T r o i s

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã không đến vào hôm sau.

Nhưng tôi có trở lại một tuần sau đó, ngay khi nhận được kết quả thi, với chiếc lọ trống rỗng và vẻ mặt đầy hoảng hốt, và cả mảng hồng phớt trên má vì cái lạnh nữa.

Ngoài dự đoán là Taehyung vẫn trực ở quầy hàng, cậu ta đang đọc một cuốn tạp chí khi ngẩng đầu lên chào đón vị khách cuối của ngày. Cậu ta khựng lại một lúc, ánh mắt dán chặt lên người tôi khi tôi phi đến chỗ quầy và đặt chiếc lọ lên mặt bàn đầy bực bội. Taehyung nhìn vào chiếc lọ rồi lại nhìn qua tôi, tự ghi nhớ trong lòng rằng vẻ mặt đỏ bừng và kiên quyết thực rất hợp với tôi.

"Tôi không biết chính xác cái tổ chức mà anh đang điều hành ở đây là gì nhưng tôi cần anh nói cho tôi biết một điều ngay lập tức: tại sao tôi lại được A+ ở bài thi khi gần như sắp trượt môn?" tôi ra yêu cầu, rồi lại thấy Taehyung cười lên nụ cười ngớ ngẩn quen thuộc trước khi cậu ta đặt quyển tạp chí sang một bên.

"Chậc, em thực sự muốn biết ư?"

"Tôi đã quá mải mê với mấy môn khác mà không có lấy cơ hội để học hành cho tử tế. Và ngay cái đêm trước ngày thi tôi lại thấy cái lọ ngu ngốc đó ở trên bàn và... tôi đã đem nó theo ngày hôm sau. Tôi đã uống thứ nước ấy ngay trước khi bài thi bắt đầu và giờ nhận được kết quả thì nó ghi là tôi đỗ? Tôi muốn nói đây là một sự trùng hợp chết tiệt nhưng thực sự thì tôi không dám chắc"

"Ồ vậy em nghĩ nó là gì, bé cưng?"

"Tôi nghĩ là...là..." Thực sự thì tôi nghĩ gì? Một đống thứ đã chạy qua tâm trí tôi vào cái lần cuối tôi đến đây. Trong khi tôi không dành tí thời gian nào để học cho bài thi thì tôi lại có thì giờ để ngồi tra cứu về cái cửa hàng này.

Chẳng có gì cả. Không có một cái gì.

Tôi đã gần như phát điên khi cố gắng tìm hiểu tại sao cửa hàng này có vẻ như tồn tại nhưng thật sự thì lại không. Cảm tưởng như chỗ này nằm lơ lửng giữa ranh giới của thực tại và một thế giới kì ảo nào đó vậy, và tôi thì bị quăng thẳng vào chỗ đó cùng với nó.

Và tại sao, ôi tại sao tôi lại cảm thấy phấn khích kể từ khi uống cái thứ nước ấy vào người chứ?

"Hãy kể cho tôi xem nào, em cảm thấy thế nào sau khi uống nó? Nó có vị đắng, mùi hôi hay có cảm giác buồn cười không?" Taehyung lên tiếng, nhìn vào tôi khi tôi cố gắng vận động não để tìm câu trả lời.

Nó không hề dễ để tìm được, đó là điều chắc chắn. Thực sự thì tôi có thể nói được gì đây? Tôi đã cảm thấy sự kì lạ lan tỏa từ trong xương tủy kể từ khi uống cái thứ đó vào, và cho dù lúc đầu tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết ngúm thì sự thật là tôi lại thấy hoàn toàn ổn. Nói thật thì gần như có thể nói rằng tôi đã cảm thấy... tuyệt hơn.

"Tôi cá nó khá là sốc. Ma thuật luôn gây cảm giác khó chịu khi em lần đầu tiên cảm nhận nó từ bên trong, nhưng một khi em quen với nó, nó sẽ làm em cảm thấy phấn chấn, tôi nói đúng chứ? Em thậm chí sẽ cảm thấy nhớ cái cảm giác ấy khi nó biến mất đấy" Taehyung nói những điều kì cục hết sức, cằm cậu ta để trên tay trong khi đôi mắt thì đặt trên người tôi một cách lãnh đạm.

"Anh đang nói cái gì vậy? Ma thuật không...nó không-"

"Đừng tự lừa dối bản thân nữa, T/b"

Cách cậu ta gọi tên tôi khiến tôi sững sờ, bối rối cố nhớ lại thời điểm nào tôi đã nói cho cậu ta tên mình.

Tôi chưa hề làm thế, đó là điều chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro