Chương 10: Có hai kiểu về cái kết hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người nằm quấn lấy nhau một lúc, chỉ im lặng lắng nghe tiếng thở của nhau, không thể thôi choáng ngợp trong phút chốc. Yoongi đơn giản chỉ tiếp tục vuốt ve đầu gối của Namjoon trong khi Hoseok đưa tay vuốt tóc cậu. "Việc này có ổn không?" Yoongi hỏi lại. "Em có ổn không?"

"Chúa ơi, vâng. Hơn cả ổn." Namjoon không biết phải làm gì với chính bản thân. Cậu cảm thấy tất cả đều kỳ quái, giống như hồn cậu đang lơ lửng xa khỏi cơ thể mình chút ít. Việc này đã thực sự xảy ra. "Anh thực sự đã hôn em sao?"

"Ừ," Yoongi nói, nghe như đang cười với cậu. "Nó tuyệt vậy sao? Anh đã làm mất luôn trí nhớ luôn à? "

"Phịch mẹ anh," Namjoon cố gắng ngồi dậy và thấy rằng đúng vậy, Yoongi thực sự đang cười cậu. Yoongi đang tự cười khúc khích với cái cách tự mãn luôn khiến Namjoon muốn đá anh một phát, thế nên cậu làm vậy. "Tên khốn này."

Hoseok giật phần tóc sau gáy của Namjoon, nhẹ nhàng kéo cậu lại phía ngực mình. "Chúng ta đã phịch nhau đâu ," cậu ấy nói, trêu chọc, và Namjoon rùng mình. "Chúng ta đều phát tiết vì chuyện ấy ."

Chết tiệt, trong đầu Namjoon hiện lên một ý tưởng mà cậu sẽ khám phá, về lâu về dài, khi chỉ ở một mình. "Vậy ừm, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

"Thành thật mà nói, anh khá đói," Yoongi nói, đứng dậy và vươn vai. "Hai đứa muốn ăn món Trung không? Anh sẽ bao." Anh lấy điện thoại ra. Namjoon tự hỏi, một lần nữa, liệu việc Yoongi hôn cậu có phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng hay không. Và như thể Yoongi có thể nghe thấy suy nghĩ của cậu, anh ấy nhìn sang và nói, "Anh không vờ vịt để khỏi phải nói chuyện đâu, anh chỉ nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta ngồi xuống với một ít thức ăn."

"Cưng ơi, anh đặt jajangmyeon và món cà tím mà em thích nha," Hoseok gọi. "Và trà nữa."

"Tụi mình có trà mà," Namjoon nói, quay đầu lại để nhìn vào khuôn mặt đang lộn ngược một cách kỳ lạ của Hoseok. "Chắc có tới mười lăm loại hay gì đó."

"Ừ, nhưng tiệm này có loại trà xanh mà mình rất thích, nó rất ngon sau khi ăn cà tím cay, tin mình đi." Trong một giây, khuôn mặt của Hoseok tiến đến gần cậu một cách đáng báo động, và Namjoon không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi Hoseok hôn lên trán cậu.

"Ja..jang..myeon..." Yoongi lẩm bẩm. "Cà tím. Trà. Anh cũng sẽ đặt mấy cái bánh sandwich tôm nữa, chúng ngon cực."

"Em nghĩ là hơi nhiều rồi đó," Hoseok phàn nàn.

"Ồ, chờ đã, đó có phải là cái món được chiên lên không?" Namjoon đã ăn chúng cách đây vài tuần. Cậu hoàn toàn không thích những thứ quá tanh, nhưng món sandwich tôm chiên đã vượt lên trên cả thần thánh, loài người và cả cái khẩu vị kén ăn của cậu nữa. "Mẹ nó, đặt đi, làm ơn."

Yoongi đặt điện thoại xuống. Trông anh ấy hơi xộc xệch, đầu bù tóc rối. Namjoon đã gây nên bộ dạng ấy? Đó một ý nghĩ tuyệt vời. Namjoon tự hỏi liệu mình có được phép hôn hai người họ một lần nữa không. Có lẽ cậu có thể, nhưng thật đáng sợ khi phải suy ngẫm tới việc ấy, đến nỗi cậu lập tức bác bỏ ý tưởng đó.

Namjoon ngồi dậy, tách mình ra khỏi hơi ấm của Hoseok đang áp sau lưng, và ngồi quay mặt về phía trước trên ghế salon, đầu gối cậu áp vào đầu gối Yoongi. Cậu cúi đầu xuống và thở ra từ từ. Giống như một bầy côn trùng đang đến gần, Namjoon có thể cảm thấy suy nghĩ của mình ngày càng lớn hơn. "Này, vậy. Chuyện này choáng ngợp quá. " Cậu nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của mình đang đặt trên tấm thảm trắng mờ mà Hoseok đã mua tháng trước. "Làm ơn đừng chơi đùa với mình."

"Namjoon, tụi mình sẽ không bao giờ -" Hoseok nói,nhưng Yoongi đã cắt ngang, "Cái đéo gì vậy?"

Yoongi dịch chuyển đầu gối của mình để nó đẩy mạnh vào đầu gối Namjoon. "Namjoon," anh nói. Namjoon không nhìn lên nhưng cậu đẩy đầu gối của mình vào hướng Yoongi. "Anh biết-- Anh biết em hiểu rằng đó là việc cả anh và Hoseok không bao giờ làm. Anh biết rằng cảm xúc em đang rối ren, nhưng em hãy nghĩ xem. Hai đứa anh sẽ không gây ra những thứ đau đớn như thế."

"Em biết," Namjoon nói. "Em hiểu mà. Em chỉ không biết làm thế nào để xử lý việc này." Cậu cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. giống như một đứa trẻ con. Nhưng một phần trong cậu cũng tức giận, thậm chí nó còn vượt qua cả niềm hạnh phúc đang dâng tràn.

"Cậu đã làm tụi mình bất ngờ, và hai đứa mình phải ngồi lại nói chuyện với nhau, suy nghĩ vài thứ. Và giờ tụi mình làm cậu bất ngờ. Mình hiểu mà."

Hoseok, người nãy giờ vẫn rất cẩn thận ngồi cách đó vài inch, rõ ràng là cố gắng không chạm vào Namjoon, nhích đến gần Namjoon và quàng tay qua người cậu. Cơ thể Hoseok ấm áp và có mùi thơm. Cậu ấy nói, "Này. Đến đây nào," và cậu ấy kéo Namjoon vào một cái ôm lớn, bọc lấy cậu bằng đôi tay siết chặt .

Mọi thứ bên trong Namjoon cứ ... cho qua. Cậu úp mặt vào cổ Hoseok, thả mình vào chiếc ôm. "Chào cậu," cậu lầm bầm. "Cảm ơn cậu nữa."

"Chào cậu," Hoseok nói, hôn lên tóc Namjoon. "Mình thích cậu. Chỉ phòng trường hợp cậu còn băn khoăn"

Bên dưới Namjoon, cậu có thể cảm thấy đầu gối của Hoseok bắt đầu nhịp. Việc biết rằng cậu ấy cũng đang lo lắng đã giúp Namjoon thư giãn hơn.

"Ừ," Namjoon nói. "Mình cũng thích cậu."

"Và anh thì thích cả hai người," Yoongi nói, từ đâu đó phía trên đầu Hoseok. "Và anh nghĩ nói ra điều đó là tốt, nhưng thức ăn sẽ sớm được giao tới, vì vậy dọn sơ cái bàn ăn thôi nào."

Không có quá nhiều việc phải làm, nhưng Namjoon đã đánh rơi một túi đồ ăn vặt trên bàn, và Yoongi đã để áo khoác của mình trên một trong những chiếc ghế thay vì cây móc áo. Trong khi anh ấy treo nó lên trong tiếng cằn nhằn của Hoseok, Namjoon nhặt đồ ăn vặt và cất chúng đi. Cậu quan sát họ, tranh cãi và thân thuộc, rồi tự hỏi làm thế nào hai người ấy có thể hành động bình thường như vậy. Namjoon nghĩ mình phải nhảy lên xuống, hét to, khiến vẻ ngoài khớp với nội tâm mới phải, và rồi cậu cười phì với chính mình. Chắc là do hai người đó đã trưởng thành, cậu đoán vậy. Chứ không phải nổi cơn thịnh nộ như đứa bé lớn xác như cậu mỗi khi muốn.

Khi thức ăn đến, Yoongi chất đầy mì của họ ra bát và rót ra những ly rượu. Anh nói: "Chúng ta sẽ không ăn luôn trong mấy cái hộp giao hàng đâu. Đây là một bữa kỷ niệm." Anh phóng về phía Namjoon một cái nhìn thật nhỏ và ngượng ngùng.

Mặt Namjoon nóng lên, nhưng cậu không thể không bất giác cười.

"Vậy," Yoongi nói khi tất cả đã ngồi xuống. Anh trông có vẻ kiên quyết, vẻ bướng bỉnh như được treo trên khóe môi, nhưng mắt anh thì lại dịu dàng. "Namjoon-ah, em đã làm tụi anh ngạc nhiên. Và thành thật mà nói-- thành thật mà nói, anh có một chút tức giận. Có lẽ điều đó là không công bằng, nhưng anh đã cảm thấy thế. Anh đã dành cả tuổi trẻ để nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được em, nhưng rồi việc này lại diễn ra. Anh đang hạnh phúc với Hobi, anh yêu em ấy, và cảm giác như-- Anh không biết nữa, giống như em đã ném nguyên quả bom vào một căn phòng thanh tịnh. "

Nếu là một tiếng trước, lời nói này sẽ làm Namjoon cảm thấy buồn. Nhưng giờ cậu chỉ gật đầu. Đó là một nhận xét công bằng. Yoongi tự xoa xoa cánh tay của mình, phần tay áo bị xô lệch làm lộ ra phần da nhợt nhạt. Namjoon nghĩ về việc cả ba người rồi sẽ ra sao sau cuộc nói chuyện này. Cậu mong sẽ có thêm nhiều nụ hôn được diễn ra.

Cậu nhìn về Hoseok, người đang kiên quyết dán chú ý vào thức ăn, cậu ấy động đũa nhanh và vồ vập hơn cách ăn uống Namjoon từng thấy. Thường thì Hoseok chỉ chọt chọt đũa vào thức ăn.

"Được rồi," Namjoon nói. "Chuyện đó công bằng mà."

"Và ừ thì, tụi mình là vậy," Yoongi nói, nhún vai khi nhấp một ngụm rượu. "Mối quan hệ của tụi mình luôn phức tạp mà."

Đó là - đó không phải là quan điểm mà Namjoon đã từng cân nhắc đến. Trong tâm trí cậu, cậu và Yoongi luôn là định nghĩa về sự dễ dàng. Khi vừa gặp họ đã hợp nhau ngay lập tức, phiến đá tảng mang tên tình bạn là thứ luôn vững chắc giữa rất nhiều năm thăng trầm, và thậm chí mối liên kết ấy cũng đã nhanh chóng được nối lại sau khi Yoongi hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Mọi thứ khác trong cuộc sống của Namjoon đều phức tạp. Nhưng với Yoongi? Mọi việc liên quan tới Yoongi đều luôn đơn giản.

Hoặc cũng có thể không phải vậy. Có thể Yoongi- người đang tự ngâm nga lặng lẽ trong khi chọc vào bát mì của mình - phức tạp hơn cậu đã nghĩ. Có thể những câu chuyện được chia sẻ không hẳn là tất cả mọi thứ như cậu nghĩ. Suy nghĩ của cậu như đang mất phương hướng, giống như những ký ức cậu có chỉ là những tấm gương phản chiếu không lối thoát. Họ thực sự là ai? Liệu có quan trọng không khi giờ đây bản thể xưa cũ của họ lại cố tạo ra thứ gì đó mới mẻ ?

"Chúng ta sẽ tìm được cách thôi," Namjoon cuối cùng cũng nói, và khi nhận ra Hoseok đang nhìn mình một cách buồn cười. "Chúng ta luôn luôn như thế."

"Và cậu không cần phải lo lắng cho mình," Hoseok nói, nhìn lên và nhanh chóng vỗ vào tay Namjoon. "Mình chỉ là kẻ qua đường."

Cảm giác như câu nói đó không ổn chút nào. "Này," Namjoon nói, nhưng Yoongi đã xen vào, "Chờ đã, không."

"Babe," Yoongi cau mày. "Chúng ta đã nói về việc này rồi mà. Em không phải là người được thêm vào hay dư thừa gì hết. Em là bạn trai của anh và anh yêu em. "

"Nếu có ai là người dư thừa, thì đó là mình," Namjoon nói, nghiêng người về phía trước và cố gắng nắm lấy tay Hoseok ngay khi Hoseok cố gắng đập tay với cậu, và rồi hành động ấy kết thúc bằng việc các ngón tay của họ quấn vào nhau một cách vụng về.

Hoseok cười lớn, nhưng nụ cười có vẻ hơi cao và căng. "Ừ, ừ, ngoại trừ việc mình giống như....người đến sau. Hai người đã quen nhau nhiều năm rồi-- "

"Ôi chúa ơi," Yoongi rên rỉ. Rên rỉ. Đó chắc chắn là một lời than vãn. "Không ai là người thừa hết, hai người có thôi ngay đi không? Em đã ở bên tụi anh suốt thời gian qua," Yoongi nói một cách nghiêm túc, chạm nhẹ vào cổ tay Namjoon. "Tụi anh không thể để em bước tiếp vì hai đứa không muốn em rời đi."

"Nói em nghe xem," Namjoon nói, bởi vì cậu thật sự cần biết. Cậu cần biết làm thế nào hai người họ đi được đến quyết định này. "Hãy cho em biết hai người đã quyết định như thế nào."

"Ừm." Đột nhiên, Yoongi trông xấu hổ. Anh ấy ho rồi quay mặt đi chỗ khác, Hoseok ngả người ra sau ghế, nói to.

"Hyung, thôi nào," Hoseok trêu chọc nói, "tại sao anh không nói với cậu ấy." Hoseok rướn người chống cằm, cười với Yoongi như thể anh là cả vũ trụ của cậu. Thật tuyệt khi Namjoon không cảm thấy ghen tị với điều đó, chỉ có niềm vui vô bờ bến dâng lên trong cậu khi thấy hai người họ yêu nhau đến nhường nào.

"Anh nói đủ rồi," Yoongi nói, dùng đũa gắp một nửa chiếc bánh mì sandwich và đưa vào miệng. Anh tự ra hiệu và nhún vai, kiểu: 'miệng bị nhét đầy rồi, không thể nói chuyện.'

"Nào, Hobi." Dù sao thì Namjoon cũng muốn nghe nhiều hơn từ cậu ấy. "Cậu đã..." Namjoon không chắc làm thế nào để kết thúc câu nói ấy. Mấy câu như 'cậu có thích mình không' hay 'cậu biết cậu thích mình từ khi nào' có lẽ quá xấu hổ khi phải tự mình nói ra. "Cậu cũng đã tức giận sao?" Namjoon hỏi, và điều đó cũng khiến bản thân cậu tự ngạc nhiên.

Hoseok cũng có vẻ ngạc nhiên, ngồi lùi lại và đưa mắt về phía trần nhà, miệng cúi xuống trầm ngâm. Xoa xoa cằm, cậu ấy chậm rãi nói: "Tức giận? Không, mình đã, ừm. Đã từ bỏ. Mình đã sẵn sàng cho việc đó kể từ lúc cậu come-out với hai đứa mình."

Từ phía bên kia của chiếc bàn, Yoongi đảo mắt nhìn Namjoon và khoanh tay.

"Mình ... cái gì?" Namjoon không chắc mình đã bỏ lỡ điều gì.

Hoseok nhún vai. "Hai người có nhiều kỷ niệm. Phức tạp, như hyung đã nói. Và mình ... ừ thì, mình biết anh ấy đã thích cậu từ rất lâu, và điều đó có lý! Chúa ơi, mình cũng từng thích cậu, nhưng mình biết cậu là trai thẳng. Và tất nhiên mình cũng biết lý do tại sao cậu phải lòng anh ấy, bởi vì mình cũng yêu anh ấy, vì vậy mình đã nghĩ rằng mình nên ... mình không biết nữa. Mình đã nghĩ rằng hai người đã được định sẵn để ở bên nhau." Hoseok nhún vai. "Mình nghĩ rằng mình chỉ là kẻ qua đường, như mình đã nói."

Hoseok đẩy ghế lại, đứng dậy và bắt đầu dọn bàn. Cậu ấy nở một nụ cười thật cứng nhắc trên khuôn mặt, nó trông thật giả tạo trôn, và Namjoon không biết phải nói gì để cậu ấy cảm thấy tốt hơn. "Dù sao," Hoseok nói, giọng siết chặt "Thôi, sao cũng được! Tụi mình cũng đến được đây rồi."

"Tất cả chúng ta đều ở đây," Yoongi nói chắc nịch. "Em là tri kỷ của anh, em biết mà."

"Em biết." Hoseok quay lại và nhanh chóng thổi cho Yoongi một nụ hôn gió rồi lại quay vào bồn rửa chén. Vai cậu ấy vẫn gồng lên căng thẳng. Yoongi đá vào chân Namjoon dưới gầm bàn. "Gì chứ?" Namjoon hỏi nhỏ.

Yoongi lại đảo mắt và hất đầu về phía Hoseok. Và rồi Namjoon hiểu - Hoseok không phải Yoongi, Hoseok cần được trấn an.

"Hobi." Namjoon đến sau Hoseok khi cậu ấy đang cất những món ăn được sấy khô từ tủ này sang tủ khác. Cậu ấy dường như sẽ không đáp lại, vì vậy Namjoon đưa tay ra, lơ lửng trong một giây trước khi nhận ra rằng mình được phép làm điều này, có lẽ là vậy. Cậu nhìn lướt qua Yoongi, người đang giả vờ phớt lờ họ một cách trắng trợn, Namjoon thả tay mình xuống đường cong trên eo Hoseok. "Hobi," cậu lặp lại. "Cậu có biết mình đã phát điên vì cậu thế nào không?

Hoseok vẫn làm thinh. Cậu ấy cẩn thận đặt chiếc đĩa trên tay vào tủ, nhưng không quay lại. "Mình đoán là vậy, nếu không tụi mình đã không đi đến tận nước này, đúng chứ?" Hoseok nói, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

"Hyung và mình đã biết nhau suốt nhiều năm," Namjoon bắt đầu, không bỏ lỡ cách Hoseok đang căng ra dưới bàn tay của mình. "Nhưng cậu và mình cũng vậy. Nhớ lần đầu gặp nhau không? "

"Ở câu lạc bộ," Hoseok nói khẽ. Cậu ấy vẫn không quay lại.

"Ở câu lạc bộ," Namjoon đồng ý. Cậu bước lại gần, chúi mũi vào tóc Hoseok. Hoseok ngã về phía sau để dựa vào cậu. "Và mình đã không thể ngừng dán mắt vào cậu. Mình đã nghĩ là mình quen cậu, hoặc do cậu trông thật quen thuộc. Mình đã không thể rời mắt khỏi cậu. Mình chưa bao giờ cảm thấy mong muốn có được tình bạn từ ai đó mãnh liệt đến thế."

Namjoon cười khẽ. "Mình nghĩ rằng mình đã bám lấy một người bạn khi thấy cô đơn, nhưng mình không cảm thấy như vậy với bất kỳ người bạn nào khác. Chúa ơi, mình đã phải lòng cậu như thế đấy. Mình đã bị ám ảnh bởi cậu".

"Vậy sao?"

"Mình đã theo dõi cậu trên mạng xã hội. Tay mình ướt đẫm mồ hôi mỗi khi nhắn tin hỏi cậu có muốn đi chơi không. Mình như bị nghiền nát khi cậu quay trở lại Gwangju. Chết tiệt, còn khi chúng ta gặp lại nhau? Cái đêm mà cậu gặp Yoongi? Mình gần như không thể nói chuyện với cậu, tim mình đã đập rất điên cuồng. "

Hoseok quay lại và hôn Namjoon, nhẹ nhàng và hơi hé miệng. Cậu ấy mỉm cười khi đang hôn, Namjoon cũng vậy, và thật đáng yêu khi Namjoon hôn đáp lại Hoseok..

"Cậu có muốn nghe về việc lần đầu tụi mình nói chuyện với nhau về cậu không?" Hoseok thì thầm.

Phải, đúng rồi, đó là mục đích ban đầu của cuộc trò chuyện. "Có chứ."

Namjoon bị phân tâm bởi nụ hôn đến nỗi không nghĩ rằng mình đã lắng nghe chính xác những gì Hoseok nói, "Chà. Trước hết, đó là lúc mình đang thông Yoongi hyung."

"Ôi chúa ơi," Yoongi lớn tiếng rên rỉ. "Thật là xấu hổ."

"Khoan đã, gì?" Namjoon lùi ra và nhìn về Yoongi, người đang che mặt và phát ra những tiếng động nhỏ như sắp chết đến đơn.

"Thôi nào, hyung, anh đã nói như vầy- và em chỉ đang trích dẫn lại thôi đấy - 'hoàn toàn trung thực là cách duy nhất để việc này dẫn đến kết quả tốt'. "

"Anh sẽ chia tay với cả hai đứa," Yoongi nói, giọng anh bị bóp nghẹt sau tay.

"Chúng ta thậm chí còn chưa thực sự hẹn hò nữa," Namjoon nói, "và em chắc chắn muốn nghe câu chuyện này".

Hoseok uống một ngụm nước lớn từ chai nước của mình và đi đến đứng phía sau Yoongi, choàng tay qua vai Yoongi. "Vậy, chúng ta đã nói về nó, phải không? Tất nhiên, tối hôm đó tụi mình đã về nhà và nói về người hyung đã phải lòng, về người cậu đã phải lòng và cả cách mình thích cậu nữa, nhưng phần lớn cũng vẫn là chuyện của tụi mình, cậu biết đấy?"

"Hobi cần biết rằng anh vẫn yêu em ấy, rằng mọi thứ sẽ không thay đổi." Yoongi nói, đã hồi phục một chút. Hai má anh vẫn rất hồng. Anh ngước nhìn Hoseok, người vẫn đang nghiêng người về phía anh. "Và thật vậy, anh vẫn yêu em rất nhiều."

"Em yêu anh," Hoseok nói, cúi xuống trao cho anh một nụ hôn lộn ngược. "Đúng vậy, sau đó câu chuyện cứ tiếp tục và tụi mình lại bàn luận về nó. Và sau đó lại không nói về nó. Và rồi cậu lại đi hôn hít tùm lum người, và tụi mình đã nói với nhau về chuyện đó, cảm giác như, mình không biết nữa. Kì cục. Nặng nề." Hoseok nhún vai. "Mình thực sự không thể diễn đạt thành lời."

"Và sau đó," Yoongi thở dài, mặt anh chuyển sang màu hồng đậm hơn, nhưng lần này anh không che mặt lại.

"Và sau đó," Hoseok nói, nháy mắt với Namjoon, "lúc tụi mình nằm trên giường, và mình đang nói chuyện nữa chừng--"

"Em ấy là một người thích nói," Yoongi lẩm bẩm. "Nhưng anh thích."

Namjoon đã cố gắng rất nhiều để tập trung vào cuộc trò chuyện, về mối quan hệ cực kỳ quan trọng đang diễn ra trước mặt chứ không phải hình ảnh hiện ra, bởi vì nếu cậu làm vậy, cậu sẽ bùng nổ.

"Mình đang nói chuyện và mình hỏi anh ấy rằng anh ấy có nghĩ gì về cậu không, có về việc cậu ở cạnh hai đứa mình, bởi vì mình đã nghĩ vậy, mình đã nghĩ về cậu đăng ở ngay tại đó với chúng mình, và mình bắt đầu nói về việc mình muốn cậu làm và--" Hoseok nhăn mặt. "Ừ thì, thành thật với cậu, mấy ý nghĩ đó làm tụi mình bắn khá nhanh."

"Và anh đã nói rằng hai đứa tụi anh có lẽ nên nói về sự thật rằng cả hai đều nhớ em đến mức không thể để em đi, ngay cả lúc đó, và rồi tụi anh nhận ra điều ấy có nghĩa là gì," Yoongi nói. "Vì vậy, tụi anh đã thống nhất."

"Ừ, tụi mình đã thống nhất," Hoseok đồng ý. "Và giờ thì chúng ta ở đây."

Có nhiều thứ phải suy nghĩ, như có vẻ như--thật chất chẳng tốt đẹp gì, nhưng cậu thấy đúng khi họ cũng vật lộn với những thứ giống cậu, những xúc cảm rối tung, những rào cản của sự bối rối. Cậu không phải là người duy nhất phải đối mặt với mớ hỗn độn. Cậu đã từng hoảng sợ khi phải phơi trần cho hai người họ thất nội tâm rối ren của mình, những hỗn loạn trong thâm tâm và rằng bộ não phản bội kia đã không để cậu thoát khỏi ý nghĩ rằng cậu là một thảm họa sống thảm hại nhất thế gian."

Niềm vui rộn ràng trong lồng ngực Namjoon. Niềm vui và hy vọng.

"Điều đó... thật sự rất nóng bỏng," Namjoon nói, tròn mắt nhìn họ. "Và siêu lãng mạn, mình--à ừ. Cũng rất nóng bỏng".

"Sao anh có thể đoán được em sẽ nói vậy thế nhỉ," Yoongi nói, đưa tay nắm lấy tay cậu và siết chặt. "Này," anh ấy nói. "Chúng ta ổn mà. Chúng ta có thì giờ để nghĩ thông suốt mọi chuyện."

"Em không muốn thì giờ," Namjoon thành thật nói. "Em chỉ cần hai người." Vừa nói, cậu vừa đưa tay về phía Hoseok đang đứng gần đó một cách mù mịt và vòng tay qua eo cậu ấy. "Chỉ là em đang rất hạnh phúc thôi."

...... ..

Có gì đó không đúng khi Yoongi về nhà có một mình, nhưng họ không thể tìm ra cách sắp xếp chỗ ngủ chung sao cho ổn thỏa -- giường của Namjoon và Hoseok quá nhỏ để chứa đủ cả ba người, và phòng khách thì cũng nhỏ tuốt và hình dạng thì kỳ cục--vậy nên Yoongi đề nghị rằng Namjoon và Hoseok ngủ trên giường hai người như cũ, còn anh sẽ ngủ trên ghế sofa.

Sau khi họ đánh răng và rửa mặt, cả căn hộ chìm vào im lặng. Khi Namjoon ra ngoài, cậu đôi khi cảm thấy như cả thế giới đang đổ dồn ánh mắt vào mình, mọi người đều đang theo dõi , đánh giá cậu, khiến cậu cảm thấy như mình không bao giờ là đủ tốt. Cậu thường chủ yếu thuyết phục bản thân rằng đó là tâm lý hay lo lắng của chính mình, chứ chẳng phải do sự phán xét thật sự nào, nhưng khi cậu trải qua một ngày đặc biệt tồi tệ, sức nặng của ánh nhìn của người khác càng nặng nề và xâm phạm hơn, đôi khi nó khiến cậu run rẩy.

Và cậu cũng cảm thấy như thế, một chút, ngay bây giờ. Cậu biết rằng mình không hề tưởng tượng ra việc việc Yoongi và Hoseok đang nhìn cậu , rồi tự nhìn nhau, cố gắng đánh giá biểu hiện cậu, chuyển động cậu, khuôn mặt cậu. Cả ba người thực chất vẫn chưa biết cách để họ có thể hòa hợp với nha, và việc đó ổn thôi, nhưng Namjoon không chắc con đường để dẫn đến điểm ổn thỏa nằm ở đâu.

Nhưng trước hết họ là bạn của cậu, và những người cậu luôn có thể nói chuyện cùng. Mọi thứ đã được trải dài ra hết và cậu không có gì nữa để mất nếu phải lên tiếng.

"Vậy giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?" Namjoon thốt lên ngay khi cậu chuẩn bị đi vào phòng ngủ của mình. Yoongi đang đắp chăn trên ghế dài và Hoseok đang uống một cốc nước. "Chúng ta hẹn hò chứ? Làm thế nào điều này sẽ ổn thỏa hết với cuộc sống thường nhật của cả ba đây?"

"Mình nghĩ cả ba sẽ dần tìm ra thôi," Hoseok chậm rãi nói. " Mình khá chắc chắn là chúng ta không thể tìm ra câu trả lời trong tối nay đâu. Nhưng mà ừ, mình muốn có một buổi hẹn hò với cậu."

Namjoon chớp mắt. "Oh. Với mình? Thật sao?"

"Chà, chúng ta sẽ không đưa bất kỳ ai khác vào mối quan hệ này," Yoongi nói, thu mình vào chiếc ghế dài. "Ba là giới hạn của cá nhân anh rồi." Hoseok chú ý đến Yoongi và tiến đến hôn lên trán anh, lên môi anh. Namjoon tự hỏi liệu đến khi nào cậu mới chạm được đến mức thoải mái như thế với họ như vậy. Và cậu mong rằng mình sẽ sớm có thể.

"Cậu thấy thứ bảy thì sao, trong ngày ấy?" Hoseok nói, đặt một nụ hôn nữa lên môi Yoongi trước khi bước đến chỗ Namjoon và làm cậu sốc bằng cách làm điều tương tự với cậu. "Mình sẽ lên kế hoạch cho mọi thứ. Cậu chỉ cần sẵn sàng cho lúc bày giờ thôi. Mặc quần áo bình thường nha, vì mình không thể chi trả cho mấy thứ xa xỉ đâu."

"Tốt đấy, anh có vài việc phải làm hôm ấy," Yoongi nói, khép lại hàng mi. "Và có thể anh sẽ ghé qua, nếu hai đứa thấy ổn."

"Đương nhiên rồi,: Hoseok nói. " Em không muốn anh vắng mặt trong 'thời gian dành cho bạn trai' chỉ vì tụi em ở cùng nhà và gặp nhau quá nhiều đâu."

"Ừ thì anh cũng làm việc với em ấy mà," Yoongi lầm bầm trong cơn buồn ngủ. "Anh gặp em ấy cả ngày.."

Namjoon mãn nguyện khi nhìn họ đùa giỡn với nhau, nghĩ về việc họ dễ thương như thế nào, và điều đó thật tuyệt khi cậu cũng là một phần trong câu chuyện của họ, và phải mất một lúc não cậu mới bắt kịp rằng chàng bạn trai trong 'thời gian dành cho bạn trai' chính là mình, chứ không phải Hoseok. Đó chắc chắn là điều gì đó khác họ sẽ cần bàn bạc với nhau, như còn giờ, cậu chỉ cần ngủ.

.......

Namjoon chưa thực sự nghĩ về việc hẹn hò với bạn cùng nhà của mình sẽ như thế nào, nhưng nếu có, có lẽ cậu sẽ không tưởng tượng về việc sẽ bị Hoseok chỉ trích về trang phục cậu đang mặc.

"Không phải cái áo đó," Hoseok nói thêm. "Mình sẽ mặc cái này, cậu sẽ khiến mình trông như thiếu vải hay gì đó."Hoseok trượt chiếc áo sơ mi trắng khỏi người Namjoon khiến cậu rùng mình.

"Không phải cậu đáng nhẽ nên cởi đồ mình sau buổi hẹn hò sao?" Namjoon hỏi. Cậu thắc mắc liệu Hoseok có thể thấy mình đang nổi da gà không."

Anh không định cởi quần áo cho tôi sau buổi hẹn hò sao?" Namjoon hỏi. Anh tự hỏi liệu Hoseok có thể nhìn thấy da gà nổi da gà không.

"Mmm, chúng ta nên đợi Yoongi hyung, ít nhất là lần đầu tiên," Hoseok nói, vòng tay qua eo Namjoon. Chiếc đồng hồ đeo tay của cậu nặng nề và lạnh lẽo, chôn sâu vào làn da mềm mại trên bụng Namjoon. Sự tương phản giữa những điều đó với xương cánh tay mỏng manh của Hoseok và hơi ấm từ lưng cậu ấy là rất nhiều, nó đủ để khiến Namjoon nuốt nước bọt một cách khó khăn và vạch ra vết sưng trên cổ tay Hoseok.

"Chúng ta có thể gọi cho anh ấy," Namjoon thì thầm. "Kệ mẹ buổi hẹn hò luôn."

"Trước hết, cậu là một mối đe dọa hứng tình, và chúng ta sẽ đề cập đến nó sau." Hoseok nói, nhưng Namjoon không quên cách giọng cậu ấy đã trở nên thô ráp thế nào. "Thứ hai, kệ mẹ buổi hẹn hò của mình? Kệ mẹ buổi hẹn hò của mình? Cái buổi hẹn mà mình đã giành biết bao tâm sức ấy hả? Cậu đùa với mình sao?"

Namjoon thở dài. Hoseok đã đúng, nhảy ngay vào tình dục sẽ không giải quyết được gì, nhưng cậu đang phát ốm và mệt mỏi vì phải suy nghĩ trưởng thành về các vấn đề của mình. "Ugh," cậu rên rỉ. "Hobi."

"Rên rỉ là cách giết người mạnh mẽ đấy, Namjoon," Hoseok nói một cách nghiêm khắc. "Bây giờ mặc quần áo vào, chúng ta có nhiều việc phải làm."

"Nhiều việc" hóa ra là đến Trung tâm mua sắm COEX để vào thủy cung, sau đó mua sắm. "Ôi chúa ơi," Namjoon nói, kéo Hoseok vào thủy cung "mình đã không đến đây kể từ khi mình còn nhỏ xíu."

Cậu đã đến trung tâm mua sắm cả triệu lần kể từ khi chuyển đến Seoul, nhưng cậu đã không đến thủy cung kể từ lần cuối trong một chuyến đi thực tế khi mới lên mười. Cậu nhớ mình đã bị cuốn hút bởi một con cá luôn trông như đang cau có, và kích thước của những chiếc bể, và tự hỏi mình cần học gì ở đại học để có thể làm việc ở đó. Cậu cũng nhớ Jung Dahyun đã khóc vì cô bạn sợ cá mập và bạn của cậu là Sungwon đã bị say xe trên chuyến xe buýt từ Ilsan.

Một cuộc triển lãm tạm thời về sứa phát quang sinh học đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Namjoon và cậu đã kéo Hoseok vào căn phòng đó trước tiên. Có những cột nước bọc kính với nhiều kích cỡ khác nhau trong phòng, chúng được thắp sáng nhẹ nhàng vừa đủ để có thể nhìn thấy trong bóng tối. Những sinh vật có dáng dấp như người ngoài hành tinh lấp lánh trôi dạt nhẹ nhàng lên xuống các cột. Căn phòng im lặng ngoại trừ những âm thanh từ đại dương truyền vào, và những người bên trong đã điều chỉnh giọng nói của họ để giữ im lặng. Nó thật đẹp.

Namjoon đứng trước một trong những chiếc cột lớn hơn một lúc lâu, chỉ quan sát hình dạng mà những con sứa đang rung rinh tạo ra khi bơi lên lên và hạ xuống. Hoseok ở ngay bên cạnh, cũng ngồi im và quan sát, tay cậu thỉnh thoảng lướt qua tay Namjoon.

"Đây chính là sự hoang dã," Namjoon thì thầm, "rằng chúng là những sinh vật sống, giống như chúng ta".

"Tụi nó đâu có giống hai đứa mình đâu," Hoseok nói. Namjoon nhìn cậu. Hoseok đang mỉm cười trong ánh sáng mờ ảo. Cậu ấy trông thật đẹp. "Chân, não, mắt, miệng...?"

"Mình khá chắc chắn rằng chúng nó có miệng." Namjoon nhìn kỹ hơn vào bể. "Mình nghĩ vậy? Làm sao chúng ăn được nếu không có miệng cơ chứ".

"Đi nào," Hoseok nói, kéo mạnh tay áo. "Chúng ta sẽ ở đây cả ngày nếu cậu lại bắt đầu thắc mắc và mình muốn xem những chú chim cánh cụt".

Họ đã cùng nhau chụp một bức ảnh tự sướng trước những chú chim cánh cụt và gửi cho Yoongi, người đã yêu cầu những bức ảnh của chỉ mỗi những chú chim cánh cụt đó. Họ quay một đoạn video về một số con trong số chúng đang nằm tắm nắng trên đá và gửi chúng cho anh ấy.

'dễ thương đây.' anh ấy nhắn đáp. 'hai đứa chơi vui nha.'

Chuyện có lẽ đã trở nên kỳ quặc, và Namjoon khá chắc là bất kỳ ai khác cũng sẽ thấy chuyện này thật kỳ quặc, nhưng thật ra mọi chuyện lại diễn ra tốt đẹp. Cậu đang ở đây với Hoseok, trong một buổi hẹn. Yoongi đang hoàn thành công việc của mình và chút nữa anh có thể sẽ ghé quá và ôm hôn cả hai người. Anh ấy và Namjoon cũng có thể có với nhau một buổi hẹn hò. Hoặc cả ba có thể đi cùng nha. Chỉ nghĩ đến những điều như thế thôi cũng khiến cậu cảm thấy vui vẻ, đến mức Namjoon thấy khóe mắt mình đã chực trào nước mắt.

"Chuyện này thật tuyệt," cậu nghẹn ngào nói qua cổ họng bị khóa chặt của mình. "Cảm ơn cậu."

"Ồ không, đừng khóc," Hoseok nói, vòng tay qua Namjoon và ôm chặt. "Chúng ta mới đi được một phần ba chặng đường trong buổi hẹn hò thôi, cậu vẫn chưa được khóc đâu."

Sau những chú chim cánh cụt, Hoseok đưa Namjoon đến cửa hàng Haribo để nhét đầy kẹo vào túi, sau đó họ nghía qua các phụ kiện ở Aland. Lúc lên xe buýt về căn hộ của mình, cả hai đều gật gù vì buồn ngủ.

Không khí mát mẻ của ban đêm đã giúp Namjoon tỉnh táo, hoặc ít nhất là cơ thể cậu. Đầu óc cậu vẫn cảm thấy hơi mơ hồ và buồn ngủ như thể mà cậu đã làm rất nhiều việc trên đời; cậu hơi bị kích thích và cảm thấy thoải mái khi được ăn no và nhấm nháp vài ngụm cà phê rồi lại khao khát được sà vào chiếc giường của mình.

Hoseok được chiếc khăn quàng cổ bao bọc, mũ che khuất đi vành tai cậu. Hoseok trông như một con yêu tinh đang bị lạnh và phụng phịu. Namjoon muốn hôn cậu ấy nhưng không phải trước mặt những người hàng xóm của họ. Cậu vẫn phải mua cà phê từ cửa hàng tiện lợi của ông Lee mỗi sáng, cậu cần có thể nhìn thẳng vào mắt ông ấy

Họ đi bộ một đoạn ngắn để trở về nhà, và khi về đến nơi, sau khi cởi áo khoác và giày ra, ý muốn hôn Hoseok vẫn chưa hề giảm đi chút nào. Namjoon không thể ngừng nhìn đôi má ửng hồng, sống mũi của cậu ấy. Đây là - bạn trai của cậu sao? Một cái gì đó? Chính Hobi đã đưa Namjoon đi xem chim cánh cụt và ăn kẹo dẻo và mọi điều đều thực sự hoàn hảo.

"Này Hobi?" Namjoon gọi.

Hoseok, người đang đặt ấm pha trà, nói "Hử?" mà không thực sự nhìn lên khỏi những gì đang làm.

"Có ổn không nếu mình hôn cậu?"

Đầu của Hoseok ngước thẳng lên. Cậu ấy trông như--ừ thì, bối rối một cách đáng ngạc nhiên. Namjoon có thể cảm thấy mình đang mỉm cười. Thật tuyệt khi là người kiểm soát sự thay đổi. "Uh, được chứ?" Hoseok nói. Cậu ấy nhìn chiếc ấm trên tay, đặt xuống và rút phích cắm đế. Nụ cười của Namjoon nở to hơn. Vậy là sẽ không uống trà nữa.

Cảm thấy mạnh dạn, Namjoon chậm rãi bước vào bếp. "Này," cậu nói nhẹ nhàng, kéo nhẹ cổ tay Hoseok về phía mình. "Cảm ơn vì buổi hẹn hò."

"Bất cứ lúc nào." Mặt Hoseok đang chuyển sang màu hồng tươi và tay cậu ấy khua lên ngực Namjoon và Hoseok trông thật dễ thương đến mức khiến Namjoon không thể kìm lòng được nữa. Cúi đầu, Namjoon bọc lấy môi Hoseok bằng nụ hôn chớp nhoáng khi cậu vẫn giữ tay Hoseok trước ngực mình.

Hoseok mở miệng và Namjoon cắn môi cậu ấy, sau đó hôn cậu ấy sâu hơn. Namjoon kéo hai tay của Hoseok ra và vòng chúng vào eo mình, để Hoseok ôm cậu chặt hơn. Sự dũng cảm càng được dâng lên, Namjoon vòng tay qua eo Hoseok, ngạc nhiên về sự khác biệt giữa bàn tay của mình và tay của Hoseok, tay cậu ấy bé xíu.

"Mmmm." Hoseok đưa tay xuống và nắm lấy mông Namjoon. Cậu ấy cười khúc khích khi Namjoon hét lên, nói rằng "Mình đã muốn làm điều đó từ lâu."

"Chúa ơi." Những gì đã bắt đầu là nụ hôn ngọt ngào bây giờ ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, hoặc ít nhất là Namjoon cảm thấy như vậy khi cậu ngày càng trở nên mạnh bạo hơn. Cậu không thể giữ yên tay mình, đẩy áo Hoseok lên để cảm nhận hơi ấm từ làn da Hoseok, hơi thở ra vào của Hoseok, sự bất ổn trong chiếc hôn càng ngày càng dâng cao.

Ngực của Hoseok hầu như không có lông, trừ một mảng mềm giữa hai bên ngực mà Namjoon liên tục cọ xát bằng ngón tay cái, và cũng có một vết nhỏ dưới rốn mà Namjoon cố gắng tránh xa, vì cậu không chắc đây có phải là điều họ nên tiến đến không, liệu họ sẽ đi xa hơn xuống vùng dưới thắt lưng vào tối đêm nay.

Tuy nhiên, Namjoon đã cương cứng,cậu không thể ngăn bản thân, không phải sau khi chạm tay vào Hoseok, khi đã thèm khát cậu ấy quá lâu.

Hoseok tách ra và bắt đầu cắn vào xương quai xanh của Namjoon, tạo ra những tiếng rên rỉ nhỏ và dứt khoát. "Chết tiệt," cậu ấy thì thầm, thấp đến mức Namjoon gần như không nghe thấy. "Mình không thể tin rằng điều này đang xảy ra. Cậu nóng bỏng quá, cái quái gì vậy ".

Namjoon thút thít một chút và hông cậu hẩy về phía trước, ép hạ bộ của anh vào hông Hoseok. "Xin lỗi," cậu thì thầm. "Xin lỗi-- mình không biết cậu có muốn--"

"Mình muốn," Hoseok rên rỉ, ngửa đầu ra sau. Mắt cậu ấy nhắm nghiền. Tóc cậu ấy bết vào vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi. Cổ họng của cậu ấy đỏ bừng lên. Namjoon phải dựng hết từng chút tự chủ còn sót lại mới không ép Hoseok vào kệ bếp rồi thúc mạnh. "Tim mình đi, mình thật sự muốn, nhưng--"

Họ đã không nói bất cứ điều gì về tình dục, và ranh giới của họ xung quanh nó - Namjoon thậm chí đã không hôn Yoongi một lần nữa kể từ lần đầu tiên đó. Về mặt kỹ thuật, đó là buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Đây là ý kiến tồi. Tuy nhiên, Namjoon không thể ngăn bản thân nhìn xuống và xác nhận rằng Hoseok cũng đang cương.

Có một âm thanh bật ra - thứ mà Namjoon nhận ra nhưng nó không thể vượt qua được làn khói ham muốn của cậu-- bíp, rồi một tiếng tách - ồ, có ai đó bước vào qua cửa trước, đó là--

Yoongi.

Yoongi, trông đang lạnh cóng và phát điên vì mệt mỏi sau một ngày dài làm việc, một chút vết hằn trên môi và cằm lộ ra khi anh kéo chiếc khẩu trang đang đeo xuống. Anh trông thật lộng lẫy. Namjoon muốn bước đến và hôn anh, đẩy anh lên cửa, hỏi rằng ngày hôm nay của anh thể nào, nhưng cậu do dự. Cậu cảm thấy như bị dán chặt tại chỗ, nhìn qua lại gương mặt của Yoongi và Hoseok, không chắc mình đứng ở đâu giữa họ.

Từ từ, một nụ cười toe toét hiện trên khuôn mặt Yoongi, má anh phồng lên. "Chào," anh nói, có vẻ thích thú.

"Chào," Hoseok nói, để lại Namjoon với một cái vỗ mông và đi về phía cửa. Cậu ấy dụi tay vào má Yoongi trước khi hôn anh, hé môi và gấp gáp. Nó nóng hơn, mãnh liệt hơn những gì Namjoon đã thấy họ hôn nhau trước mặt mình. Anh không nhớ cái cách mà hông của Hoseok vụng về thúc về phía trước, và Yoongi cũng vậy, người đã nắm lấy mông của Hoseok và kéo cậu ấy lại gần hơn.

"Chào em," Yoongi nói, mỉm cười trước môi Hoseok. "Em đang vui vẻ với Namjoon sao?"

Namjoon thì không - cậu hoàn toàn sẽ không làm bản thân xấu hổ khi thút thít thành tiếng. Cậu nắm lấy mép quầy và siết chặt cho đến khi các khớp ngón tay trắng bệch. Đây còn có phải cuộc sống của cậu không? Namjoon cảm thấy mình như bị ảo giác.

"Mmmm," Hoseok ậm ừ, và hôn Yoongi một lần nữa. Namjoon nhìn hai tay Hoseok đang dần dò lên lưng Yoongi, nắm chặt lấy áo anh, rồi lại buông ra. "Rất vui là đằng khác. Nhưng sẽ tuyệt hơn vì giờ anh ở đây rồi. Chúng ta sẽ cùng vui vẻ với nha, nếu anh muốn."

Namjoon nhìn thấy khoảnh khắc Yoongi cứng lại trong vòng tay Hoseok, chính xác là cùng lúc với Namjoon. Cậu cảm thấy một nỗi lo lắng lạnh lẽo cuộc lên trong ruột. Không phải cậu không muốn Yoongi, chỉ là-- có quá nhiều câu chuyện giữa họ. Thật khó để tìm cách bước qua ranh giới đó và đến cạnh anh ấy. Namjoon muốn có được sự thoải mái về thể xác như cậu đã làm với Hoseok nhưng, ừ thì. Yoongi thậm chí đã không hôn cậu thêm lần nào nữa, sau nụ hôn đầu tiên.

Hoseok lùi lại, cau mày, ngay khi thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ và khó xử.

"Cậu không cần làm gì đâu," Namjoon nói nhanh. "Mình rời đi là ổn mà. Không sao hết." Namjoon biết sẽ phải mất một lúc để cả ba người họ tìm ra cách vận hành mọi thứ. Cậu thậm chí còn không buồn về điều đó, cậu chỉ hơi buồn rằng họ đã thôi không hôn nhau nữa.

Yoongi buông Hoseok ra và trông có vẻ như anh ấy đang treo lên 'gương mặt chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc' lên, nhưng Namjoon thật sự không muốn thổi phồng chuyện này. Thêm nữa, cậu cũng không muốn chen ngang cuộc vui của họ. "Nghiêm túc đấy," Namjoon nói. "Em không giận gì đâu. Em chỉ hứng tình tôi, và có lẽ giờ em sẽ đi sóc lọ, em không có thời gian cho việc thảo luôn một màn threesome bây giờ, được chưa? Hứa luôn."

"Một màn threesome!" Yoongi lắp bắp, tỏ vẻ phẫn nộ. "Điều đó thật phi lý, nghiêm em túc ấy hả? Em gọi chuyện đó là vậy thật luôn? Anh cảm thấy như chỉ còn chút xíu, cũng không rõ nữa, liên quan đến lãng mạn, chứ có phải mấy cái trò hứng tình tầm phào đâu, Namjoon, anh có cảm xúc đấy--"

Trời đất, Yoongi dễ thương tợn.

Tiến vài bước dài vào khoảng không của Yoongi, Namjoon hít một hơi thật sâu và hôn nhanh lên môi anh, vào lúc anh ấy vẫn đang tiếp tục câu nói. Yoongi im bặt ngay lập tức, có vẻ ngạc nhiên, nhưng không phải là không vui. "Em ổn mà anh," Namjoon nói. "Chúng ta có thể nói chuyện vào lúc khác."

"Hẹn hò vào ngày mai," Yoongi thốt lên, không nhìn vào mắt Namjoon. "Đến lượt anh, vậy mới công bằng."

"Được thôi," Namjoon nói. "Em thích vậy."

Yoongi đưa tay kéo cậu vào lòng và cùng với Hoseok ôm chặt lấy, cả ba chỉ biết ôm nhau, run rẩy vì thèm muốn. 'Mình phải rời đi," Namjoon thì thầm. Cậu đặt một nụ hôn lên tóc Hoseok, sau đó xuống môi. "mình sắp chết tới nơi rồi," cậu nói, cố gắng không than vãn quá nhiều. "Hai người nóng bỏng như điên ấy."

Hoseok nắm lấy tóc Namjoon và kéo cậu vào một nụ hôn nồng cháy. Namjoon thút thít, đầu gối gần như khuỵu xuống. "Hứa với mình một điều," Hoseok rít lên.

"Bất cứ điều gì." Namjoon cảm thấy bàn tay của Yoongi ngập ngừng đặt ở bên cạnh mình và cậu rùng mình, cúi xuống mút lấy cổ Hoseok.

Hoseok cúi đầu xuống để nói ngay vào tai Namjoon. "Hãy hứa với mình là cậu sẽ lắng nghe nhé."

"Chết tiệt" Namjoon rít lên. Cậu nắm lấy đầu Hoseok và kéo lại, hôn cậu ấy. Nụ hôn ấy rất mạnh mẽ, có cảm giác như hai ngày sau Namjoon vẫn cảm nhận được dư âm của nó trên môi, và Hoseok cũng sẽ thế. Và ý nghĩ về việc nếu Hoseok hôn Yoongi và vẫn cảm nhận được Namjoon thì thật là...ừ thì, quá choáng ngợp.

Tay Yoongi trượt xuống dưới mép áo phông của Namjoon và anh bắt đầu vuốt ve vùng da ở đó, ngay trên xương hông. Namjoon rùng mình. Trong một giây, có vẻ như họ đang nghiêng ngả trên một bờ vực, giống như mọi thứ sẽ thay đổi và tất cả họ sẽ rơi vào nhau. Namjoon có thể cảm thấy thứ đang cương cứng của Hoseok tì vào người mình, chậm rãi vẽ lên những vòng tròn nhỏ. Tay Yoongi đặt trên làn da trần của Namjoon. Bản thân cậu cũng cương cứng và nhói đau. Namjoon chỉ có thể quay đầu lại và hôn Yoongi; cậu có thể làm điều đó và bất cứ điều kỳ lạ nào khác để phá vỡ mối quan hệ của họ, cậu còn có thể giải thoát mình với tay hay miệng của ai đó đêm nay.

Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng thở của họ, khàn, kéo dài nhưng dễ đứt quãng. Chỉ thêm một giây nữa thôi thì..., nhưng bầu không khí đã kịp nguội lạnh giữa khảng thời gian giữa hơi thở này và hơi thở kế, và rồi Yoongi bỏ tay ra. Hoseok lùi lại. Namjoon nhắm mắt lại một lúc lâu trước khi mở lại.

Namjoon cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu đã không mong đợi để cảm thấy như vậy, nhưng dù gì cậu đã làm vậy. Một dấu hiệu thể hiện họ chưa sẵn sàng, cậu đoán vậy. Né đi sự lúng túng sắp đến, Namjoon bước lùi về phía phòng mình. "Chúc hai người ngủ ngon," cậu nói. Namjoon thậm chí có thể nghe được giọng mình khàn thế nào.

"Chúc em ngủ ngon," Yoongi nói, giọng anh thấp hơn bình thường những tám quãng. Namjoon nhìn anh hôn lên cổ Hoseok. "Namjoon," anh nói, nhìn vào mắt cậu.

"Vâng?"

"Hãy làm những gì Hobi đã bảo. Anh muốn em lắng nghe ".

"Được thôi." Namjoon biết rõ ràng và hiển nhiên rằng Yoongi đang cương cứng. Và Yoongi cũng đang rõ ràng nhìn cậu. "Anh đã lên kế hoạch cho nó."

Namjoon cố gắng lượn vào phòng của mình theo một cách gợi cảm và ngầu nhất có thể, nhưng thật khó để trông gợi cảm và ngầu khi bạn đã hoàn toàn cương cứng, vậy nên rốt cuộc cậu chỉ loạng choạng bước qua cửa và đóng sầm nó lại.

Một giây sau, Namjoon đã đưa tay xuống phía trước quần và sờ nắn thứ kia qua lớp quần lót. Cậu rùng mình, khoái cảm chạy dọc sống lưng. Cậu có thể hoàn thành chỉ trong mười cái vuốt, có thể là năm lần nếu Hoseok kêu lên ồn ào. Hai là nếu Yoongi rên rỉ, và đó không phải là điều cậu muốn. Namjoon muốn kéo dài một chút, nếu có thể.

Cánh cửa lạnh lẽo áp vào lưng cậu, Namjoon vén áo lên, dựa vào nó và mải mê đuổi theo khoái cảm của riêng mình. Cậu đưa tay quét qua đầu khấc qua một lớp vải, trêu chọc nó vừa đủ để cảm thấy chân mình run lên.

Ngoài cửa, có tiếng thình thịch, giống như lưng ai đó va vào tường. Một tiếng rên bị bóp nghẹt. Một tiếng đập khác. Namjoon kéo áo sơ mi của mình lên cao hơn nữa, đặt tay lên ngực mình, cảm thấy da mình như trượt trên cửa khi mồ hôi bắt đầu tuông.

Thấp thoáng bên ngoài. Một tiếng đập khác. Sột soạt. Một tiếng rên rỉ ngắn. "Baby, oh, oh god, oh--" đó là Yoongi. Namjoon nhắm mắt lại và cố gắng đưa không khí vào phổi khi cậu điên cuồng giật phăng quần dài và quần lót của mình, lưng cậu vẫn đang ép sát vào cửa. Namjoon kẹp tay vào đùi, cố gắng tuyệt vọng để không chạm vào mình, mặc dù dương vật của cậu đang đỏ bừng và rỉ dịch lên bụng.

Bên ngoài, cậu có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp liên tục của Hoseok, đang nói -- nói--dirty talk, Yoongi từng nói rằng Hoseok thích nói chuyện - rồi im lặng - một tiếng rên rỉ lớn hơn, lần này là từ Hoseok, và chèn ở trên, một tiếng 'ah', à từ Yoongi.

Rên rỉ một tiếng, cuối cùng Namjoon cũng dùng tay bọc lại cậu nhỏ của mình, không thèm làm dịu chỗ đau khi cậu vừa sơ ý đập đầu vào cửa. Ở ngoài, những hành động như tạm ngừng, và rồi tiếng thụp-thụp-thụp, kèm theo tiếng rên rỉ lớn hơn, giọng của Yoongi và Hoseok đang quyện vào nha.

Mẹ kiếp. Namjoon sóc mình nhanh hơn. Mọi thứ bên trong cậu đang run rẩy, da thịt cậu như bị lửa đốt. Ruột cậu như bị thiêu rụi. Namjoon cảm thấy mình có thể bắn chỉ với một ý nghĩ, nhưng cậu cố gắng cầm cự.

Và rồi cậu nghe thấy Yoongi: "Fuck, babe, ngay đó, trời ơi, trời ơi" và cuối cùng thì Hoseok cũng im lặng, và Namjoon tưởng tượng ra điều đó, Hoseok với khuôn mặt nhăn nhó vì tập trung, Yoongi cầu xin cậu ấy cho anh thêm, cả hai đều trần truồng, đổ mồ hôi, xinh đẹp, và nếu Namjoon có thể mở cửa, họ sẽ để cậu chạm vào--

Namjoon bắn với thở hổn hển, vương vãi khắp trên tay cậu. Cảm giác như cậu có thể bắn mãi. Có cảm giác như cậu đã đến hai lần. Namjoon nhắm mắt lại và nghe thấy những tiếng rên rỉ bên ngoài và tự hỏi, nửa mê man, liệu cậu có thể cương cứng trở lại không.

Loạng choạng bước đến giường, Namjoon lấy tay quệt vào chiếc áo phông gần nhất và ngã xuống nệm, thở hổn hển. Bên ngoài, cậu nghe thấy tiếng Hoseok kêu lên, rồi im lặng. Trái tim Namjoon đập thình thịch khi cậu nhìn quanh căn phòng tối của mình, nửa khỏa thân và vẫn còn nhớp nháp. Chết tiệt, chết tiệt. Thực tế, cậu đã phải tự tưởng tượng ra những cảnh dâm dật trong đầu bấy lâu nay, nhưng lần này thì dễ dàng làm sao, lần thủ dâm tuyệt vời nhất của cậu. Nhất.

Cậu không biết phải làm gì bây giờ. Có phải giả vờ như nó chưa bao giờ xảy ra hay không? Đi ra ngoài và rồi sao, nói lời cảm ơn? Đập tay với họ? Không có gì có vẻ đúng. Namjoon lần mò trên sàn để tìm điện thoại, chiếc điện thoại đã rơi ra khỏi quần khi cậu cởi ra khi nãy.

Họ sẽ cười nhạo cậu, Namjoon biết điều đó, nhưng không sao cả. Không sao cả, nếu họ cười, vì tất cả ba đều cùng thuyền.

Không thể ngăn mình cười khúc khích, Namjoon chụp một bức ảnh mình trần truồng, ướt đẫm mồ hôi, trùm kín mít, giơ ngón tay cái ra hiệu, mắt cậu nhíu chặt. Cậu gửi nó đi, rồi chờ đợi.

Im lặng.

Im lặng.

Một tràng cười khúc khích từ căn phòng khác. Sau đó, một khoảng im lặng khác, với những tiếng thì thầm và cười.

Điện thoại của Namjoon sáng lên. Đó là bức ảnh chụp họ cùng nhau, khỏa thân, nằm sấp, với tay Yoongi khoác lên người Hoseok. Cả hai người đều đang gửi đến cậu nụ hôn gió.

Namjoon bật cười, thích thú. Không quan trọng là ba người họ không ở cùng một phòng. Không quan trọng là họ chưa hoàn toàn làm điều đó cùng nhau. Nhưng rồi họ sẽ. Cậu tin tưởng, và đó là điều duy nhất quan trọng vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro