Hồi 41: Kiềm nén đã lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tẩm cung của Xà Mẫu, vô số dạ minh châu được khảm vào các kẽ đá đen sắc nhọn, như những đôi mắt ma quỷ lấp lánh, chiếu rọi khắp hang động lạnh lẽo thành muôn sắc muôn màu.

Trong động là mạch nước ngầm đen ngòm, chỉ có duy nhất một chiếc giường đá cao đặt ở bãi cát sỏi giữa trung tâm, tựa như tế đàn. Màn trướng từ đỉnh hang buông xuống, trông như đóa bạch liên yêu diễm, chực chờ nuốt chửng mọi thứ.

Huyền Thanh Sầm dập dềnh chìm nổi trong dòng nước lạnh như băng, bị áp chế bởi uy áp của Xà Mẫu, khiến nàng dù vùng vẫy thế nào cũng không thể bò nổi lên bờ.

– Náo loạn lâu như vậy, ngươi vẫn không muốn thuận theo bổn tọa sao? – Trên bờ truyền đến giọng nữ ướt át, kèm theo mùi tuyến hương hung mãnh bá đạo xộc thẳng vào mũi Huyền Thanh Sầm.

Nàng vội vàng nín thở, sợ hít phải quá nhiều, nhưng đây chung quy là tẩm cung của Xà Mẫu, một hang động chuyên phục vụ giao hoan, trong không khí chỉ có mùi tuyến hương với nồng độ đậm nhạt khác nhau lan tràn khắp nơi, căn bản không có chỗ cho nàng né tránh.

Huyền Thanh Sầm khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, trong lòng không ngừng kêu khổ!

Nàng thậm chí âm thầm cầu cứu đến chấp niệm tàn hồn trong đầu. Ngày trước nàng có thể lấy ít địch nhiều, tranh đấu sinh tử với đám người buôn dầu, về sau ngẫm lại, phần lớn là nhờ công lao của chấp niệm tàn hồn, cho nên lúc này lại nhớ tới nó.

Chỉ tiếc rằng, chuyện lần này rõ ràng không giống với đánh nhau, "động tình" là thiên tính khó cưỡng lại nhất của Xà tộc, như củi khô gặp lửa lớn, nhất định sẽ thiêu đốt tràn lan.

"Ục ục ục..."

Không biết đã nuốt bao nhiêu nước sông, Huyền Thanh Sầm nhấp nhô trôi nổi giữa việc phát sinh dục vọng và chết đuối, chịu đủ mọi dày vò, nàng mơ hồ nghĩ, chi bằng chết đuối trong nước cho rồi, kết thúc mọi chuyện!

Thế là, nàng buông bỏ sự kháng cự, để bản thân chìm dần xuống...

Dưới đáy nước đột nhiên có một chiếc đuôi rắn to khỏe nhẹ nhàng lướt qua, dễ dàng nâng thân thể nàng lên, cuốn nàng ra khỏi mặt nước, treo lơ lửng giữa không trung!

– Ở đây mà tìm chết, cũng phải xem bổn tọa có cho phép hay không – Xà Mẫu đầu người thân rắn rít lên cảnh cáo, lưỡi rắn lướt qua cổ Huyền Thanh Sầm, như đang thưởng thức mùi hương tuyệt diệu trên thân thiếu nữ.

Huyền Thanh Sầm tức thì nổi da gà, lửa giận trào dâng, giọng khàn đặc, mắng to:

– Cút đi!

Ngay sau đó, phổi nàng căng chặt lại, mấy chiếc xương sườn bị đuôi rắn siết chặt đến gãy nát!

– Tính tình có phần cường liệt, nhưng bổn tọa thích – Xà Mẫu kéo nàng lại gần, bóp chặt cằm Huyền Thanh Sầm, buộc nàng ngẩng đầu đối diện mình – Không biết nếu lên giường, cái tính hoang dã này của ngươi sẽ biểu hiện ra sao?

– Khụ khụ khụ... – Huyền Thanh Sầm ho sặc sụa đến suýt nghẹt thở, nhưng điều này vẫn không thể ngăn nàng tiếp tục cứng miệng:

– Đồ xấu xí, đừng chạm vào ta! Ta có chết cũng không phục vụ ngươi!

– Ồ? – Xà Mẫu nhướng đôi mày mỏng, đồng tử màu vàng dần hẹp lại, một tay thò xuống dưới – Chạm vào ngươi hay không, ngươi nói không tính. Để bổn tọa xem xem, ngươi có thể chống đỡ mà không động tình đến lúc nào?

Huyền Thanh Sầm phát hiện chiếc đuôi rắn đang quấn quanh cơ thể mình có phần nới lỏng, ngay sau đó, một bàn tay ngọc mềm mại không xương thò vào qua lớp vải ướt nhẹp, nắm lấy tuyến thể của nàng.

– Ặc... – Huyền Thanh Sầm nhíu mày rên khẽ, nàng không còn chỗ nào để trốn, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho điểm yếu non mềm của mình bị thao túng.

Xà Mẫu đầy hứng thú từ tốn vuốt ve, đầu ngón tay cái cố ý vuốt đi vuốt lại, bà ta từng huấn luyện không biết bao nhiêu thuần dương quân, cho đến nay, chưa có ai thoát khỏi lòng bàn tay bà ta.

Huyền Thanh Sầm mơ màng nhớ lại, năm trăm năm trước trong Vạn Xà Động lần đầu trải nghiệm hoan lạc, tình cảnh này thật sự có đôi phần tương tự. Chỉ có điều, người trước mắt không phải là người thương, vì thế cho dù đối phương khiêu khích thế nào, Huyền Thanh Sầm cũng khó mà sinh ra khoái cảm.

Xà Mẫu thấy tiến công mãi mà không hiệu quả, dần dần nảy sinh chút bất mãn.

Tuyến hương trong không khí đột nhiên trở nên nồng đặc, có thể nói là hừng hực khí thế!

Huyền Thanh Sầm vặn vẹo thân mình, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của ma trảo, nhưng trong đầu nàng, bắt đầu không ngừng hiện lên khoảnh khắc nóng bỏng cùng Bạch Tố Trinh quấn quýt trong thạch thất ngày xưa.

Nàng biết mình tuyệt đối không nên động tâm mà nhớ đến tỷ tỷ vào lúc này, nhưng lại không cách nào kiềm nổi sự nhớ nhung lan tràn...

Xà Mẫu khịt mũi ngửi, cười lạnh:

– Chậc chậc, hóa ra trước bổn tọa, ngươi đã phục vụ kẻ khác rồi.

Huyền Thanh Sầm rùng mình.

– Trên người ngươi có mùi của thuần âm quân khác... – Xà Mẫu ôm lấy Huyền Thanh Sầm, giả vờ thương tiếc vuốt ve má nàng – Vậy cũng tốt, mèo đã nếm được thịt cá, sao có thể không thèm thuồng? Sao hả, ngươi không muốn thử lại mùi vị ấy thêm lần nữa sao?

Theo lý mà nói, tuyến hương của Xà Mẫu mạnh hơn gấp trăm lần thuần âm quân bình thường, Xà Mẫu hiển nhiên rất tự hào về điều này, nghĩ rằng chẳng mấy chốc sẽ khiến thiếu âm quân trước mắt phải khuất phục...

Trong đầu Huyền Thanh Sầm toàn là hình ảnh của Bạch Tố Trinh, từ lần giao hoan kinh tâm động phách trong Vạn Xà Động năm trăm năm trước, cho đến lần quấn quýt triền miên trong thạch thất Kỳ Hoàng Đạo Động, hay cả lời bày tỏ không màng hậu quả ở Thanh Đường Uyên. Từng cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của tỷ tỷ đủ khiến Huyền Thanh Sầm rối loạn tâm thần, nhưng cũng chính là điểm tựa cuối cùng giúp nàng giữ vững được lý trí!

Chỉ thấy thiếu nữ quay mặt đi, sự ghê tởm dành cho Xà Mẫu hiện rõ trong ánh mắt.

– Ngươi dám coi thường bổn tọa? – Mọi thủ đoạn đều vô hiệu, Xà Mẫu không khỏi thẹn quá hóa giận, một tay bóp chặt cổ Huyền Thanh Sầm, mỉa mai:

– Ngươi chẳng lẽ là loại si tình sao? Thuần âm quân đó rốt cuộc là ai, có thể khiến ngươi vì nàng mà đè nén thiên tính, ngay cả tuyến hương của bổn tọa cũng không làm lung lay được ngươi?

– Bớt nói nhảm đi, nàng là ai liên quan gì đến ngươi! Muốn giết muốn chém, tùy ngươi! – Huyền Thanh Sầm lúc này chỉ một lòng muốn chết.

Xà Mẫu đã mất hết kiên nhẫn, lưỡi rắn phóng túng liếm lên mặt thiếu nữ, vừa trơn vừa nhầy:

– Không sao, bất kể hiện giờ trong lòng ngươi nghĩ đến ai, hôm nay cũng đừng hòng sống sót rời khỏi đây! – Bà ta thô bạo xé nát y phục trên người Huyền Thanh Sầm, cười lạnh – Yên tâm, trước khi chết, bổn tọa nhất định sẽ khiến ngươi vui sướng một hồi...

Thân thể thiếu nữ lộ ra trước không khí, hiện rõ từng đường nét.

Lần này Xà Mẫu không còn luyến tiếc tuyến thể non mềm trên người Huyền Thanh Sầm, mà chuyển sang những bộ phận khác:

– Nói thật, bổn tọa làm Xà Mẫu bao lâu nay, vẫn chưa từng thưởng thức qua mùi vị của thiếu âm quân, nghe nói thân thể các ngươi từ khi sinh ra đã có hai món ngọc khí, ta phải kỹ lưỡng nhấm nháp mới được.

Ngay sau đó Xà Mẫu tách mạnh hai chân thiếu nữ, mắt thấy đuôi rắn chắc khỏe sắp tiến vào...

Huyền Thanh Sầm kinh hãi tột cùng, điên cuồng vùng vẫy, lúc này nàng chỉ có một suy nghĩ: Nhất định phải cùng con quái vật xấu xí này đồng quy vu tận!

– Tiểu Thanh!

Một tiếng gọi quen thuộc khiến trái tim Huyền Thanh Sầm run lên, nàng liều mạng quay đầu lại, chỉ thấy người mà mình ngày đêm mong nhớ đang tỏa ra hào quang ngũ sắc, đạp trên ngọn sóng mà đến!

Dây roi đánh tung bọt nước bắn tung tóe xung quanh, mang theo kình lực "Nhất Khí Hóa Tam Thanh", không chỉ đánh cho đuôi rắn nới lỏng, mà còn trực tiếp nhắm thẳng mặt Xà Mẫu, buộc bà ta phải vung tay lên đỡ.

Xà Mẫu chỉ cảm thấy trong tay trống không, đến khi phục hồi lại tinh thần, thiếu nữ đã bị người mới đến đoạt đi!

Bạch Tố Trinh ôm Huyền Thanh Sầm nhẹ nhàng đáp xuống giường đá giữa hang động, nàng nhìn thiếu nữ y phục tả tơi, đau lòng không thôi, vội vàng giật màn che xuống để phủ lên người.

– Tỷ tỷ? – Huyền Thanh Sầm không dám tin mình có thể gặp lại Bạch Tố Trinh lần nữa – Thật sự là tỷ sao?

Bạch Tố Trinh chua xót đáp:

– Là ta, Tiểu Thanh đừng sợ, tỷ tỷ ở đây rồi.

– Nhưng thương thế của tỷ... – Huyền Thanh Sầm quan tâm sờ soạng khắp người Bạch Tố Trinh, dù đến lúc này, nàng vẫn không quên lo lắng thay tỷ tỷ.

– Không sao – Bạch Tố Trinh quyến luyến nắm lấy tay Huyền Thanh Sầm, đưa lên má mình khẽ vuốt ve – Ta chỉ trách mình đến quá muộn, khiến ngươi chịu khổ rồi...

Sự xuất hiện của Bạch Tố Trinh khiến trong lòng Huyền Thanh Sầm tìm thấy điểm tựa, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh căng thẳng giờ mới được thả lỏng, nhưng đồng thời, dục niệm kìm nén bấy lâu trong nàng khi ngửi thấy mùi hương mát lạnh đặc trưng của Bạch Tố Trinh ở gần, rốt cuộc cũng sụp đổ!

– Tỷ, tỷ tỷ...

Bạch Tố Trinh nghe ra sự khác lạ trong giọng nói của Huyền Thanh Sầm, vội vàng cúi đầu kiểm tra.

Chỉ thấy thiếu nữ tựa như say rượu, hai má đỏ bừng, thần sắc mơ màng một cách kỳ quái:

– Thanh nhi khó chịu quá...

Thực ra Bạch Tố Trinh vừa bước vào tẩm cung đã ngửi thấy mùi tuyến hương nồng nặc đến mức không thể tan đi, nàng nhìn Huyền Thanh Sầm đang cố chịu đựng, hiểu rõ điều này đối với thiếu âm quân mà nói khó khăn đến nhường nào:

– Tiểu Thanh đừng vội, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi...

– Thì ra là vậy – Xà Mẫu đứng trên mặt sông cách đó không xa, khiêu khích nói – Bổn tọa còn tưởng là thuần âm quân nào, khiến kẻ si tình này nhớ mãi không quên, thật không thể ngờ, đó lại là chấp giới sứ giả của tộc ta? – Xà Mẫu không khỏi cười nhạo – Sao nào, sứ giả trước nay luôn nghiêm thủ thanh quy giới luật, hôm nay chẳng lẽ định dĩ hạ phạm thượng, ở trên giường của bổn tọa, cưỡng đoạt luyến sủng của bổn tọa?

𓆗𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆙𓆗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro