22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"về cơ bản...xếp hạng của chúng ta trong năm nay thấp hơn năm ngoái...và các sản phẩm của chúng ta bị phá hoại...có ai đó đã trộn thứ gì đó vào sản phẩm, gây ra vài thứ trên da." Jimin nói với chủ tịch Kim Taehyung và phó chủ tịch Kim Seokjin.

"một thứ gì đó..." Seokjin khoanh tay, liếc nhìn người bạn đời đang chìm trong đống suy nghĩ riêng tư.

"Ai cũng có thể là người phải chịu trách nhiệm cho điều này?"

"đó là mẹ của em." Taehyung không ngần ngại trả lời, đứng dậy khỏi ghế.

Seokjin ngay lập tức ra hiệu cho Jimin rời đi.

Khi Jimin đã rời khỏi, Seokjin liền tiến tới chỗ Taehyung.

"Mẹ của em...đã làm điều này? Thật điên rồ..." Seokjin nói, chất giọng anh đầy sự mỉa mai.

Taehyung nhìn anh một cách nghiêm túc.

"mẹ của em...tâm thần?" Seokjin kêu lên, che miệng lại vì sốc khi nghe được những từ kia từ bạn đời của mình.

"Ừ...bà ấy trông có vẻ như giống một 'người bình thường' nhưng...tình thần của bà ấy đã không ổn, nhưng bà ấy khiến mọi người ở bệnh viên tin rằng bà ấy đủ tốt để rời khỏi chỗ đó..."

Taehyung khoanh tay, nhớ lại những gì mẹ đã làm để đạt được bất cứ điều gì mà bà muốn.

"điều đó là không thể...họ phải làm một bài kiểm tra hay gì đó đại loại chứ?" Seokjin tròn mắt kêu lên, nhưng Taehyung lắc đầu.

"bà ấy giả vờ...các bài kiểm tra...mọi thứ..." Taehyung cắn má trong.

Seokjin run rẩy khi nghĩ về điều đó. Anh thở dài và ôm lấy Taehyung từ phía sau.

"Sẽ ổn thôi...anh hứa"

"cảm ơn anh..." Taehyung thở dài trong sự nhẹ nhõm.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Cô đã điều tra lí lịch của cậu ta chưa?"

"Rồi, thưa phu nhân...gia đình của anh ấy là một thế hệ alpha, nhưng có vẻ như anh ấy là người đầu tiên trong gia đình có gen lặn" Người phụ nữ nói, đưa những tài liệu liên quan cho mẹ của Taehyung.

"cậu ta là omega lặn? không có gì lạ khi cậu ta có mùi như cứt" Bà ta lầm bầm và ném các tờ giấy xuống sàn.

"Cô Jiang...cô biết phải làm gì rồi chứ?"

Người trợ lý gật đầu phản ứng và rời khỏi văn phòng cùng với hai người đàn ông khác.

"Một đơn hàng?" Một trong hai người đàn ông hỏi.

Trợ lý bẻ khớp cổ và đưa cho họ tấm hình của Seokjin.

"Bắt cóc anh ta và...cưỡng bức cái lỗ chết tiệt của anh ta."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

(STARBUCKS)

"Ắch xì"

"N-Ngài ổn chứ phó chủ tịch?" Jimin thốt lên, đưa áo khoác cho Seokjin.

Anh gật đầu và nhận lấy nó.

"Ừ...chỉ là tôi cảm thấy hơi ớn lạnh..." Seokjin ôm lấy mình. Jimin gật đầu, nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng cho người kia.

"dù sao thì! Tôi sẽ đi mua cà phê, hãy ở trong xe cho tới khi tôi quay lại." Seokjin nói với Jimin trước khi rời khỏi xe của mình để mua đồ uống cho bản thân và Jimin. Cứ coi như đó là một phần thường dành cho cậu trong những lần anh vắng mặt tại văn phòng.

"Xin chào! Cho một ly cà phê và một cốc chocolate chip"

Seokjin nói với nữ nhân viên tại quầy. Người phụ nữ gật đầu như một phản ứng và chuẩn bị hai phần đồ uống mà Seokjin đã gọi. Trong khi ngồi chờ, anh đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Có ai đó đang nhìn anh.

Seokjin quay lại để nhìn xem có ai đáng ngờ trong tiệm không, nhưng chẳng có ai đáng nghi cả. Anh nhận lấy đồ uống của mình và lập tức rời khỏi quán cà phê, đi thẳng tới xe của mình đang đậu ở gần đó.

Jimin thấy phó chủ tịch của cậu đang đi về phía này, nhưng khi định mở cửa để đón anh, Seokjin đã bất tỉnh trên mặt đất. Một người đàn ông đã đập vào gáy của anh. Jimin thở hổn hển, ngay lập tức ra khỏi xe và chạy về phía Seokjin, nhưng cậu bị một người khác đẩy xuống đất.

"PHÓ CHỦ TỊCH!!!"

"OMO! AI ĐÓ CỨU VỚI!"

"ĐÂY LÀ MỘT VỤ BẮT CÓC!"

Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, họ quyết định bỏ chạy vì có nhiều người đang chú ý tới họ. Một trong hai tên đã tóm lấy Seokjin và đưa anh vào trong một chiếc xe tải.

Jimin đứng dậy, khập khiễng muốn đuổi theo. Nhưng mắt cá chân của cậu đã sưng lên bởi vụ va đập vừa rồi.

"PHÓ CHỦ TỊCH!!!" Jimin hét lên, cố gắng đuổi theo chiếc xe tải đang từ từ di chuyển kia.

"chàng trai trẻ, cậu ổn chứ?"

"đầu cậu đang chảy máu kìa."

Jimin đứng đó, vô vọng nhìn theo hướng chiếc xe đưa Seokjin đi. Cậu nghiến răng, phớt lờ những người đang tỏ ra quan tâm rằng cậu có ổn không.


Jimin trở lại công ty với ánh mắt bàng hoàng từ tất cả mọi người. Cậu ngay lập tức bấm thang máy. Cần phải nói điều nay cho Taehyung càng sớm càng tốt. Cửa thang máy mở ra và may mắn là Taehyung ở trong đó.

"Thư ký Par-" Taehyung ngạc nhiên nhìn Jimin đang khá lộn xộn. Nhưng Jimin ngay lập tức túm lấy tay cậu.

"cậu ổn ch--"

"BẠN ĐỜI CỦA ANH BỊ BẮT CÓC RỒI!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro