Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hứa với tôi." Dawon nói chắc nịch. "Hứa với tôi là cô sẽ dịu dàng hơn với cô ấy." Bản năng mách bảo Hyunjung rằng cô nên kháng cự. Cô nên phủ nhận mọi thứ, chối bỏ nội tâm đa sầu đa cảm của mình và để những lời nói của Dawon chảy ra khỏi cơ thể cô như nước. Nhưng mặt khác, đầy lòng trắc ẩn trong lời nói đó đã bám rễ để níu kéo cô lại. 

"Tôi hứa." Hyunjung nhỏ giọng thì thầm.


Hyunjung chưa từng hôn ai bao giờ.

Cô đã tưởng tượng về những nụ hôn trước kia. Vào những đêm lạnh giá, lòng hiếu kì về sự đụng chạm thân mật đã lấn át Hyunjung và khiến cô vẽ ra những cảm giác mà cô thường coi là phi thực tế. Đối với một thợ săn nổi tiếng hầu như chỉ làm việc một mình, ý nghĩ được bên cạnh một ai đó vừa đáng sợ lại vừa hấp dẫn. Vòng tay người đó ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt ve lưng cô, thậm chí là đặt những nụ hôn lên môi cô— đó là những mơ mộng giữa ban ngày và cô hiếm khi để mình đắm chìm trong đó. Nhưng Hyunjung không thể phủ nhận rằng cô đã từng nghĩ về điều đó trước đây.

Mặc kệ thân phận và mục đích của mình, cô đã hôn Jiyeon. Cô đã đầu hàng theo bản năng và chạm vào đôi môi mềm mại của Jiyeon như thể điều đó thật dễ dàng. Hyunjung đã hồi tưởng khoảnh khắc đó một lần nữa khi cô đi dạo trên đường phố Seoul. Cô tưởng tượng có bóng ma của Jiyeon đằng sau đang ôm lấy vai mình. Hành động đó thật đáng tức giận, nhưng cũng khiến cô yêu thích. Cô đã thú nhận rất nhiều điều chỉ với một sự đụng chạm đơn giản của Jiyeon. Nhưng đó cũng là niềm tin của cô vì rằng có lẽ, bất chấp tất cả mọi thứ— họ vẫn rất giống nhau...

Vì vậy, cô đã quyết định dấn thân mình vào vụ án. Giờ thì quá khứ của Jiyeon đã được hé lộ, Hyunjung có thể chuyển sang khía cạnh quan trọng nhất của cuộc săn lùng— hành vi của Jiyeon ở Seoul. Giờ đây, quá khứ của Jiyeon trong sạch đến mức nào không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là hành vi hiện tại của cô ấy. Và một phần ích kỷ trong Hyunjung muốn Jiyeon trở thành Ma cà rồng hung bạo, tàn ác mà Hyunjung đã mong đợi ngay từ đầu.

Quá trình săn lùng sẽ khác nhau đối với mỗi Ma cà rồng. Một số Ma cà rồng bị phát hiện rất nhanh, vì họ để lại dấu vết thi thể khắp thành phố để phô diễn sức mạnh của mình. Những người khác thì giấu mình vào bóng tối và chỉ để lại một vài manh mối nhỏ khi họ thức dậy. Jiyeon không phải kiểu người che giấu bản thân, nhưng cô ấy cũng sẽ không phô trương bất kỳ hành vi sai trái nào. Hyunjung biết sẽ có dấu vết của bất cứ thứ gì thuộc về Jiyeon trên khắp thành phố này, những mảnh ghép phơi bày vừa đủ để cô có thể ghép lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Hyunjung nghi ngờ Jiyeon có lẽ đã để một hoặc nhiều người cho cô ấy uống máu họ. Một số lời kể của nhân chứng cho thấy rằng họ thực sự đã nhìn thấy một người phụ nữ thanh tao mặc một chiếc váy thanh lịch, lộng lẫy đi bên cạnh một người phụ nữ cao gầy, mảnh khảnh với mái tóc vàng dài. Hyunjung đã liên hệ trực tuyến với một số phụ nữ phù hợp với mô tả này cho đến khi cuối cùng cô gặp được người mà cô đang tìm kiếm: Nam Dawon. Dawon là một nữ diễn viên kịch kiêm giáo viên hiện sống trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô Seoul. Cô đã sắp xếp một cuộc hẹn để đến gặp cô ấy.

Hyunjung chỉnh lại cổ áo khoác rồi gõ cửa nhà Nam Dawon. Bên trong, cô có thể nghe thấy vài tiếng sủa nhỏ, rồi cánh cửa mở ra.

Dù Hyunjung đang trông đợi bất cứ hình ảnh nào, thì chúng cũng không giống như hình ảnh vừa xuất hiện trước mắt cô. Dawon mở cửa với một nụ cười chuẩn mực trên môi. Làn da của cô ấy không nhợt nhạt như tuyết— không giống như Ma cà rồng và nạn nhân của chúng, cô ấy trông không hề phờ phạc chút nào. Cô ấy xinh đẹp, và đôi mắt cô ấy lấp lánh ấm áp như thể chính cô ấy là mặt trời. Một con chó Beagle nhỏ xíu ở đằng sau cô ấy.

"Chắc hẳn cô là Hyunjung." Dawon ấm áp nói. "Xin mời vào. Áo khoác treo trên giá nhé."

Hyunjung gật đầu cứng nhắc và nhẹ nhàng bước vào trong căn hộ. Mắt cô đảo quanh hành lang và thấy những bức ảnh gia đình, với hai con chó và giấy dán tường cũ sờn. Cô cũng có thể ngửi thấy mùi bánh quy còn nóng, vừa mới ra lò. Nó có mùi vị của tình thương. Khiến nỗi nhớ cồn cào trong cô, bởi mẹ cô thường nướng bánh giống vậy khi bà còn sống.

"Cà phê hay trà?" Dawon nói với Hyunjung.

"Không, cảm ơn."

"Cô chắc chứ?"

Hyunjung khẽ gật đầu. Và Dawon cười khúc khích.

"Cô thực sự cứng nhắc như Jiyeon nói." Cô ấy nói. Đôi mắt cô nheo lại khi nhắc đến tên Jiyeon, và Hyunjung cảm thấy có một cơn ghen tuông vô lý trào dâng trong lồng ngực. "Được rồi. Vào phòng khách đi."

Những con chó ở trong phòng khách chạy lên cầu thang. Rất nhiều thứ ở nhà Dawon xa lạ đối với cô. Cô ngồi trên ghế đi văng, vẫn mặc áo khoác, và để ý xem nội thất của căn hộ như thế nào. Một ngọn đèn cao trong phòng khách sáng rực trên tấm thảm màu be. Rèm cửa được may thủ công và nhàu nhĩ. Làm thế nào một Ma cà rồng có thể ở nơi này?

"Cảm ơn vì sự hợp tác của cô." Hyunjung bắt đầu. Hai tay cô đan vào nhau, thẳng lưng nghiêm nghị. Đối diện với cô, Dawon thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bành của mình. Họ đối lập nhau. Ấm áp và lạnh lẽo, buông thả và đề phòng.

"Tất nhiên. Khi nghe tin Jiyeon lại bị săn đuổi, tôi đã rất lo lắng. Ý tôi là, về mặt thực tế thì, tôi biết cô ấy sẽ ổn. Cô ấy luôn như vậy. Nhưng có điều gì đó về cô..." Dawon nhún vai. "Tôi không biết nữa. Cô làm cô ấy thấy bối rối."

Cả hai đều cảm giác như vậy, Hyunjung nghĩ.

"Cô đã từng tiếp xúc với thợ săn trước đây chưa?" Cô hỏi.

"Rồi, một vài người trong số họ đã từng đến đây. Tôi đã quen với việc gặp mặt như vậy." Nụ cười của Dawon mở rộng hơn. "Mặc dù tất cả họ đều vui vẻ hơn cô một chút."

"Tôi làm việc chuyên nghiệp hơn."

"Đó không phải là những gì tôi đã nghe." Dawon thổi một lớp hơi nước bốc lên từ tách trà mới pha của mình.

"Chà, nguồn tin của cô không đáng tin lắm. Jiyeon khá thành kiến với tôi."

"Cô ấy không phải là người duy nhất đâu. Tôi nghe nói cô cũng có nhiều thành kiến lắm."

Vẻ ngoài của Dawon rất tươi sáng, khiêm tốn đến nỗi đôi mắt cô đột ngột trở nên cứng rắn khiến người ta lo lắng. Cô ấy có một góc cạnh sắc sảo bên trong, và nó lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn đèn ấm áp trong căn phòng. Tất nhiên, Jiyeon sẽ thích cô ấy. Kiểu người pha trộn giữa ngọt ngào và mạnh mẽ đó sẽ hấp dẫn Ma cà rồng.

Không khí trong phòng dần trở nên bức bối. Các khớp ngón tay của Hyunjung trở nên trắng bệch khi cô nắm chặt lấy mép ghế mềm mại.

"Hãy vào vấn đề nào." Cô thúc giục. "Tôi có một số câu hỏi cho cô."

"Được thôi." Môi Dawon khẽ nhếch lên quanh mép cốc. Rồi sau đó nhấp một ngụm, khi cô ấy rướn người về phía trước, Hyunjung thoáng thấy hai lỗ nhỏ màu đỏ như bị răng nanh cắn ở một bên cổ cô ấy. Vẫn còn mới.

"Làm sao cô gặp được Jiyeon?"

Hyunjung đã không để ý rằng cái tên Jiyeon trượt khỏi đầu lưỡi cô dễ dàng như thế nào. Gọi Kim Jiyeon thì có vẻ xa lạ và xa cách, nó không đủ thân mật.

"Tại quán bar của cô ấy ở Myeongdong." Dawon bắt đầu. Cô bắt chéo chân, cô ấy có vẻ thoải mái đến mức Hyunjung nghi ngờ rằng cô ấy đã kể câu chuyện này vài lần trước đây. "Chà, đó không phải là quán bar của cô ấy, nhưng cô ấy đã dành rất nhiều thời gian ở đó khi nó mở cửa. Một đêm, khi gửi những chú chó của tôi qua nhà bố mẹ tôi, tôi cảm thấy buồn chán và tôi muốn ra ngoài vui vẻ một chút, chắc cô biết mà? Có lẽ tôi muốn gặp một người nào đó mới mẻ. Tôi tìm thấy chính mình ở đó. Đó là một quán rượu nhỏ xinh xắn. Jiyeon đã rất đau lòng khi nó đóng cửa."

Lời nói của Dawon dần hình thành một khung cảnh trong đầu Hyunjung. Quán bar nhỏ ở Myeongdong nồng nặc mùi rượu, hoa hồng và thuốc lá. Cô nhớ lại nó trống rỗng và tối tăm như thế nào. Cô nhớ mình đã gặp Jiyeon lần đầu tiên ở đó, và cô ấy có mùi thơm quyến rũ, cô ấy đã ở gần như thế nào khi thì thầm vào tai Hyunjung. Hơi thở nhè nhẹ của cô ấy đã phảng phất trên da thịt cô. Có lẽ khi đó, Hyunjung đã có nguy cơ phải lòng cô ấy rồi.

"Dù sao đi nữa, cô ấy đến cạnh tôi ở quầy bar và mua đồ uống cho tôi. Mặc bộ đồ màu đỏ tươi, như cô có thể tưởng tượng. Tôi nghĩ cô ấy rất xinh đẹp, vì vậy chúng tôi, cô biết đấy—" Dawon nhướng mày.

"Hai người bắt đầu một mối quan hệ?" Hyunjung viết nguệch ngoạc vào mục ghi chú trong nhật ký trên tay. Quai hàm cô nghiến lại.

"Không không." Dawon bật cười ngạc nhiên. "Chúng tôi đi chơi một thời gian với nhau, nhưng với tư cách là bạn bè. Rồi một ngày, có lẽ là ba tháng sau, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy là Ma cà rồng. Tôi không tin điều đó, và sau đó cô ấy biến thành một con dơi đẫm máu! Ngay trước mắt tôi!"

Đây là một cảnh tượng mà Hyunjung có thể hình dung rõ ràng. Môi cô khẽ nhếch lên. 

"Lúc đầu, tôi bối rối, sau đó sợ hãi, và sau đó— tôi thấy tò mò." Dawon nhún vai. "Tôi hỏi Jiyeon cảm giác bị cắn như thế nào. Cô ấy kể cho tôi nghe. Tôi hỏi cô ấy có muốn thử với tôi không, và cô ấy đã cảnh báo tôi về những rủi ro. Nhưng tôi nói không sao đâu, tôi tin cô ấy."

"Tôi đã nghĩ tự nguyện bị hút màu còn... khêu gợi hơn thế."

Có lẽ tưởng tượng trong đầu của Hyunjung thể hiện rõ ràng qua nét mặt cô. Cô nghĩ đến cảnh Jiyeon ôm chặt lấy Dawon và hút máu trên cổ cô ấy thì quá thân mật hơn so với những người khác.

"Gì vậy? Không đâu." Dawon cười khúc khích. "Ý tôi là, có thể vậy, nhưng nó còn hơn thế nữa. Cảm giác thật tuyệt, giống như... được thỏa mãn? Nhưng nó cũng khiến tôi hạnh phúc khi biết mình đang giúp đỡ bạn mình."

Dawon dừng lại và cân nhắc cẩn thận những lời tiếp theo của cô ấy.

"Tôi nghĩ việc đó đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn. Đó là một trải nghiệm dễ bị tổn thương đối với Jiyeon. Nó đòi hỏi sự tin tưởng và thấu hiểu." Hyunjung gật đầu, có vẻ đồng tình với lời giải thích của cô. "Tôi biết điều đó có thể khiến cô khó tin nhưng tôi không bị ép buộc. Tôi cho Jiyeon ăn khi cô ấy cần. Đổi lại, cô ấy luôn ở bên tôi."

Với sự im lặng nhẹ nhàng sau những lời nói của Dawon, Hyunjung lại nghĩ về cô ấy. Cô nghĩ đến Jiyeon, tốt bụng và dịu dàng. Trái tim cô thắt lại, cô mong rằng đó là sự thật nhiều biết bao nhiêu.

"Cô ấy là người tốt, Hyunjung." Dawon dịu dàng nói. Cô ấy đặt tách trà xuống với một tiếng cạch nhẹ nhàng, rồi nhoài người về phía trước để nắm lấy tay Hyunjung. Hyunjung không kháng cự. Lần đầu tiên, cô để mình mềm lòng trước sự ấm áp và chân thành của một người xa lạ. "Thực sự thì, cô ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp. Cô ấy chưa bao giờ làm tổn thương một linh hồn nào cả."

Hyunjung nhìn xuống tay Dawon. Đang nắm chặt lấy tay của cô. Chúng mềm mại, mảnh mai và âm ấm. Có lẽ là bàn tay của giáo viên đều như vậy— hoặc là bạn bè.

"Vậy nên cô không được làm tổn thương cô ấy nữa, được không?" Dawon hỏi. Cô ấy siết chặt tay Hyunjung, và khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự thấu hiểu. "Tôi biết cô ấy có thể là một kẻ hèn nhát, nhưng cô ấy là chân thật đấy, Hyunjung. Cô ấy có trái tim. Tôi không cho phép cô phá vỡ nó đâu."

Hyunjung hít một hơi. Cô ngửi thấy hương trà và nước hoa của Dawon và mùi hương còn sót lại của nơi ở ấm áp của cô ấy. Rất nhiều tình yêu đã lấp đầy căn hộ này. Điều đó thật xa lạ với Hyunjung.

"Hứa với tôi." Dawon nói chắc nịch. "Hứa với tôi là cô sẽ dịu dàng hơn với cô ấy."

Bản năng mách bảo Hyunjung rằng cô nên kháng cự. Cô nên phủ nhận mọi thứ, chối bỏ nội tâm đa sầu đa cảm của mình và để những lời nói của Dawon chảy ra khỏi cơ thể cô như nước. Nhưng mặt khác, đầy lòng trắc ẩn trong lời nói đó đã bám rễ để níu kéo cô lại.

"Tôi hứa." Hyunjung nhỏ giọng thì thầm.

Dawon buông tay cô ra, vẻ mặt hài lòng.

"Cảm ơn cô." Giọng nói của cô ấy ngọt ngào, đọng lại trong phòng khách như mật ong. Hyunjung cảm thấy như thể cô đã được tha thứ, mặc dù cô không biết vì điều gì. Dawon đứng dậy. "Nghe này, rất vui được gặp cô, nhưng tôi thực sự có một lớp học sớm vào ngày mai. Cô đã có tất cả thông tin mình muốn chưa?"

"Một điều nữa." Hyunjung vội nói. "Nếu tôi muốn tìm Jiyeon, tôi nên đi đâu?"

"À, tất nhiên là có quán bar. Cô ấy cũng thường đi dạo. Nếu không, cô ấy sẽ về căn hộ của mình—nhưng Hyunjung, nếu Jiyeon không muốn bị tìm thấy, cô sẽ không thể tìm thấy cô ấy được đâu."

"Căn hộ của cô ấy ở đâu?"

"Tôi xin lỗi. Cô ấy là bạn tôi. Tôi không thể nói với cô chuyện đó."

"Làm ơn đi, Dawon."

Giọng cô nghe có vẻ tuyệt vọng. Dawon nhìn người thợ săn trước mặt một lúc lâu. Hyunjung nên nhìn cô ấy như thế nào để thể hiện sự chân thành trong khi đang ngồi căng thẳng trên mép ghế đi văng, cài khuy áo khoác tối màu đến tận cằm, cầu xin địa chỉ của Jiyeon? Rồi mặt Dawon dịu lại.

"Tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối vì điều này, cô biết điều đó không?" Dawon cất lời. Cô ấy viết vội một địa chỉ vào mảnh giấy ghi chú sau đó đưa cho Hyunjung, người đã bỏ nó vào túi ngay lập tức. Có lẽ cô ấy lại làm mất lòng tin của Jiyeon, nhưng dù sao thì cũng đã quá muộn rồi.

"Tôi khuyên cô nên nói chuyện với Son Juyeon trước." Dawon nói. "Tôi nghĩ cô nên hiểu Jiyeon trọn vẹn trước khi gặp lại cô ấy."

Hyunjung gật đầu. Cô đứng dậy và phủi áo khoác. Cô có thể nghe thấy tiếng sủa nhỏ xíu của lũ chó, như thể chúng đang đợi Dawon đến, và cô chợt cảm thấy một nỗi xót xa ùa về. Cô đi khắp mọi nơi trên thế giới nhiều đến nỗi cô không có nơi nào gọi là nhà. Tuy nhiên, tại đây, Dawon đã có một ngôi nhà nhỏ ấm cúng. Nó ấm áp và tràn đầy yêu thương. Nỗi cô đơn lại bao phủ trên vai Hyunjung.

Jiyeon cũng không có nhà, Hyunjung nghĩ. Cả hai đều rất cô đơn.

"Cảm ơn vì đã giúp đỡ, Dawon." Hyunjung nói.

"Không có gì." Dawon mỉm cười khi Hyunjung đi ngang qua cô. "Còn Hyunjung?"

Hyunjung quay đầu lại.

"Chúc may mắn nhé." Dawon ấm áp nói.

Hyunjung gật đầu với người phụ nữ trước mặt. Cô cảm thấy như bức tường phòng vệ trong mình sụp đổ sau nhiều năm bị bào mòn dần đi. Người thợ săn đang thay đổi, từng chút một, và nở rộ thành một thứ gì đó mới mẻ như vừa được tái sinh.

Câu hỏi duy nhất là, mình sẽ làm gì tiếp theo?

Ngôi trường nơi Son Juyeon làm việc rất nhỏ.

Hyunjung không mất nhiều thời gian để sải bước về phía cánh đồng rộng lớn phía sau nó. Giờ học vừa kết thúc, một số học sinh vẫn đang trò chuyện bên ngoài cổng, nhưng cũng khá yên tĩnh. Áo khoác của Hyunjung tung bay sau lưng khi cô băng qua bãi cỏ.

Cô chưa bao giờ thích trường học. Hyunjung là người không thể hòa nhập, đương nhiên là vậy, và khi mẹ cô qua đời, việc kết bạn lại càng khó hơn. Cô luôn thể hiện lạnh lùng, nghiêm khắc và dè dặt— Một thợ săn không thực sự dễ gần. Nỗi đau buồn chỉ làm tinh thần cô chai sạn hơn.

Trường học là nơi đầu tiên khiến cô cảm thấy cô đơn. Những kí ức về tuổi trẻ và dáng vẻ lúc nào cũng một mình thấp thoáng sau đôi mắt Hyunjung khi cô dừng lại trước một người phụ nữ tóc đen, cao hơn cả Dawon.

Hyunjung đợi người phụ nữ thu thập bóng rổ và cất chúng trong nhà kho của trường. Cuối cùng, cô ấy nhận ra Hyunjung đang nấn ná bên cạnh mình và quay về phía cô với một nụ cười rạng rỡ.

"Tôi có thể giúp gì cho cô?" Cô ấy hỏi. Giọng nói của cô ấy to và uy nghiêm như nụ cười của cô ấy.

"Cô có phải là Son Juyeon không?"

"Chắc chắn rồi!" Đối với một Ma cà rồng nhỏ bé như Jiyeon, thì bên cạnh cô ấy luôn có những người bạn cao lớn như vậy.

"Tôi có vài câu hỏi về Kim Jiyeon."

Juyeon cười khẽ và ném quả bóng cuối cùng vào nhà kho, sau đó khóa cửa lại. Cô ấy chạy đến bên Hyunjung nhiệt tình đến mức khiến Hyunjung phải giật mình.

"Hỏi đi. Dawon nói là cô sẽ đến."

"Hai người biết nhau như thế nào?"

Juyeon đỏ mặt và chuyển chủ đề.

"Nghe này, cô muốn biết tại sao tôi quen Jiyeon đúng không? Được thôi, tôi sẽ kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện."

"Cảm ơn sự hợp tác của cô."

"Tất nhiên. Dawon đã nhờ tôi mà." Juyeon quay lưng lại với Hyunjung. "Đi với tôi, Hyunjung."

Hyunjung đang sánh bước cùng giáo viên Thể dục. Họ cùng nhau đi vòng quanh cánh đồng nhỏ. Khắp người Juyeon bị dính bẩn bởi bùn — nó dính vào đầu gối, tóc và thậm chí trên má của cô ấy. Có một sự bất cẩn trong dáng đi của cô ấy nữa.

Hyunjung đã để ý rằng xung quanh Jiyeon toàn là những người vô tư. Những người tốt bụng, những người ngọt ngào, những người không sợ bị tổn thương. Vậy tại sao, cô ấy lại rất quan tâm đến Hyunjung? Có lẽ thợ săn là tất cả những gì mà Dawon và Juyeon không thể làm.

"Có thể cô không tin, nhưng tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn trước khi Jiyeon tìm thấy tôi." Juyeon bắt đầu, "Tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết, nhưng vào một đêm nọ, tôi đã bị một con Ma cà rồng ở Seoul vắt kiệt sức lực và bỏ mặc cho đến chết trên đường. Jiyeon đã tìm thấy tôi khi tôi đang thoi thóp và cô ấy đã giúp tôi vượt qua chuyện đó."

Bước chân của Hyunjung chậm rãi dừng lại. Cô quay sang nhìn Juyeon.

"Cô là... Ma cà rồng?"

"Đúng vậy." Juyeon cười toe toét, nhe răng nanh. "Jiyeon đã cứu tôi, Hyunjung. Cô ấy dạy tôi cách ăn mà không làm tổn thương người khác. Cô ấy giúp tôi kiếm việc làm. Cô ấy thậm chí còn cho tôi sức mạnh để tìm lại tình yêu."

"Tôi biết điều đó thật khó tin bởi vì cô là một thợ săn, nhưng chúng tôi không phải là người xấu." Juyeon tiếp tục bước đi, quay lưng lại với Hyunjung khi mặt trời lặn. "Ngay bây giờ, bản năng của tôi đang gào thét rằng tôi phải chạy trốn khỏi cô. Cô rất nguy hiểm, cô săn lùng chúng tôi. Nhưng tôi biết cô chỉ đang làm công việc của mình. Vì vậy, cô cũng nên biết rằng một số người trong cộng đồng chúng tôi cũng chỉ đang sống cuộc đời của riêng mình."

Juyeon quay đầu lại để nhìn thẳng vào ánh mắt của Hyunjung.

"Cô nên thả lỏng một chút, Hyunjung." Cô ấy nói. "Sống theo cách của cô chắc mệt mỏi lắm."

Hyunjung cảm thấy sự mệt mỏi che khuất tầm nhìn của cô và làm dịu đi vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt cô. Cô đã khép lòng mình bao lâu rồi, tâm hồn cô luôn được che giấu cẩn thận sau những lớp băng do cô dựng nên. Jiyeon đã mở lòng với Hyunjung. Cô ấy đã kéo cô ra khỏi bốn bức tường lạnh giá đó.

"Tôi không hiểu." Hyunjung lặng lẽ thừa nhận. "Tôi không hiểu bất cứ điều gì trong số này cả. Những gì cô và Dawon đã nói với tôi... thật khó để tôi tin."

"Có thể sẽ khó khăn khi niềm tin cốt lõi của cô bị lung lay." Juyeon nói. Cô ấy gối hai tay ra sau đầu và bắt đầu bước đi trở lại. Hyunjung bước nhanh hơn để bắt kịp. "Đôi khi, ngay cả khi cô không coi điều đó là sự thật, cô vẫn phải đấu tranh để chấp nhận nó. Chuyện đó cần rất nhiều sức mạnh."

Hyunjung khẽ gật đầu.

"Tôi e là mình đã nghĩ sai về..." Cô nuốt nước bọt. "Về mọi thứ."

"Bước đầu tiên là thừa nhận nó." Juyeon trao cho cô một nụ cười. Vẻ mặt cô ấy có vẻ tự hào, mặc dù cô ấy hầu như không quen biết Hyunjung. "Jiyeon không xứng đáng với những phán xét sai lầm của cô."

"Từ đầu đến giờ cô ấy đều nói sự thật..." Hyunjung lầm bầm. Cô đưa bàn tay đang đeo găng lên trước mặt. "Tôi đã làm gì vậy? Sao tôi có thể tàn nhẫn như vậy?"

Những bí mật của Hyunjung đã tuột khỏi tay cô và lọt vào tai Juyeon. Cô đã quá khổ sở để giấu kín chúng cho riêng mình. Chỉ mới vài tuần trước, cô đã bước vào thư viện của Taeyeon với cánh cửa trái tim bị khóa trái. Bây giờ, cô mở lòng mình và phơi bày cho bất cứ ai đang xem.

"Tôi luôn sống theo quy tắc, nhưng tôi— tôi không thể—"

"Này." Juyeon chạm vào cánh tay Hyunjung, người đã bắt đầu run rẩy, đứng không vững. "Không sao cả."

"Không phải, tôi—" Giọng Hyunjung vỡ òa. Cô lắc đầu. Đã bao nhiêu năm rồi cô không cho phép mình được cảm nhận và thể hiện cảm xúc? Giờ nó đã trở lại với cô như một cơn sóng thần dữ dội. Nhấn cô chết chìm trong đó. Mọi thứ cô từng biết đột nhiên cảm thấy mỏng manh và không chân thật. Giờ cô là ai? "Juyeon, tôi—"

Lời nói của cô bị bóp nghẹt khi Juyeon, một người xa lạ, bất ngờ kéo cô vào lòng với một cái ôm thật chặt. Vòng tay của cô ấy thật ấm áp và dễ chịu. Hyunjung nghẹn ngào trong tiếng nấc. Cô không ôm lại, bản thân cô không thể tự làm được, nhưng cử chỉ đó của cô ấy được cô đánh giá cao. Ở đây, trong vòng tay của Juyeon, cô có thể che giấu khuôn mặt đang đau đớn của mình.

Khi Juyeon buông ra, Hyunjung đã lấy lại được bình tĩnh. Cô lùi bước một cách khó khăn khỏi người phụ nữ cao hơn, và vẻ mặt của cô giờ đã khôi phục trạng thái ban đầu. Cô lại thẳng lưng và nhìn Juyeon một cách bình tĩnh. Juyeon khẽ cười.

"Cô rất giỏi việc đó, phải không? Che đậy ấy."

"Tôi cho là vậy." Hyunjung trả lời. Cô chỉnh lại áo khoác. "Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi, Son Juyeon, nhưng tôi e rằng tôi đang cần phải đến nơi khác."

"Nơi đó có liên quan đến một Ma cà rồng nhỏ bé nào không...?" Juyeon nhếch mép cười.

"Được rồi." Hyunjung mắng. Cô lật cổ áo lên. "Cô có biết tôi là ai không? Thật sai lầm, và tôi hứa với cô, cô sẽ hối hận vì đã châm chọc Kim Hyunjung."

"Danh tiếng của cô đến trước cả cô cơ mà." Juyeon cười khúc khích. "Không may là, tôi nghĩ rằng tôi đã bắt gặp cô vào một ngày tồi tệ, bởi vì cô không làm tôi sợ."

"Tôi có thể." Hyunjung sụt sịt. "Tuy nhiên, bây giờ, tôi đã xong việc ở đây rồi. Tạm biệt."

"Gặp sau nhé." Juyeon vui vẻ nói. Cô ấy định quay lại trường, nhưng dừng lại khi Hyunjung nói.

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao cô lại tốt với tôi như vậy? Cô không biết tôi. Tôi còn là một thợ săn. Tôi có thể làm cô bị thương. Vậy mà cô lại nói chuyện với tôi như thể tôi..." Hyunjung ngập ngừng. "Cô nói chuyện với tôi như thể tôi là một người bạn."

Mặt trời sắp ẩn mình sau lưng núi, những tia nắng cuối cùng chạm vào mái tóc đuôi ngựa sẫm màu của Juyeon. Cô ấy đút tay vào túi và mỉm cười, và Hyunjung ngạc nhiên về con người của cô ấy. Tại sao Juyeon là Ma cà rồng, nhưng cô ấy dường như có nhiều nhân tính hơn Hyunjung?

Có lẽ ở một thế giới khác, họ đã có thể là bạn bè. Nhưng ở thế giới này, Hyunjung thực sự chỉ có Taeyeon mà thôi. Đã bao lâu rồi Hyunjung chẳng khác gì một bóng ma? Có phải là khi mẹ cô qua đời? Có phải nó đến từ từ, sau nhiều năm bị cô lập? Hay cô luôn được số phận định sẵn là sẽ sống xa cách và lạnh lùng? Cô tự hỏi điều này trong khi đợi câu trả lời của Juyeon.

"Tôi đoán tôi chỉ thích nhìn thấy những điều tốt nhất ở mọi người." Đôi mắt của Juyeon lấp lánh kiên định khi cô ấy nói. "Jiyeon và tôi đều có điểm chung đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro