4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đắm chìm trong sự mơ hồ, trái tim yếu đuối được bao bọc bởi những bức tường kiên cố.

Yeonjun nghĩ rằng có lẽ cả đời cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng này, Soobin với dáng vẻ tự tin nói rằng đứa bé chắc chắn là của anh ấy, thời gian dường như dừng lại, dung lượng trái tim của Yeonjun cũng mở rộng theo từng khoảnh khắc, cho đến khi có thể chứa đựng bóng hình cao lớn trước mắt. Ánh đèn trần vừa vặn chiếu lên mái tóc của Soobin, là ánh sáng ấm áp, đủ để soi sáng nơi tăm tối nhất trong tim Yeonjun.

Nụ cười không thể che giấu, pheromone không ngừng tiết ra lan tỏa khắp cơ thể, Yeonjun kìm nén sự thay đổi biểu cảm, cúi đầu mỉm cười nhìn xuống sàn nhà. Hình bóng của cậu được phản chiếu mờ nhạt trên sàn đá cẩm thạch, trông có chút buồn cười, cậu theo sau Soobin trở về căn nhà của hai người.

Nếu bầu không khí có màu sắc, chắc chắn đó sẽ là màu hồng vừa mới được nhuộm xong, không còn sự đối nghịch lúc ban đầu, mà là bầu không khí hòa hợp của cuộc sống ở chung. Không biết có phải là do sự hấp dẫn của pheromone hay đơn giản là cậu thích tiếp xúc cơ thể, Yeonjun đều đổ lỗi cho việc đứa con trong bụng đang khao khát dưỡng chất, khiến cậu không ngừng thôi thúc bản thân đến gần thêm chút nữa.

Cho đến khi cậu dựa vào vai Soobin, Soobin dường như cảm nhận được trọng lượng trên vai, hắn không chống cự, ngược lại còn dựa sát vào người cậu, cảm giác thật vừa vặn.

Kết quả đã chắc chắn, quá trình không còn quan trọng nữa. Hắn không dám suy nghĩ về sự thật, sợ rằng sự thật sẽ như mình nghĩ.

Bản ghi chép giám sát bị tiêu hủy thực sự là một vấn đề rắc rối khiến cho việc phục hồi kéo dài không biết bao lâu mới lấy lại được. Khi Kang Taehyun đưa cho hắn đoạn video đã được phục hồi, hắn đã không còn quyết tâm muốn tìm hiểu kỹ càng mọi chuyện. Những việc đã rõ ràng không đáng để tốn công sức nữa.

Gương mặt trong đoạn ghi hình nhìn khá rõ nhưng Soobin vẫn không nhận ra là ai đã cấu kết với nhân viên pha chế để lén bỏ thuốc vào rượu. Hắn đã gặp quá nhiều người rồi, gương mặt bình thường này không thể khiến hắn nhớ rõ là kẻ nào.

Kang Taehyun bên cạnh nhắc nhỏ: "Có vẻ là một diễn viên nhỏ của công ty C, lần trước cậu ta có đến đây muốn làm một thỏa thuận ngầm với chúng ta nhưng cậu đã từ chối."

Soobin nhíu mày, hắn đã quên mất chuyện này, chỉ dặn dò là phải khiến cậu ta trả giá một chút.

Trong đoạn ghi hình, Yeonjun đang ngồi trên ghế và đẩy người đàn ông bên cạnh ra, ánh mắt nhìn về ly rượu đang lắc lư. Cậu vừa đứng dậy lại ngồi xuống, có lẽ đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu cậu mới xuất hiện trước mặt Soobin sau khi hắn đã uống ly rượu đó, cậu muốn đưa hắn đi nhưng Soobin lúc này lại trở nên khó đối phó.

Yeonjun bị kéo lại, lộ ra sự lúng túng chưa từng thấy. Cậu hoảng loạn nhìn xung quanh, rõ ràng đã hoảng sợ nhưng lại không tìm được cách giải quyết. Pheromone của Yeonjun cũng bị ảnh hưởng mà rối loạn.

Vậy nên Yeonjun mới là nạn nhân cuối cùng.

Cửa sổ đóng kín không lọt nổi một chút gió, không khí trầm mặc mang theo sự nặng nề. Choi Soobin ngồi trước bàn làm việc không nói tiếng nào. Hắn chống cằm, cảm giác tê dại từ khuỷu tay khiến hắn tỉnh táo lại. Làm sao để bù đắp lỗi lầm này? Trong lòng hắn chỉ còn lại những  mâu thuẫn va chạm nhau, không đưa ra được một kết quả.

______

Đứa trẻ trong bụng đã có hình dạng rõ ràng, phần bụng nhô lên không thể che giấu bằng quần áo hằng ngày được nữa. Cậu chỉ có thể mặc chiếc áo hoodie rộng của Soobin. May là áo đủ rộng, thậm chí che được cả mông, nhìn vào cũng khó có thể biết cậu đang mang thai. Từ góc nhìn của Choi Soobin, Yeonjun trông như một đứa trẻ ăn cắp quần áo của người lớn, khiến hắn muốn tiến lại nhéo cho một cái, nhưng khi đến gần thì hắn lập tức dừng lại hành động của mình, may mà bản thân vẫn còn một chút lý trí.

Yeonjun không có kinh nghiệm mang thai, thỉnh thoảng cậu sẽ vén áo nhìn vào gương, thấy làn da nhô lên một cách rõ rệt, cậu chạm vào đó, cảm nhận được hơi ấm liên tục được truyền ra chứng thực cho một sinh linh nhỏ đang tồn tại, khiến cậu thực sự có cảm giác sắp trở thành một người mẹ, ngay cả từ trường xung quanh cũng trở nên dịu dàng hơn.

Soobin có vẻ như đã làm xong công việc, hắn mở cửa bước vào liền thấy Yeonjun đang vén áo đứng trước gương, sau đó chợt dừng lại.

"Anh có làm phiền em không?"

Yeonjun vội vàng buông vạt áo xuống, đầu đỏ bừng như sắp bốc khói, cậu lắc đầu: "Không có."

"Đây là dầu dưỡng da bác sĩ khuyên dùng. Bác sĩ nói Omega có làn da mỏng và luôn yêu thích cái đẹp, nếu xuất hiện vết rạn chắc chắn sẽ rất buồn, phải thường xuyên bôi để giữ cho da bụng mịn màng." Chưa nói xong, hắn đã tiến lại gần và định kéo áo Yeonjun lên.

Yeonjun không giấu nổi sự ngượng ngùng, cúi đầu xuống, mái tóc che đi ánh mắt bối rối. Cậu mím môi ngồi yên để cho bàn tay ấm áp của Soobin vuốt ve bụng mình. Cảm giác lạ lẫm khiến cơ thể cậu không nhịn được mà run lên. Bàn tay ấy liên tục lướt trên da, Soobin không dám dùng lực, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp vùng bụng.

Vòng eo vốn mảnh khảnh giờ đã nhô lên bởi sinh linh của hai người. Soobin thoa dầu dưỡng thai lên, làn da trắng mịn của Yeonjun phản chiếu một chút ánh hồng, trơn mịn như thạch.

"Mịn thật đấy," Soobin nói, tay vẫn không ngừng lại, dường như càng làm càng nghiện.

Sự kỳ diệu của sự sống khiến hắn xúc động. Cảnh tượng này thật sự như thể là một gia đình, cùng với người hắn yêu và đứa con trong bụng, hắn sẽ trở thành một người cha, mọi thứ đều thật ấm áp, hắn muốn lưu giữ khoảnh khắc này, giữ lại người trong bức tranh này.

Yeonjun không ngờ Soobin lại quan tâm đến mình như vậy. Chỉ vì cậu không cẩn thận va vào góc bàn, ngày hôm sau tất cả các bàn đều được thay bằng loại có góc tròn. Khắp căn phòng đầy ắp sự ấm áp của việc sống chung. Soobin thậm chí còn đưa cả thẻ ngân hàng cho Yeonjun, nói rằng sợ Yeonjun trong lúc mang thai sẽ cảm thấy buồn chán, có thể đi mua sắm để giết thời gian. Điều đó khiến Yeonjun cảm thấy mình như đang được tổng tài bao nuôi, cậu cười nhận lấy, cảm thán cảm giác này cũng không tệ.

Không biết sự thay đổi bắt đầu từ khi nào, Soobin luôn dỗ dành và cưng chiều cậu, thực sự coi cậu như Omega của mình.

Mỗi đêm, khi trời đã tối, hai người cùng nằm trên một chiếc giường. Soobin sẽ ôm lấy cậu, hơi thở nóng hổi phả vào người, khoảng cách đủ gần để thấy rõ lông mi người trước mặt. Tay đặt lên bụng cậu, cười nói về những kế hoạch sau khi đứa bé ra đời, mua một căn nhà lớn hơn, hoặc đi đâu cho con học mẫu giáo, tưởng tượng về một tương lai không xa, trong giọng nói đầy sự mong chờ. Nhưng sự mong chờ này vốn không nên có sự hiện diện của cậu.

Trong sự nuông chiều vô hạn, Yeonjun thừa nhận trái tim cậu đang dần đắm chìm, nhưng cậu biết mình không thể mãi đắm mình vào những điều đó. Nếu tất cả kết thúc, hạnh phúc hiện tại cũng sẽ biến mất. Cậu phải nên lý trí đối mặt, để đến khi mất đi sẽ không đến mức sụp đổ.

Chỉ có đủ cứng rắn mới có thể bảo vệ bản thân. Yeonjun tự cho rằng mình không đủ hấp dẫn để thu hút bất kỳ ai, chỉ có thể cố gắng kiểm soát bản thân không bị cảm xúc làm lay động.

_____

Khi đứa trẻ được sáu tháng, người cha đã lâu không liên lạc với cậu vẫn tìm đến. Lần này Choi Gun mời rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh đến dự sinh nhật lần thứ 50 của mình, và là con trai của ông ấy, không lý do gì mà cậu lại không có mặt. Choi Gun đã liên lạc với cậu trong một thời gian dài, giọng nói vẫn lạnh lùng như trong ký ức của cậu, chỉ nói rằng cậu nhất định phải đến, không được làm ông ta mất mặt.

Lần này đến lượt Yeonjun hoảng loạn, bụng của cậu đã không còn có thể giấu dưới những bộ vest cứng nhắc được nữa, làm sao để che giấu chuyện này đây? Yeonjun sợ người cha ấy, cũng sợ những việc sắp diễn ra trong tương lai.

Soobin vốn là một người tinh tế, hắn nhanh chóng nhận ra sự bất thường của Yeonjun. Nhìn Yeonjun run rẩy không kiểm soát, hắn chỉ biết nắm chặt tay cậu, dùng nhiệt độ của mình để làm ấm bàn tay lạnh ngắt ấy. Hắn không thể thay Yeonjun chịu đựng, chỉ có thể cố gắng giảm bớt sự hoảng loạn trong cậu.

"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Soobin kéo Yeonjun trở về thực tại, như thể nhận ra sự thất thố của mình, Yeonjun gượng gạo nở một nụ cười đáp lại.

"Ba em bảo em về dự sinh nhật của ông ấy, nhưng... nếu ông ấy biết em chưa kết hôn mà đã có thai, nhất định sẽ cho rằng em đang làm mất mặt ông ấy, sẽ mắng em trước mặt mọi người, và rồi sẽ hoàn toàn đuổi em ra khỏi nhà."

Yeonjun dù hoảng loạn nhưng vẫn nói ra một cách rõ ràng, Soobin chỉ ôm lấy cậu, dùng giọng nhẹ nhàng nói rằng: "Không sao đâu, anh sẽ nói với ba em rằng chúng ta là vợ chồng, mọi chuyện cứ giao cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được."

Hóa ra cảm giác có người dựa dẫm là như thế này sao? Đây là lần đầu tiên cậu có thể thở phào nhẹ nhõm mà giao phó mọi vấn đề cho người khác, tự mình yên tâm chời đợi mọi việc xảy ra, mọi vấn đề đều được Soobin gánh vác, bản thân thì chỉ việc ngồi một chỗ hưởng thụ, Yeonjun mỉm cười, trên mặt đầy sự đắng cay, trái tim cậu đang rung động, Soobin như vậy làm sao có thể không khiến người khác động lòng được chứ.

Yeonjun đặt cằm lên vai hắn, giọng rất nhỏ nhưng rất gần tai Soobin, tiếng nức nở vẫn lọt vào tai người bên cạnh. Soobin chỉ vỗ nhẹ lưng cậu, chưa kịp để Yeonjun mở miệng, hắn đã tinh ý nói một cách dịu dàng và mang chút ý cười: "Biết rồi, là do cảm xúc không ổn định trong thai kỳ."

Yeonjun hít hít mũi giả vờ như không có chuyện gì, bướng bỉnh lầm bầm một câu "Biết là tốt rồi."

______

Nhưng đến ngày hôm đó, Yeonjun vẫn không tránh khỏi lo lắng.

Biệt thự của Choi Gun không phải nhỏ, trước mắt là hai cột đá cao chạm trời để phô trương sự giàu có và địa vị của ông, nội thất được trang trí xa hoa, vài chiếc đèn chùm pha lê cùng sáng lên, suýt chút nữa làm Yeonjun chói mắt.

Xung quanh toàn là người mặc những bộ vest chỉnh tề, Yeonjun thì vẫn mặc chiếc áo hoodie màu xám của Soobin, không có họa tiết, nhìn đơn giản và rất bình thường, tóc mái rũ xuống như một thiếu niên chưa trường thành đi lạc vào đây, nhưng ai biết được dưới chiếc áo hoodie đó lại là một cái bụng đang to lên từng ngày, giữa đám người chỉ mặc toàn đồ đen, cậu trông vô cùng nổi bật.

Cậu cũng muốn giả vờ như bản thân vô lo vô nghĩ như xưa, không quan tâm mà đi ngang qua giữa buổi tiệc, nhưng pheromone trong thai kỳ làm cậu ngay cả giả vờ cũng không làm nổi, giờ đây chỉ còn lại vẻ yếu đuối đến chính cậu cũng muốn từ bỏ.

Ánh mắt xung quanh vô cùng lộn xộn, ai cũng nhìn về phía Yeonjun, Soobin đang ở bên cạnh nắm chặt tay cậu, tay của Soobin rất to, đủ để bao trọn cả bàn tay Yeonjun. Như vậy quá nổi bật, hai người vốn dĩ đã có ngoại hình ưu tú nên rất dễ thu hút sự chú ý, huống chi còn là tiểu thiếu gia nhà họ Choi và Tổng giám đốc Choi Soobin của CB đang nắm tay nhau cùng xuất hiện tại bữa tiệc.

Yeonjun nghe thấy không ít tiếng xì xào, những lời bàn tán cũng không nhỏ, đôi tai nhạy bén của cậu miễn cưỡng cũng có thể nghe rõ, không có gì ngoài việc bàn luận về mối quan hệ của hai người. Có lẽ không lâu sau sẽ lan truyền tin tức thiếu gia nhà họ Choi đang mang thai, cậu vốn không muốn để tâm nhưng vẫn thấy rất khó chịu, ánh mắt xung quanh đều không mấy thiện ý, phần lớn đều là vẻ mặt đang xem kịch.

Cậu trêu đùa nói với Soobin: "Giờ thì cả thế giới đều biết quan hệ của chúng ta rồi."

"Biết thì tốt, anh không cần phải đi tuyên truyền nữa." Soobin cúi đầu ghé sát vào tai Yeonjun.

"Anh không ngại sao? Danh tiếng của em không tốt, đầy rẫy lời ra tiếng vào, anh không sợ người ta cũng nói anh chẳng ra gì à?"

"Họ nói em như thế nào?" Soobin không trả lời, chỉ hỏi ngược lại.

"Họ nói em bị chơi đến nát rồi", giọng của cậu nhẹ nhàng như nói đùa, nhưng sắc mặt Soobin bên cạnh lại trở nên u ám, nét cười biến mất, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào đám người kia khiến bọn họ vô thức run sợ, hắn ôm lấy eo Yeonjun, kéo cậu lại sát người hắn, người xung quanh dường như cảm nhận được cái lạnh phát ra từ người Soobin, đảo mắt không dám nhìn tiếp.

Một cặp đôi nổi bật phút chốc cũng thu hút ánh nhìn của Choi Gun, ông ta có chút ngạc nhiên.

Choi Gun tiến lại gần với giọng điệu không mấy tốt đẹp, mang theo chút trách móc: "Con đang mặc cái gì thế? Từ khi nào lại không nghe lời như vậy hả?"

Soobin tuyên bố chủ quyền bằng cách cười với Yeonjun đang ở trong vòng tay mình, sau đó quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, ánh mắt tự tin và phong thái điềm đạm mang lại một loại uy lực kỳ lạ.

"Xin lỗi ba vợ, Yeonjun đang mang thai, là con bảo em ấy mặc như vậy."

Hai từ "ba vợ" suýt làm Choi Gun thay đổi sắc mặt. Ông ta ban đầu là kinh ngạc, rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, đầu óc liên tục phân tích lợi và hại. Choi Soobin là người có tư duy tỉ mỉ, điềm tĩnh và quyết đoán, sự phát triển nhanh chóng của CB trong những năm qua phần lớn là nhờ công lao của Choi Soobin. Choi Gun không thể không thừa nhận rằng Choi Soobin là một người rất xuất sắc, xuất sắc đến nỗi ông ta cũng không dám gây khó dễ.

Trên mặt Choi Gun cuối cùng cũng nở một nụ cười hài lòng, ông bắt tay với Soobin, xã giao với hắn vài câu đơn giản, không che giấu được niềm vui, khuôn mặt đầy nếp nhăn ánh lên sự phấn khích. Ông không ngờ con trai mình lại có thể ở bên một người như Choi Soobin.

Nếu không phải là CB, sớm muộn ông cũng sẽ gả Yeonjun cho các tập đoàn tài phiệt khác. So sánh với những người khác mà nói, Choi Soobin thực sự là một đối tác tuyệt vời, điều này cũng khiến ông ta cảm thấy bớt nặng nề hơn.

Ông muốn tất cả mọi người ở đây đều thấy được con rể của mình, nếu không phải còn chút lý trí, ông đã cầm lấy micro và nói với mọi người rằng Choi Soobin là con rể của mình.

Khi đã thấm chút men rượu, ông khó lòng giấu được sự phấn khích, cả khuôn mặt nhăn nheo ửng đỏ, miệng không ngừng lẩm bẩm, ông dặn đi dặn lại: "Đợi đến khi đứa bé ra đời, nhất định phải tổ chức đám cưới, lúc đó ta sẽ mời tất cả các cánh phóng viên đến để họ thấy được sự bề thế của nhà họ Choi."

Cuộc hôn nhân này trong mắt ông ta chỉ là một vụ làm ăn, có thể đạt được sự hợp tác đôi bên cùng có lợi ông ta vui mừng còn không kịp. Phá lệ một lần, ông xoa đầu Yeonjun và nói một câu "Làm tốt lắm con trai", đây là lần đầu tiên ông khen ngợi cậu, cũng là khi xem con trai mình như một món hàng để gửi đi.

Yeonjun chỉ lùi về phía Soobin, nhíu mày tỏ ra không thích lần tiếp xúc này, theo phản xạ coi Soobin là nơi trú ẩn an toàn. Soobin càng ôm chặt Yeonjun hơn, cho đến khi Choi Gun rời đi, Yeonjun mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cười nói với Soobin: "Anh thấy không, Omega chỉ là một món hàng, khi cần thiết có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào." Không có sự buồn bã, chỉ có một thái độ thoải mái nhất nhìn vào những gì đang xảy ra trên người mình.

Soobin trông có vẻ không vui: "Anh không cho phép em nghĩ như vậy, ai cũng phải sống cho bản thân, cả em cũng vậy. Anh không biết em từng sống như thế nào, bị hạ thấp ra sao, nhưng em thật sự rất xuất sắc, anh hy vọng em có thể yêu bản thân mình nhiều hơn một chút." Yeonjun không ngờ Soobin lại nói một cách chân thành đến vậy, cậu quay lưng lại nói nhỏ "biết rồi". Từ góc nhìn của Soobin, hắn có thể thấy đôi tai đang ửng đỏ của cậu.

Chỉ cần ở bên Soobin, mọi vấn đề chỉ cần giao cho hắn là được. Trong cơn mơ hồ, Yeonjun chỉ còn lại ký ức về việc ở bên cạnh Soobin, những lo lắng và sợ hãi ban đầu đều thu nhỏ lại, được Soobin một mình chặn đứng.

Có vẻ là do đứng lâu, bắp chân của cậu bắt đầu đau nhức, chưa kịp nói với Soobin là cậu muốn về thì Soobin đã hiểu ý mà đưa cậu rời khỏi bữa tiệc. Đột nhiên rời khỏi môi trường ồn ào khiến tai cậu cũng được thư giãn đôi chút.

Phía trước, tài xế lái xe rất ổn định, cậu cũng có thể tận hưởng một chút khoảnh khắc thư giãn. Soobin nâng bắp chân của Yeonjun đặt lên đùi mình, Yeonjun ngạc nhiên muốn rút chân lại nhưng bị Soobin giữ lấy, hắn nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho cậu, làm dịu đi sự căng thẳng ban nãy, ánh mắt của Soobin lướt qua đôi chân nhỏ trước mặt rồi dừng lại trên khuôn mặt Yeonjun.

"Chân sao lại gầy thế này? Thịt đi đâu hết rồi?"

"Ở đây." Yeonjunn cười chỉ vào cái bụng nhô lên, giọng nói không có ý trách móc, chỉ có sự mong đợi và tình yêu vô tận.

"Nhóc con xấu xa không được bắt nạt mẹ nhé." Soobin giả vờ giận, ngón tay chạm vào bụng, khiến Yeonjun bật cười, cậu rất thích sự ấm áp hiện tại.

"Như ba em đã nói, sau khi sinh con, chúng ta kết hôn nhé." Lời của Soobin khiến Yeonjun phải dừng cười. Đây là điều cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến. Cậu không tự tin về tình yêu, không chắc chắn về mọi việc, chỉ khẽ hỏi: "Anh thực sự muốn kết hôn với em sao?"

Soobin dừng lại như đang suy nghĩ, hoặc đang sắp xếp lại từ ngữ. Hắn vốn dĩ luôn là người điềm tĩnh và khách quan: "Em vì anh mà mang thai, mang thai là một chuyện rất vất vả, anh chỉ muốn cho em một nơi để nương tựa."

"Thế anh có yêu em không?" Yeonjun hỏi.

"Thời gian sẽ chứng minh anh yêu em." Soobin cười, má lúm đồng tiền xuất hiện trên má, đôi mắt như một làn nước trong vắt. Câu nói ấy là kết quả mà cậu hài lòng nhất, đồng thời cũng từng chút phá vỡ bức tường phòng thủ của Yeonjun, để cậu hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn.

Ngay cả khi chỉ còn vài bước chân, cả hai cũng nắm tay nhau. Yeonjun dù ngoài mặt khó chịu, lắc lư đôi tay nắm chặt và càu nhàu: "Gì vậy chứ", nhưng vẫn không thể che giấu sự hạnh phúc, khóe môi nhếch lên để lộ răng thỏ, khó giấu nổi sự vui vẻ.

Soobin nhéo một cái vào lòng bàn tay Yeonjun, nhận thấy cậu đã mập hơn một chút, ít nhất không còn là da bọc xương, hắn hài lòng gật đầu, nói: "Yeonjun của chúng ta ngày càng mềm mại hơn rồi."

"Chỗ nào mềm?" Yeonjun phản bác.

"Chỗ nào cũng mềm", nói rồi Soobin véo véo má Yeonjun, cảm giác mềm mại mịn màng khiến hắn càng sờ càng thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro