Chapter 3-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Moonbyul trở về phòng mình và tiếp tục nhìn vào màn hình laptop vẫn đang sáng đèn. Bốn bức ảnh vẫn ám ảnh trước mắt và cô không thể phủ nhận sự giống nhau giữa chúng với Solar.


"Byul, nói chuyện với bọn em đi!" Wheein hét lên để gây sự chú ý với cô lập tức.


"Sao chị lại hỏi về ảnh của các nạn nhân? Chị đã nhận ra cái gì sao?" Hwasa hỏi.


"Em nhìn lại họ một lần nữa đi." Moonbyul nói, giọng cô có chút run rẩy. "Nhìn kỹ vào."


Wheein và Hwasa làm theo lời cô. Nhìn kỹ vào mấy bức ảnh này có chút khó chịu nhưng họ đã làm vậy nhiều lần rồi và nó đã trở thành một điều gì đó cồn cào trong tim họ.


"Chị muốn bọn em thấy cái gì?" Hwasa gãi đầu khi nhìn qua các bức ảnh.


"Không phải cái gì. Là ai đó cơ?" Moonbyul đính chính.


Một sự im lặng giữa đường truyền và Moonbyul chắc chắc hai đứa nhóc đang có cùng suy nghĩ.


"Solar..." Hai đứa đồng thanh, với giọng hoài nghi.


"Chị có nghĩ là chị đang hoang tưởng không Byul?" Wheein hỏi. Cô biết Solar có ý nghĩa như thế nào với chị ấy.


"Cũng có thể, nhưng chúng ta không thể phủ nhận rằng cả bốn nạn nhân trông giống nhau và Solar cũng vậy." Moonbyul cố gắng phân tích hợp lý.


"Vậy chị đang nói đến có một loại xu hướng ở đây?" Hwasa hỏi khi chạm những ngón tay vào màn hình.


"Rất có thể." Moonbyul cắn ngón tay mình. Làm ơn hãy dừng cái này lại ở đây.


"Và...Solar-" Hwasa đưa ra phán đoán khác nhưng Moonbyul ngăn cô lại với một câu nghiêm khắc "Không"


"Hãy chỉ tập trung vào những vụ án chúng ta có cho đến giờ." Moonbyul nhắc nhở. "Quay trở lại hiện trường và tìm kiếm một lần nữa. Có thể chúng ta đã bỏ sót chứng cứ nào đó."


Wheein có thể nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Moonbyul.


Cô rõ ràng đã bị ảnh hưởng nhưng như mọi khi, cô sẽ hành động lý trí. Dù thế nào, cô vẫn là một người chuyên nghiệp.


"Bọn em sẽ tiếp tục nghiên cứu." Wheein nói. "Và Byul?"


Moonbyul không trả lời nhưng Wheein biết cô vẫn đang nghe.


"Đừng suy nghĩ quá nhiều, được chứ? Sẽ không có chuyện gì xảy ra với chị Solar đâu." Cô cố gắng khiến người kia cảm thấy yên tâm hơn. Đây là một kỳ nghỉ để thư giãn. Chị ấy đang làm gì vậy? Công việc thật sự sẽ là rắc rối chiếm hết mọi khoảng thời gian.


Moonbyul vẫn giữ im lặng. Cô cũng hy vọng như vậy.


------


"Cô ấy là ai vậy?" Jung Won Il nhấp một ngụm vang đỏ, nghiêng người về phía trước và mỉm cười.


Họ ngồi cạnh cửa sổ và khung cảnh trông thật hấp dẫn. Solar thu hồi tầm mắt quay lại nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng. "Ai cơ ạ?"


"Cô ấy. Người vừa nói chuyện với em." Jung Won Il dựa lưng vào ghế. Một người đàn ông đầy quyến rũ, những hành động của anh ta đầy vẻ thu hút.


Solar nhướn mày một chút, thắc mắc tại sao Jung Won Il lại muốn biết điều này. "Ý anh là Moonbyul?"


Anh ta gật đầu, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Thật thú vị làm sao khi Moonbyul hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của anh ta lúc đi về phía Solar. Họ đứng rất gần nhưng lại cũng rất xa.


"Là bạn em" Solar đáp đơn giản. Em ấy nhiều hơn là một người bạn. Thậm chí khi họ không còn bên nhau, em ấy vẫn nhiều hơn một người bạn đối với nàng, thế nhưng điều này chỉ có nàng biết mà thôi.


Bạn bè, một từ thật trung tính. Jung Won Il mỉm cười và tựa đầu lên tay anh ta. "Là vậy sao?"


Solar bĩu môi hơi phiền, Jung Won Il là một chàng trai tốt, nàng có thể nói chuyện thoải mái với anh ta, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ vượt qua ranh giới nhất định.


"Ah, anh xin lỗi, Anh không có ý gì đâu. Chỉ là tò mò một chút thôi." Anh xin lỗi ngay khi nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Solar.


Solar lắc đầu nói rằng mọi thứ vẫn ổn, nhưng không thực sự như vậy. Mọi thứ dường như khiến nàng không thoải mái. Có lẽ là do Jet lag.


Nàng bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, nhưng nàng ước gì mình đã không làm điều đó. Một người bồi bàn, mang theo ly rượu vang vấp phải chân nàng và mất thăng bằng. Ơn trời, anh ta không ngã nhưng người đàn ông ngồi đối diện nàng thậm chí còn tệ hơn.


Jung Won Il chửi thề, sự tao nhã hoàn toàn biến mất khi rượu vang đỏ chảy xuống khuôn mặt và lên chiếc áo len trắng của anh ta. Người phục vụ liên tục xin lỗi. Anh ta trừng mắt nhìn người phục vụ đáng thương và giật lấy cái khăn.


Solar thật sự ngạc nhiên trước những gì đang xảy ra. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông tốt, lịch thiệp tức giận như thế này trước đây và nàng chắc chắn không biết có một vết sẹo lớn đang hiện ra trên má phải của anh ta.


---

(Tác giả nhắn nhủ rằng bạn ấy đang tập trung vào việc xây dựng các âm mưu cũng như giới thiệu nhân vật nên mm MoonSun chưa nhiều, trong các chương tới sẽ có nhiều mm hơn. Đầu tuần vui vẻ nha mn :">)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro