Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây có phải là một trong những thủ tục của cô không? Cô đến để chúc mừng tôi vì đã không trở thành một con quái vật phải không?" Jiyeon hỏi. Ánh mắt cô ấy cố tình lạnh lùng và xa cách. Hyunjung trầm mặc. "Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Bây giờ cô có thể làm ơn để tôi được yên không?"

"Tôi không nghĩ là tôi có thể làm vậy được." 


Khi Hyunjung lấy hết can đảm để đến căn hộ của Jiyeon thì trăng đã lên đến đỉnh đầu.

Một tay cô ôm chặt xấp giấy trước ngực, tay kia gõ mạnh vào cửa căn hộ. Khi cô đứng một mình trong hành lang tối om, căng thẳng chờ đợi Ma cà rồng xuất hiện từ trong bóng tối, Hyunjung nhận ra đây là một trong những khoảnh khắc quyết định của cuộc đời cô. Cô cảm thấy rằng khoảnh khắc cô bước qua ngưỡng cửa của Jiyeon, sẽ không thể quay lại với con người trước đây của cô được nữa.

Cửa không hề mở. Hyunjung bị bỏ lại một mình ở phía ngoài. Cô lại gõ cửa.

"Jiyeon?" Cô ngập ngừng gọi.

Đáp lại chỉ là sự im lặng trống rỗng. Hyunjung mất một lúc để suy xét. Cô không muốn lại làm mất lòng tin của Jiyeon, nhưng cô cũng không thể đợi Jiyeon đến với mình trước. Cô không thể để sự cay đắng giữa họ kéo dài thêm nữa. Như vậy không đáng. Đó không phải là những gì họ xứng đáng nhận được.

Hyunjung thò tay còn lại vào túi áo khoác và lấy ra một chiếc kẹp giấy. Cô khéo léo luồn nó vào lỗ khóa và dùng một tay mở ổ khóa. Đó là một kỹ năng mà cô đã luyện tập— sau tất cả, con người không thể lén lút như ma cà rồng.

Cánh cửa phát ra tiếng lách cách biểu thị cho việc khóa cửa đã bị phá. Hyunjung bỏ chiếc kẹp giấy vào túi và nhẹ nhàng vặn nắm tay cửa. Hành động hầu như không phát ra âm thanh, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch bên tai khi bước vào bên trong, nhưng không phải vì cô sợ hãi.

Bên trong căn phòng, Hyunjung lần mò công tắc đèn. Căn hộ đột nhiên tràn ngập ánh sáng. Đôi môi của người thợ săn hé mở vì ngạc nhiên, và cô bắt đầu khám phá.

Jiyeon đã trang trí căn hộ này. Cô ấy hẳn đã có vài người bạn trên khắp thế giới— Taeyeon đã đề cập rằng cô ấy đã đi du lịch rất nhiều nơi. Tuy nhiên, mặc dù nó có thể không phải là một nơi ở lâu dài, nhưng nó vẫn hiện hữu hình bóng của Jiyeon. Có những bức tranh trên tường. Có một tấm thảm màu vàng mềm mại trong phòng khách. Có những bông hoa nhỏ xếp dọc các bệ cửa sổ đang trong giai đoạn nở hoa khác nhau.

Hyunjung lướt ngón tay trên tủ sách của Jiyeon. Tất cả chúng đều là tiểu thuyết lãng mạn, cô ghi nhớ trong đầu, và mỉm cười khi chạm tay vào gáy sách của Jiyeon. Cô ấy cũng có băng ghi âm, nhạc jazz cũ và nhạc pop tươi sáng, và một máy ghi âm cổ điển màu xanh lục.

Nhà bếp có đầy đủ tiện nghi. Ma cà rồng không cần ăn, nhưng Jiyeon rõ ràng rất tận hưởng việc đó. Tủ lạnh đầy đồ ngọt và trái cây, cô ấy còn có một kho trà và hạt cà phê trong tủ. Có những chiếc đĩa trong bồn rửa— có lẽ cô ấy đã có một người bạn đến thăm gần đây. Có rất nhiều hơi ấm của người bình thường từng ở đây.

Khi Hyunjung đến phòng ngủ, cô dừng lại ở ngưỡng cửa. Có lẽ cô không nên đi vào. Nhưng rồi chiếc ủng của cô vượt qua cánh cửa, và đã quá muộn để dừng lại. Ga trải giường màu trắng và một chiếc đèn vàng trên kệ tủ nhỏ cạnh giường. Có vài cuốn sách nằm rải rác trên chiếc đệm, nhưng căn phòng vẫn được dọn dẹp gọn gàng.

Hyunjung mở ngăn kéo và vô tình nhìn thấy một kho tàng ký ức của Jiyeon. Trong ngăn kéo là tất cả các loại kỉ niệm mà Jiyeon lưu giữ. Bưu thiếp từ những người bạn cũ, ảnh Polaroid của Jiyeon với người khác, thư từ những người cô ấy đã gặp từ lâu. Có những bức phác thảo của Jiyeon và bạn của cô ấy— cũng là do họ viết.

Cảm giác như cô ấy đã sống giống con người hơn cả mình nữa.

Và lạ lùng nhất, Hyunjung đã tìm thấy dấu vết của chính mình. Có những hình ảnh của Hyunjung hẳn là đã được chia sẻ giữa các cộng đồng Ma cà rồng khó ưa hơn để cảnh báo họ rằng cô là một thợ săn. Cũng có một số bài báo mà Hyunjung đã đăng trên Tạp chí Thợ săn Ma cà rồng.

Đôi lông mày của Hyunjung nhíu lại. Cô nhớ lại lần đầu gặp Jiyeon. Cô ấy dường như đã biết cô là ai. Như thể Jiyeon biết cô trước cả khi họ có cuộc trò chuyện đầu tiên.

"Cô đang làm gì ở đây?"

Hyunjung giật mình đứng dậy. Cô lật đật quay người, tập tài liệu của cô bị hất tung xuống đất, vương vãi khắp nơi. Ở ngưỡng cửa, Jiyeon đang nhìn cô. Vẻ mặt của cô ấy khiến ruột gan Hyunjung xoắn lại. Vẻ mặt trông như bị phản bội.

"Jiyeon." Hyunjung nuốt nước bọt. "Tôi xin lỗi, tôi..."

Giọng cô nhỏ dần khi cô nhìn vào diện mạo của Jiyeon. Cô ấy trông không giống mình. Cô ấy mặc chiếc váy đen xinh xắn dài quá đầu gối, mái tóc thẳng đen xõa ngang vai như thác nước, đôi môi đỏ như máu; Cô ấy vẫn đẹp đến mê hồn như mọi khi, vậy điều gì về vẻ ngoài của cô ấy bây giờ lại khiến Hyunjung lo lắng? Có lẽ đó là ánh mắt buồn bã trong đôi mắt có quầng thâm kia. Cô ấy có vẻ mệt mỏi, dáng vẻ mà Hyunjung chưa từng thấy trước đây.

Hyunjung nhận ra rằng hai người đang có sự đối lập trong thời điểm này. Người thợ săn đã đến đây để sẵn sàng mở lòng cô ấy. Cô đã cởi bỏ chiếc áo khoác bó sát, tối màu— giờ cô đang mặc một chiếc áo len mềm màu xanh lam, mái tóc xõa sau lưng. Bóng tối và hoang dã. Jiyeon thì khác, giữ chặt lớp ngụy trang của mình hơn trước.

"Cô không sao chứ?" Hyunjung hỏi. Giọng cô nhẹ nhàng hơn bao giờ hết khi có sự hiện diện của Jiyeon.

"Ồ, vâng, hoàn toàn tuyệt vời." Jiyeon mỉm cười. Thật cay đắng và nông nổi. Giọng nói của cô ấy không còn chút vui vẻ lảnh lót như bình thường. "Bây giờ tôi sẽ hỏi cô một lần nữa, thợ săn, cô đang làm gì ở đây vậy?"

"Ồ. Tôi đến đây, ừm," Hyunjung đã luyện những lời cô nên nói trên đường đến căn hộ, nhưng giờ tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng cô. "Tôi đến để nói rằng— tôi, ừm—"

Hyunjung, lo lắng một cách bất thường, cúi xuống và nhặt lại tất cả các giấy tờ trên sàn nhà.

"Cô biết sao không?" Đôi môi đỏ mọng của Jiyeon kéo ra một nụ cười rộng hơn. Nó thật độc ác. Như thể cô ấy đang cố mang lại dáng vẻ ban đầu tràn ngập mùi thuốc súng của cả hai người, khi họ sẵn sàng lao vào đánh nhau và ném những lời lẽ sắc bén vào nhau mà không quan tâm đến bất cứ thiệt hại nào. "Tôi thực sự không quan tâm. Trừ khi cô có lý do hợp lệ để bắt tôi, điều mà tôi thực sự nghi ngờ rằng cô có hay không, giờ cô nên rời đi."

"Jiyeon—"

"Bây giờ." Jiyeon nói lớn. Tuy nhiên, giọng cô ấy run run khi đang cố giữ thái độ nghiêm khắc. Khi Hyunjung vẫn đứng im, cô ấy lại nói. "Lạy Chúa, Hyunjung, vẫn chưa đủ hay sao?"

Hyunjung cắn môi dưới, đắn đo. Khoảng cách giữa họ dù đứng chung một phòng cũng khiến người ta cảm thấy xa vời vợi. Nhưng đây chính xác là lý do tại sao cô đứng ở đây.

"Cô đang tức giận." Cô nói, bằng một giọng trầm lặng. Jiyeon bật ra một tràng cười không chút độ ấm nào, đóng cánh cửa sau lưng mình và bước về phía Hyunjung.

"Dĩ nhiên." Giọng Jiyeon run lên vì cơn giận bùng phát. Cô ấy hít thở mạnh nhằm cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Cô đã hôn tôi, cô đã phục kích bạn bè của tôi, và sau đó cô lại xuất hiện tại căn hộ của tôi. Cô muốn cái quái gì ở tôi hả? Tôi đã nói với cô rồi, tôi không chơi trò này nữa. Hãy để tôi yên. Quay trở lại những trò săn lùng khác của cô đi."

"Tôi không đến đây với tư cách là một thợ săn." Hyunjung bình tĩnh nói. Cô đặt đống giấy tờ lên đầu giường. "Tôi đã hoàn thành cuộc săn này, Jiyeon. Tôi vừa nộp giấy tờ."

"Vậy tại sao cô lại ở đây?"

Hyunjung tiến lên một bước, và Jiyeon lùi lại, như thể cố gắng thoát khỏi sự áp bức từ cô.

"Đây có phải là một trong những thủ tục của cô không? Cô đến để chúc mừng tôi vì đã không trở thành một con quái vật phải không?" Jiyeon hỏi. Ánh mắt cô ấy cố tình lạnh lùng và xa cách. Hyunjung trầm mặc. "Cảm ơn vì đã cho tôi biết. Bây giờ cô có thể làm ơn để tôi được yên không?"

"Tôi không nghĩ là tôi có thể làm vậy được." Hyunjung thừa nhận, bằng một giọng nhỏ nhẹ. Cô tiến thêm một bước về phía trước. Jiyeon chế giễu khi cô ấy lắc đầu và lùi lại một lần nữa. Lần này, cô chạm vào cánh cửa phòng.

"Cô biết không, Hyunjung, tôi có thể đối phó với sự thù địch của cô. Ít nhất thì đó là sự trung thực." Jiyeon rít lên. "Nhưng hạ mình xuống để hôn tôi ư? Những kẻ Ma cà rồng khác sẽ làm vậy. Nhưng tôi thì sao? Tôi chưa bao giờ cố gắng thao túng tâm trí cô! Chưa một lần nào! Tôi luôn thành thật với cô."

"Tôi biết." Hyunjung dịu dàng nói. "Jiyeon, hãy nghe tôi nói."

"Không! Không, cô không được lại gần tôi nữa." Cánh môi của Jiyeon run rẩy. "Cô không được gặp bạn bè của tôi. Cô không được vào căn hộ của tôi. Cô không được—"

Giọng Jiyeon như đứt gãy vì nghẹn ngào. Hyunjung nhìn thấy những giọt nước mắt của Ma cà rồng, và trái tim cô đau nhói. Cuối cùng thì cô cũng đã thấy được trái tim của Jiyeon thực sự nhân ái và trong sáng như thế nào. Ngay từ đầu, Hyunjung đã khiêu khích cô ấy, làm tổn thương cô ấy, mù quáng phán xét cô ấy một cách cay nghiệt. Và có lẽ Jiyeon đã cố gắng tự chữa lành vết thương của mình, Hyunjung không thể đổ lỗi cho cô ấy. Cô ấy không cần phải chịu đựng nỗi đau này nữa.

"Cô không thể khiến tôi yêu cô. Thật không công bằng." Nước mắt Jiyeon tràn ra khỏi đôi mắt đang sưng đỏ. Cô ấy lấy tay che mặt. "Tôi có thực sự xứng đáng với điều này không, Hyunjung?"

Hyunjung khẽ thở dài. Với đôi bàn tay dịu dàng, cô đưa tay lên và kéo tay Jiyeon ra khỏi mặt mình.

"Nhìn tôi này." Hyunjung bình tĩnh nói. Chưa bao giờ trong đời cô tồn tại cảm giác sẵn lòng cho người khác nhìn thấu trái tim mình như vậy. Chưa bao giờ cả. Nhưng đứng trước Jiyeon, cô sẵn sàng trao tất cả.

Jiyeon bắt đầu khóc thảm thiết và nghẹn ngào. Rồi cô ấy bị nấc cụt, và Hyunjung không thể không mỉm cười vì hành động đáng yêu bất ngờ đó. Trước khi biết sự thật, Hyunjung chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh Jiyeon khóc. Cô ấy luôn luôn vui vẻ, ngay cả khi đối mặt với cơn thịnh nộ của Hyunjung. Cô ấy luôn tao nhã như vậy. Ánh mắt cô ấy sáng lấp lánh, ngay cả khi cô ấy đang giả vờ. Nhưng bây giờ, Hyunjung có thể nhìn thấy linh hồn không hề che giấu của cô ấy.

"Xin lỗi, Jiyeon." Hyunjung nói nhỏ, một cách chân thành. "Tôi đã sai rồi."

"Gì cơ?" Giọng Jiyeon nghẹn ngào.

"Tôi đã sai rồi." Hyunjung lặp lại, rõ ràng hơn câu trước. Đôi mắt đẫm lệ của Jiyeon lướt qua khuôn mặt cô, tìm kiếm có sự dối trá nào trong lời nói của cô hay không. "Tôi có định kiến về ma cà rồng vì quá khứ của chính tôi, và chúng đã khiến tôi đánh giá sai về cô. Tôi thực sự xin lỗi vì điều đó."

"Cô đang nói gì vậy, Hyunjung?"

"Tôi đang nói rằng tôi đã là một kẻ ngốc." Hyunjung cười buồn bã. "Và tôi đã làm tổn thương cô rất nhiều. Cô không đáng bị tôi chỉ trích hay phán xét. Xin hãy tha thứ cho tôi. Những tin đồn mà tôi cố tin đều là vô căn cứ."

"Cô... xin lỗi?"

Hyunjung gật đầu.

"Tôi luôn tự hào về sự chính trực của mình. Nhưng tôi sợ rằng mình có thể không phải là người mà tôi từng nghĩ."

Jiyeon chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô ấy vẫn đang cố tìm một lời nói dối, vẫn đang cố tìm kiếm những bí mật đang bị giấu trong đôi mắt của Hyunjung. Nhưng Hyunjung không còn bí mật nào để thú nhận nữa, ngoại trừ một điều.

"Về nụ hôn, cô nhầm rồi." Hyunjung nói. Bản năng ăn sâu bám rễ vào người cố gào thét bảo cô đừng nói nữa. Nhưng cô vẫn tiếp tục bất kể chuyện gì. "Khi làm vậy, tôi không cố gắng thao túng cô, Jiyeon."

"Vậy tại sao...?"

"Bởi vì tôi..." Trạng thái bình tĩnh của Hyunjung bị phá vỡ đôi chút. Cô nuốt nước bọt, cố né tránh ánh nhìn của Jiyeon. "Gần đây tôi phát hiện ra rằng tình cảm của tôi đối với cô không... không thù địch như tôi nghĩ ban đầu. Thực tế là hoàn toàn ngược lại."

Jiyeon thốt lên một tiếng ngạc nhiên trong nước mắt. "Gì cơ?"

"Đúng vậy đấy." Hyunjung thở dài. "Tôi e rằng đó là sự thật. Mặc kệ những suy nghĩ phiến diện của tôi, tôi tìm thấy bản thân mình ở đây, ngay trước mặt cô, cầu xin sự tha thứ và khao khát trao cho cô trái tim của tôi."

"Tôi không—" Jiyeon lắc đầu hoài nghi. "Tôi không tin cô, Hyunjung."

Hyunjung nhướng mày.

"Hẳn là cô biết tôi cảm thấy thế nào từ lâu rồi chứ? Cô đã... cô đã tán tỉnh tôi kể từ khi chúng ta gặp nhau mà." Cô mất tự nhiên khi nói những lời nói này. Hyunjung không có kinh nghiệm với những tình huống như thế này. Nhưng cô đã rất cố gắng. Cô phải cố gắng, nếu không cô sẽ mất Jiyeon mãi mãi.

"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng dần dần, tôi nghĩ rằng cô có lẽ hoàn toàn coi thường tôi." Jiyeon chớp mắt nhìn cô. "Nếu bây giờ cô đang nói dối tôi, Hyunjung, tôi thề là tôi sẽ—"

"Đây là lần đầu tiên, tôi hoàn toàn trung thực với chính mình." Hyunjung mỉm cười. Cô ngượng ngùng và thận trọng, nhưng cô cũng cảm thấy mình giống đồng loại của mình hơn so với những thập kỷ trước. Bây giờ không còn đường quay lại nữa. Cô sẽ chấm dứt mọi thứ ở đây. "Cô phải tin tôi."

"Làm thế nào tôi có thể tin được?" Jiyeon cười khổ. "Chúng ta đã bất hòa kể từ khi chúng ta gặp nhau."

Có một khoảng lặng sau đó. Và rồi, Hyunjung buông tay Jiyeon ra và vòng tay qua cổ mình. Cô kéo sợi dây chuyền Rosemary và ném nó xuống đất, khiến nó vỡ ra và các mảnh vụn rơi vãi khắp nơi.

Hyunjung bắt đầu run lên khi nhấc một tay của Jiyeon lên và đặt lên ngực mình. Những ngón tay của Jiyeon đặt lên trái tim cô. Đó là một phép ẩn dụ phù hợp.

"Cô có thể cảm nhận." Hyunjung lẩm bẩm. Cô đã mở lòng và trao đi mọi thứ. Giờ cô hoàn toàn phụ thuộc vào Jiyeon.

Jiyeon không chần chừ. Có thể nói khi cô gái Ma cà rồng trước mặt lướt qua những suy nghĩ và ký ức của cô, Jiyeon đã nghĩ rằng sẽ có một sự phản bội khác ẩn giấu trong những kẽ hở trong tâm trí cô. Cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Nhưng đó không phải là điều Jiyeon tìm thấy.

Trong cõi sâu thẳm nơi lồng ngực Hyunjung, Jiyeon đã nhìn thấy một tia hy vọng. Cô ấy đã nhìn thấy sự sẵn sàng đơn độc cả cuộc đời, những tổn thương mà một đứa trẻ không nên phải chịu đựng và nỗi đau không bao giờ thực sự nguôi ngoai. Cô ấy thấy những năm tháng làm thợ săn của Hyunjung, lao đầu vào công việc như một lối thoát để phớt lờ sự trống trải bên trong cô, không ngừng chạy trốn khỏi sự thật cô không dám đối mặt.

Và rồi, Jiyeon đã nhìn thấy hình ảnh chính mình. Cô ấy thấy sự ngưỡng mộ, thu hút, tình cảm và sự thấu hiểu. Cô ấy thấy sự đấu tranh của Hyunjung với trái tim mình. Cô thấy Hyunjung đang cảm thấy lạc lõng, bối rối và suy sụp, và rồi Hyunjung lại xuất hiện ở đây— trước mặt Jiyeon. Cô ấy lùi lại khỏi Hyunjung, nhưng cánh cửa đã đóng lại ngăn cô thoát ra ngoài. Cô đã bị mắc bẫy bởi sự thật.

"Thấy không?" Hyunjung run run hỏi. Thật khó để chấp nhận ai đó đọc trộm suy nghĩ của mình, nhưng điều này rất cần thiết vào lúc này. Jiyeon lại bắt đầu khóc. Đôi mắt của Hyunjung cay cay khi cô đưa tay về phía trước và lau đi những giọt nước mắt trên má Jiyeon. "Tôi xin lỗi vì đã làm cô đau, Jiyeon. Đừng khóc nữa."

Thật bất ngờ— khi Jiyeon nhào tới và hôn cô. Mặt cô ấy ướt đẫm trên mặt Hyunjung, và tay cô ấy run rẩy, quá yếu ớt để ôm chặt cổ Hyunjung. Hyunjung tan chảy dưới nụ hôn nóng bỏng của cô ấy. Cô cũng mệt mỏi như Jiyeon. Và cô tìm thấy sự an ủi trong cái áp môi của Jiyeon.

Cuối cùng, cuối cùng thì, Jiyeon cũng mỉm cười. Hyunjung có cảm giác như vậy trên môi mình, và sự nhẹ nhõm tràn ngập trong cô. Jiyeon rời khỏi người cô.

"Cảm ơn vì đã để tôi hiểu được con người cô, Hyunjung." Jiyeon chân thành nói. Tay cô ôm lấy má Hyunjung.

Đôi mắt của Hyunjung dịu lại khi Ma cà rồng mỉm cười với cô. Cảm giác như ngắm nhìn niềm hy vọng trong tia nắng đang ló dạng của bình minh. Cô cảm thấy tất cả các góc cạnh cứng rắn của mình đều nhẵn nhụi, và tất cả nỗi đau của cô đều nhạt đi. Mọi ký ức về nỗi cô độc bỗng chốc được Jiyeon chữa lành, như thể họ đã luôn sát cánh bên nhau.

"Tôi ước cô cũng có thể nhìn thấy bên trong tôi, giống như tôi đã nhìn thấy bên trong cô vậy." Jiyeon nói. Cô ấy thật ấm áp và cởi mở, đến nỗi Hyunjung muốn tan chảy trong lồng ngực cô ấy. "Tôi ước cô có thể lướt qua mọi ngóc ngách trong cuộc đời tôi đã sống và mọi khoảnh khắc tôi đã trải qua. Tôi ước cô có thể nhìn vào trái tim tôi và thấy rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này, chưa một lần nào, chưa từng có cảm giác như vậy trong hàng ngàn năm qua."

"Có một cách để tôi thấy được đấy." Hyunjung nói. Ngón tay cái của Jiyeon đang xoa má cô, bỗng chốc dừng lại chỉ một giây trước khi tiếp tục nhịp điệu nhẹ nhàng của nó. "Bạn của cô nói với tôi rằng thông qua việc cho ăn, cô ấy đã hiểu cô hơn."

"Dawon— Dawon đã nói với cô điều đó?"

Hyunjung gật đầu.

"Hyunjung, bị hút máu rất nguy hiểm. Mặc dù cả hai bên đều thỏa mãn, nhưng nó rất dễ trở nên tồi tệ. Việc đó đòi hỏi sự tin tưởng."

"Ừm, tôi nhận thức rõ về những rủi ro mà." Hyunjung nhếch mép cười. "Cô quên nghề nghiệp của tôi là gì à, Công chúa?"

"Oh suỵt." Jiyeon tròn xoe mắt thích thú và bật ra tiếng cười khúc khích. Hyunjung thích hình ảnh này của họ. "Tôi chỉ muốn nói rằng đó không phải là một quyết định mà cô nên xem nhẹ. Có lẽ cô nên dành một chút thời gian để cân nhắc kĩ."

"Tôi nghĩ mình đã chờ đủ lâu rồi." Hyunjung mỉm cười với cô ấy và nghiêng đầu về trước, áp tay mình vào má Jiyeon và phả hơi thở mình vào tai cô ấy. "Phải không?"

Jiyeon nhướng mày. Hyunjung vui mừng khi thấy những giọt nước mắt đã khô trên đôi má ấy. Tia lửa đã trở lại trong mắt cô ấy.

"Cô là ai, và cô đã làm gì với Kim Hyunjung?"

Hyunjung cười khẽ và lắc đầu, cô yêu những khoảnh khắc như thế này. 

"Đến đây." Cô ấy nói. Jiyeon nắm tay dẫn dắt cô lên giường. Cô nhẹ nhàng ngồi trên đệm, kéo theo Jiyeon xuống cùng. "Cô phải biết, Jiyeon. Bất cứ thứ gì cô muốn, tôi sẽ sẵn sàng trao cho cô."

"Hyunjung, cô thực sự chắc chứ?"

Hyunjung gật đầu. Cô ngượng ngùng nhìn vào ánh mắt của Jiyeon, và cố gắng không né tránh ánh lửa trong mắt của cô ấy. Cô vén tóc ra khỏi vai, để lộ cổ và xương quai xanh. Đôi mắt Jiyeon lướt qua làn da nhợt nhạt ở cổ cô.

"Nếu không, tôi cảm thấy như chúng ta không thể tiến về phía trước nữa. Thật công bằng khi cô cũng bị tổn thương." Hyunjung lẩm bẩm. Cô nghiêng đầu sang một bên. "Làm ơn— làm ơn đừng làm bẩn áo len của tôi."

Jiyeon bật ra một tràng cười vui vẻ, sau đó nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu hơn. Cô ấy tiến lại gần mép giường.

"Nó sẽ chỉ đau trong chốc lát thôi." Cô ấy dịu dàng nói. Hyunjung lo lắng không dám thở mạnh khi Jiyeon cúi xuống.

Môi cô ấy sượt qua cổ Hyunjung. Đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, và sau đó Hyunjung cảm thấy răng nanh của cô ấy nhe ra, và cảm giác lạnh buốt khi chúng đâm vào da thịt cô.

Hyunjung đã mơ thấy điều này hàng trăm lần, nhưng thực tế còn hơn cả những gì cô có thể đoán trước. Vẫn có cảm giác đau đớn— nó đau giống như cách mà sự kích thích xôn xao trong dạ dày hoặc cảm giác rạo rực trào dâng trong lồng ngực. Nỗi đau này mang đầy khoái cảm. Và nó cũng thật ngọt ngào. Jiyeon càng uống máu cô, cô càng cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ như thể cô đang chìm đắm vào cơn say.

Jiyeon cuối cùng cũng rời khỏi cổ cô. Hyunjung nhìn qua lớp sương mỏng ấm áp trong đôi mắt khi cô ấy lau vết máu trên khóe miệng. Những ngón tay của cô ấy cũng lau đi vết máu trên vết thương nhỏ ở cổ Hyunjung, bàn tay của cô ấy nhẹ nhàng chạm vào những lỗ thủng nhỏ mà cô ấy đã để lại.

"Tôi tưởng vị của cô sẽ đậm. Giống như rượu whiskey, hay cà phê." Jiyeon dừng lại. Cô ấy nghiêng đầu và trao cho Hyunjung một nụ cười trìu mến. "Nhưng vị của cô thật ngọt ngào. Tôi lẽ ra nên đoán ra từ trước."

Cô ấy có vẻ rất dịu dàng, rất phóng khoáng. Hyunjung giờ đã hiểu ý của Dawon.

"Đừng trêu tôi nữa." Hyunjung yếu ớt nói. Cô cảm giác thật ấm áp, thật mơ màng. Cô dựa vào vai Jiyeon, và Jiyeon ôm lấy cô.

"Sự thật mà!" Jiyeon bật cười. Cô ấy vòng tay qua eo Hyunjung. "Cô thật thú vị, Hyunjung. Tôi luôn nghĩ thế."

"Dừng lại đi, công chúa."

Jiyeon phá lên cười. Thật tuyệt khi nghe cô ấy cười vui vẻ như vậy. Thật tốt khi chia sẻ khoảnh khắc này cùng nhau, không còn nỗi oán giận giữa họ nữa.

"Cô biết không, tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cô sẽ gọi tôi là công chúa."

"Nó hợp với cô mà."

Jiyeon khúc khích. "Tất nhiên, tôi đã từng là một cô công chúa đấy."

Hyunjung bật ra một tiếng ậm ừ nhỏ. Thế giới xung quanh thật nhẹ nhàng, khiến tầm nhìn của cô dần mờ đi. Đó là một cảm giác dễ chịu.

"Cô có cảm thấy như cô hiểu tôi tốt hơn bây giờ không?" Jiyeon nhẹ giọng hỏi.

"Nói thật thì tôi không có ý kiến gì." Hyunjung thừa nhận với đầu óc mơ hồ. "Tôi chỉ cảm thấy buồn ngủ. Tôi không nghĩ được gì nhiều."

"Lần đầu tiên có thể có cảm giác như vậy." Jiyeon khẽ cười. "Tôi xin lỗi nhé."

"Không, tôi thích nó. Và dù thế nào đi nữa, tôi chắc rằng mình sẽ dần quen với nó thôi."

"Cô nói như thể..."

"Chà, tất nhiên nó sẽ xảy ra lần nữa. Và tôi hy vọng sẽ sớm thôi." Luda chắc chắn sẽ cười nhạo cô nếu cô ấy nghe thấy những gì Hyunjung đang nói vào lúc này. Và Hyunjung lựa chọn mặc kệ với chuyện đó. 

"Cô có nhận ra rằng cô cần máu của mình để sống không? Cô không có ích gì cho tôi đâu."

"Cô nghĩ vậy thật đấy à." Hyunjung vặn lại, và đáp lại cô là tiếng cười khúc khích xinh xắn của Jiyeon.

"Cảm ơn, Hyunjung." Jiyeon nâng cằm Hyunjung lên. Cô ấy mỉm cười, và khi cô ấy nói, giọng cô ấy đã trở nên trầm ấm hơn. "Nhưng... có nhiều cách khác để làm tôi thỏa mãn hơn."

Hyunjung chớp mắt. Đột nhiên cô ngã người xuống đệm, ấm áp và nặng trĩu đè lên cô. Jiyeon rướn người lên và hôn cô. Hyunjung nếm vị son môi của cô ấy, ngọt ngào, xen lẫn vị kim loại còn sót lại trong máu của chính mình. Cô vòng tay lên cổ Jiyeon khiến nụ hôn sâu hơn. Hôn Jiyeon đã nhanh chóng trở thành hoạt động yêu thích của cô. Cô không chắc tại sao lúc trước bản thân lại mất quá lâu để thừa nhận rằng cô muốn điều đó.

Khi Jiyeon dứt ra, Hyunjung hụt hẫng khi cố đuổi theo nụ hôn của cô ấy. Jiyeon vô tư cười khúc khích.

"Cô lại chọc tôi." Hyunjung càu nhàu, và Jiyeon nhẹ nhàng vuốt má cô.

"Cô sẽ phải làm quen với nó thôi, cưng à."

Họ mỉm cười với nhau trong giây lát. Hyunjung bẽn lẽn cúi đầu.

"Tôi biết cô đã từng qua lại với những người phụ nữ khác—và đàn ông khác, nhưng tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này. Tôi còn thiếu kinh nghiệm, đúng là vậy, nhưng tôi cũng là một người có bản chất dè dặt và khó gần. Tôi sẽ không thay đổi vì cô, và tôi cũng không thể hứa là sẽ không làm tổn thương cô lần nữa." Hyunjung khẽ nói. "Dẫu vậy... nếu cô muốn, Jiyeon, cô có thể có tôi."

Những lời nói khiến Jiyeon tan chảy. Cô ấy đặt một nụ hôn lên trán Hyunjung, và vuốt những lọn tóc sẫm màu ra khỏi mặt cô.

"Tôi rất sẵn lòng, Hyunjung." Cô ấy ấm áp nói. "Tôi chỉ thấy tiếc vì chúng ta đã mất quá nhiều thời gian như vậy."

"Mọi chuyện không bao giờ dễ dàng như ý ta muốn. Chúng ta vốn dĩ là kẻ thù của nhau." Hyunjung nói.

"Thậm chí vẫn còn." Jiyeon thở dài. Cô xoa xoa quầng thâm dưới mắt Hyunjung. "Cô có mệt không?"

"À ừ. Tôi chưa ngủ..." Hyunjung ngập ngừng khi nghĩ lại vài tuần khổ sở vừa qua. "Cũng khá lâu rồi."

"Ở lại đây với tôi đi." Jiyeon nói.

"Tôi phải quay lại và nộp giấy tờ ngay. Nếu không, cả hai chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối."

"Ồ, đống giấy tờ đó có thể đợi đến ngày mai." Jiyeon vỗ đùi cô và mỉm cười. "Nào, ngủ ở đây một lát đi. Tôi muốn ở bên cạnh cô."

"Jiyeon," Hyunjung mắng. Cô có thể cảm thấy mình ngày càng trở nên ham chơi hơn khi ở cạnh Jiyeon lâu hơn. Dù đây là một niềm hạnh phúc đối với cô.

"Đi mà?"

Hyunjung thở dài. Cô nhích lại gần Jiyeon, gối đầu lên đùi của cô ấy. 

"Cô thắng rồi." Cô nói, mí mắt nhắm lại. Jiyeon đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại của cô.

"Tôi biết tôi sẽ thắng mà." Giọng nói cô ấy ngọt ngào và du dương khi ru Hyunjung ngủ.

Những ngón tay cô ấy tiếp tục vuốt ve tóc Hyunjung, và đó là những cái vuốt ve nhẹ nhàng, nhịp nhàng. Khiến lòng Hyunjung tan chảy. Cô không cảm thấy gì ngoài sự hạnh phúc đang lan tỏa và ngập tràn trong cô, khiến cô không kiềm lòng nở một nụ cười nhỏ trên khóe môi. 

"Tôi cũng sẽ không thay đổi vì cô." Jiyeon lẩm nhẩm. "Tôi vẫn sẽ khó tính và nóng nảy. Tôi vẫn sẽ trêu chọc cô không ngừng. Tôi không hoàn hảo đâu, Hyunjung."

"Tôi biết." Hyunjung xoa dịu. "Cô vẫn có thể là một mối đe dọa và tôi vẫn sẽ theo đuổi cô." Jiyeon bật ra một tiếng cười hài lòng. Jiyeon không cần phải lo lắng. Sự không hoàn hảo của cô ấy là lý do Hyunjung yêu cô ấy.

Hyunjung có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ như thế. Chưa bao giờ cô cảm thấy an toàn như ở nhà. Nếu cô biết thừa nhận cảm xúc của mình sẽ mang lại cho cô sự thoải mái như thế nào, thì cô đã làm điều đó từ lâu rồi.

Cô đã luôn sợ hãi chính mình. Nhưng bây giờ có gì phải sợ nữa? Mỗi lần tiếp xúc với Jiyeon, cô ấy đều tháo gỡ được những nút thắt của mình. Chẳng mấy chốc, Hyunjung sẽ được gỡ rối.

"Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi không có cảm giác cô đơn là khi nào nữa." Cô thú nhận, chống lại cơn buồn ngủ của mình một chút nữa.

Và Jiyeon, người đã có những người bạn trong hàng thế kỷ, người luôn mang đến dáng vẻ hạnh phúc trong sáng, cũng quyết định thành thật.

"Tôi biết. Và tôi cũng như vậy." Cô ấy cất lời.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro