữa. Đi được nửa chừng, như chợt nhớ ra điều gì, Huyền Thanh Sầm quay lại thấp giọng thì thào:

- Ba tháng qua, được tỷ tỷ chăm sóc, lẽ ra ta phải đền đáp ân tình, nhưng sợ rằng mình càng làm càng sai, chi bằng từ đây xin cáo biệt, chỉ mong tỷ tỷ sớm ngày thực hiện chí lớn, chứng được đại đạo.

Nói xong, Huyền Thanh Sầm chắp tay vái chào, cúi đầu hành lễ.

Bạch Tố Trinh lặng lẽ nhìn mọi việc trước mắt, lời muốn giữ người lại nghẹn trong cổ họng, không dám nói ra. Nàng sợ nếu mở miệng, sẽ kéo cả hai vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Huyền Thanh Sầm ảm đạm đi đến cửa động ở đại sảnh, cúi đầu phát hiện xung quanh là những món ăn ngon bị vứt bừa bãi, đoán chắc tỷ tỷ đã đặc biệt mua về từ Cửu Đỉnh Bàn Long Động.

Đáng tiếc, bữa tiệc chia tay này chung quy không ăn được.

Chóp mũi Huyền Thanh Sầm cay cay, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Ai mà ngờ được kỳ hạn ba tháng của hai người lại hoàn toàn tan vỡ vào đêm cuối cùng này.

Bạch Tố Trinh, ta thích nàng, nhưng giờ ta biết ta sai rồi. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi thôi.

Huyền Thanh Sầm dùng mu bàn tay lau nhanh giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nhìn sâu vào động phủ phía sau lần cuối, rồi hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, dứt khoát bước ra khỏi Thủy Nguyệt Động Thiên không quay đầu lại, biến mất vào đường núi sâu hun hút!

Cho đến khi thân ảnh cô tịch của thiếu nữ không còn bóng dáng, khóe miệng của chấp giới sứ giả mới từ từ rỉ ra một tia máu tươi.

Nếu như năm xưa, nàng không tu luyện Tam Muội Chân Hỏa, có phải hôm nay sẽ khác?

Đây là lần đầu tiên Bạch Tố Trinh nảy sinh một tia hối tiếc về sự lựa chọn của mình...

Huyền Thanh Sầm đi lang thang vô định trong đường hầm Tây Sơn. Nàng đã sống rời xa bầy đàn gần ba tháng nay. Nơi này người qua kẻ lại vẫn náo nhiệt như xưa, nhưng trong mắt nàng, mọi thứ xung quanh sao mà xa lạ ồn ào quá, khiến người ta khó lòng chịu nổi.

Đi lòng vòng một hồi, nàng lại quay về hang tập thể nơi Xà tộc sắp xếp cho người mới hóa hình.

Nơi này nằm ở tầng Quý, cũng là tầng thứ mười dưới đáy Tây Sơn, trước sau hoang vắng, địa thế hẻo lánh. Những tỷ muội hóa hình cùng đợt với Huyền Thanh Sầm, người thì đã kiếm đủ vốn đi thuê động phủ khác, người thì đã tìm được lang quân như ý, kết làm đạo lữ song túc song phi.

Hang động rộng lớn giờ đây chỉ còn lại Huyền Thanh Sầm cô độc một mình, chưa có nơi chốn nào.

Nhưng nàng cũng chẳng để tâm, dù sao trong lòng đang chất chứa nỗi sầu khó giải tỏa, không ai quấy rầy lại càng tốt, có thể yên tĩnh.

Huyền Thanh Sầm tìm một chiếc giường đá nằm xuống, mặc kệ bẩn thỉu ẩm thấp, cả người cuộn tròn lại, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn. Hồi tưởng lại đoạn tình không bệnh mà chết của mình, không ngờ kết cục lại đúng như nàng dự liệu: Đến kỳ hạn, nàng và Bạch Tố Trinh trở thành người dưng.

Rõ ràng không nên bất ngờ, nhưng sao vẫn không kìm được sự mất mát?

Huyền Thanh Sầm ôm ngực, cố gắng đè nén nỗi đau từ lỗ hổng trong lòng.

Không ngờ rằng, nỗi khổ tương tư này, thuốc men nào cũng không chữa được...

Thiếu nữ lần đầu nếm trải tình sầu, thẫn thờ thức trắng đêm. Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng, đã nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc từ cửa hang vọng lại.

Trong chớp mắt, một cô nương trang phục rực rỡ đỏ cam xen kẽ lao vào như cơn gió, chạy đến trước mặt Huyền Thanh Sầm, vẻ mặt vừa vui mừng vừa bực bội.

- Ta nhớ hôm nay là ngày ngươi xuất quan nên sáng sớm đã đến Thủy Nguyệt Động Thiên đón ngươi, ai ngờ Bạch tỷ tỷ nói ngươi đã rời đi từ đêm qua. Không biết ngươi đi đâu, ta đành đến đây thử xem, may sao lại gặp được! Đúng rồi, sao ngươi không đến tìm ta? À, phải rồi, ta còn chưa nói cho ngươi biết động phủ của chúng ta ở đâu đúng không? Ngươi xem, ta thật là hồ đồ quá! Đi đi, ta dẫn ngươi đi! - Ngọc Hồng liên thanh phân trần, kéo tay bạn thân muốn dẫn ra ngoài.

Đáng tiếc Huyền Thanh Sầm không có hứng thú, rõ ràng không muốn nhúc nhích. Nàng tránh thoát tay Ngọc Hồng, nằm về lại giường đá, thở dài:

- Ta ở đây rất tốt, ngươi không cần quan tâm.

Ngọc Hồng làm sao không nhận ra bạn mình có chuyện không vui? Sáng nay mới vừa gặp Bạch Tố Trinh, thấy sắc mặt đối phương có vẻ mệt mỏi, đoán chắc hai người họ đã xảy ra mâu thuẫn. Nếu không, Huyền Thanh Sầm đã không rời Thủy Nguyệt Động Thiên sớm như vậy.

Nhưng có một số việc, người ngoài không nên hỏi, cũng đừng có hỏi.

Chừa lại khoảng trống, mới là cách duy trì quan hệ lâu dài.

- Thanh Sầm, nếu ngươi thích ở đây cũng không sao, ta sẽ chuyển về đây với ngươi, được không? - Ngọc Hồng nói với giọng chân thành, không giống đang nói đùa.

Tiếc là Huyền Thanh Sầm không hề có tâm trạng trò chuyện, chỉ muốn đuổi khách:

- Ta không cần ai ở cùng. Ngươi đã kiếm đủ tiền thuê động phủ thì nên sống cuộc đời của ngươi. Cứ để ta ở đây một mình đi.

Ngọc Hồng thấy vậy thì giận sôi gan, lập tức ngồi xuống giường đối diện, khoanh chân ôm tay, nhìn chằm chằm Huyền Thanh Sầm rồi bắt đầu càu nhàu:

- Ngươi nghe xem ngươi đang nói cái gì vậy? Lúc trước là ai hứa sẽ ở cùng ta? Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn bạn thân ngủ ở nơi tồi tàn này, trong khi mình thì vui vẻ hưởng thụ? Ta là kẻ bạc tình bạc nghĩa như vậy sao! Huyền Thanh Sầm, ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu hôm nay, người chán nản thất ý là ta, ngươi có bỏ mặc ta, để ta tự sa lầy không? Nếu ngươi làm không được, thì đừng trách ta lo chuyện bao đồng! Ngươi từng nói rằng, ngươi rất coi trọng tình bạn của chúng ta, vậy ta hiện tại sẽ cho ngươi thấy ta quan tâm phần tình nghĩa này đến mức nào! Ngươi có thể tiếp tục nằm ở đây giả chết, ta sẽ không đụng đến ngươi, không chửi mắng ngươi, ta sẽ ngồi đây cùng ngươi! Cho đến khi ngươi sẵn sàng đứng dậy đi với ta! Nhưng ngươi cũng biết tính ta rồi, kiên nhẫn không nhiều lắm, nếu làm ta chán, ta sẽ hát cho ngươi nghe đấy. Đừng trách ta không báo trước, ta chỉ biết một bài thôi, ngươi ráng mà chịu đựng đi... Ngươi, ngươi, ngươi siết nắm đấm lại làm gì? Ngươi muốn đánh ta? Được, đến đây! Đánh đi! Miễn là ta còn thở, ngươi đừng mong dễ dàng thoát khỏi ta!

𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro