Chap 4 : Ngôi nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo! Chương này có chứa nội dung liên quan đến chấn thương tra tấn giác quan. Hãy cân nhắc trước khi đọc. (Sẽ có cảnh báo được đặt trước các nội dung cụ thể của chương)

.

.

.

"Thật thú vị làm sao."

White Star nhìn vào hang động bị sập, nơi đồ chơi của hắn đã bị đánh cắp.

"Họ tìm thấy anh ta rất nhanh, nhưng bằng cách nào?"

Một làn gió thổi tung bay mái tóc White Star vào mặt của hắn. Khóe môi hắn xệ xuống khi những sợi tóc hung hăng hướng về phía mũi White Star.

"Phừ, gió thật sự rất khó chịu...."

"Bệ hạ!"

Vua Gấu Sayeru tiến lại gần với một thiết bị liên lạc trên tay. Thiết bị không hề hoạt động.

"Nó là gì?"

"Dorph nghi ngờ đó là các nguyên tố."

"Hửm?"

White Star cho rằng điều này hoàn toàn là có thể, vì không có cách nào để các đồng minh của Cale có thể xác định vị trí anh bị giam giữ nhanh đến như vậy.

Hắn sẽ nhận ra ngay nếu có ai đó đến gần.

"Thật sự điều này rất thú vị.....cái gì thế này?"

Gió vẫn tiếp tục hất tóc của White Star về phía mặt và miệng hắn mỗi khi White Star mở miệng. Nếu nhìn kỹ, bạn có thể thấy những tinh linh gió đang thắt tóc của White Star thành các nút thắt một cách vô cùng chính xác.

White Star nhíu mày.

"Gọi tên Sư tử chết tiệt đó và đám tinh linh của hắn lại đây. Hãy nhanh chóng đuổi lũ khốn nạn đáng ghét này ra khỏi hang của ta. "

"Thưa ngài, Vua Sư tử....hắn hiện tại đang rất bật. Ừm.."

Vua Gấu Sayeru ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác khi tóc của White Star tiếp tục xoắn và xoay một cách kì lạ.

"Ta không quan tâm, chính ta sẽ giết lũ phiền phức này -chwết tiuệ- !?"

Một nắm tóc đỏ được nhét vào miệng White Star khi hắn thốt lên.

"Ôi không-!"

Với một luồng gió cuối cùng đầy khiêu khích, các tinh linh gió mang theo các cành cây, thả chúng xuống mái tóc White Star và làm cho chúng rối tung một cách chính xác. Tiếng gió xào xạc vang vọng khắp hang động trong khi White Star bị bỏ lại trong tình trạng nhớp nhúa, cấp dưới của White Star nhìn hắn với vẻ mặt kinh hoàng.

Luồng sát khí vẫn còn vương lại.

Lúc này hắn không dám nói gì trước mặt Bệ hạ của mình.

.

.

.

"Hmm! Nhân loại ơi, nếu ngươi không thức dậy khi ta đếm đến 100, ta sẽ lấy hết bánh quy của ngươi! 1..2..3.."

"99..99,5..99,7..99,99.."

"Được thôi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa. Lần này nếu ngươi không thức dậy trước 12 giờ tối, ta sẽ ăn hết bánh táo! Ta sẽ không chia cho ngươi bất kỳ miếng bánh nào đâu!"

-

"Ông rồng vàng ơi, sao con người vẫn chưa tỉnh lại! Chúng ta phải đợi đến bao lâu nữa?"

"..Con người ơi! Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh này muốn nói chuyện với ngươi một điều rất quan trọng! Làm ơn hãy sớm tỉnh dậy, nya!"

"Ồ, đây là tiếng kêu mà một con rồng vĩ đại và hùng mạnh sẽ nói sao?"

Rồng cổ đại Eruhaben nhìn Raon với vẻ mặt thích thú và cố nhịn cười.

-

CẢNH BÁO NỘI DUNG

"..Nhân loại? Con người! Noona, huyng, con người sắp tỉnh rồi! Cha, hmm, nhân loại sắp tỉnh rồi! Em sẽ gọi cho mọi người!"

On và Hong nhanh chóng ngẩng đầu lên trong khi đang nằm ở chân giường.

"Em út của chúng ta nói đúng đấy, nya!"

Hong không chút chần chừ mà tiến lại gần và ngửi mặt Cale.

'Hự'

Cale nghĩ.

'Nặng quá..'

Tất nhiên là vì Raon đang ngồi trên ngực anh.

"Nhân loại! Ngươi đã ngủ được 4 ngày rồi! Đừng ngủ nữa! Nếu ngươi còn làm như thế, ta sẽ, hm? Con người! Tại sao ngươi lại thở nặng nhọc như vậy? Ngươi không thở được sao!? Có chuyện gì vậy!? Ta sẽ báo với ông Rồng Vàng-"

"Raon-nim, ngài đang khiến cho thiếu gia ngạt thở đấy."

Ron mỉm cười nhẹ nhàng với nhóc rồng con đang phàn nàn về thân hình mỏng manh của Cale.

Không ai biết Ron đã bước vào phòng vì ông di chuyển quá nhanh.

Ông tiến đến bênh giường Cale với một tách trà ấm pha mật ong trong khi Raon tiếp tục bay lượn lờ xung quanh Cale, có vẻ nhóc hơi xấu hổ.

Cale cố gắng mở mắt ra.

Phần lớn cơ thể anh có cảm giác như cao su và không được tự nhiên, như thể chúng không thực sự là một phần trong cơ thể của anh vậy.

Có một sự mất kết nối giữa tâm trí và tứ chi anh.

Chà, cảm giác thật choáng ngợp và kì lạ.

Raon vẫn tiếp tục nói.

Tiếng vỗ cánh nhịp nhàng vẫn tiếp tục.

Oooooongg...

Cao su.

Ooooongg...

Cảm giác giống như cao su.

Cứu với!

Giọng của Ron.

Giọng của Raon

Âm thanh.

Đang phát ra.

Cale bắt đầu thở gấp.

Quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều, quá nhiều...

Xin hãy dừng lại, xin hãy dừng lại, xin...

dừng lại

dừng lại

DỪNG LẠI...

.

.

.

Căn phòng trở nên im lặng.

Không ai biết phải nói gì khi Cale lùi vào tường, hai tay ôm chặt lấy mình trong khi các ngón tay căn chặt như móng vuốt.

Anh khép chặt mi lại và không nói gì, chỉ ấn mình vào bức tường như thể mạng sống của anh phụ thuộc vào đó.

Cale thở một cách nặng nề.

Cơ thể anh run rẩy.

Cale cắn môi mình cho đến khi nó rướm máu.

Choi Han và Eruhaben, hai người đã xuất hiện tại căn phòng sau khi Raon báo tin về Cale, đang lặng lẽ theo dõi cảnh tượng trước mắt.

Choi Han là người đầu tiên di chuyển.

"Đừng nói hay cử động, chỉ một lát thôi."

Anh nhanh chóng kéo rèm lại để ngăn ánh sáng chói rực từ bên ngoài chiếu vào.

Căn phòng tối dần và dường như Cale đã thư giãn hơn một chút.

"Eruhaben-nim, ngài có thể tăng nhiệt độ xung quanh Cale-nim được không?"

Choi Han thì thầm.

Cho dù đó là ký ước của Choi Jung Soo hay những trải nghiệm cá nhân của Choi Han, anh dường như rất thành thạo trong việc xử lý các chấn thương.

Eruhaben gật đầu và thi triển phép thuật điều chỉnh nhiệt độ.

Choi Han nhẹ nhàng tiến đến bên giường, đối diện với Ron.

Anh nhẹ nhàng gọi tên Cale.

"Cale-nim? Cậu không cần phải mở mắt đâu, chỉ cần nghe tôi nói thôi."

Thật khó để biết được liệu Cale có thể nghe thấy giọng nói của anh hay không.

Cale dịch sâu hơn vào bức tường, như thể làm như vậy sẽ cứu được anh khỏi tình trạng này.

"Cale-nim."

Choi Han gật đầu với Eruhaben.

Cale càng run rẩy hơn, nhưng có vẻ sự thay đổi nhiệt độ đã giúp anh thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Anh khom người, ôm chặt cánh tay và dán cơ thể mình vào đầu gối. Cơ thể Cale mềm nhũn, tuy nhiên những cơn run rẩy vẫn chưa lắng xuống.

"Ugh, chết tiệt..."

Giọng nói của Cale khàn khàn và yếu ớt.

Mọi người gần như không thể nghe rõ anh đang nói gì.

"Choi Han?"

"Vâng, Cale-nim. Là tôi đây."

Choi Han nói nhỏ nhẹ.

"Được rồi."

Cale không hề ngẩng đầu lên nhìn Choi Han, do đó anh không biết rằng hiện tại đang có rất nhiều người ở trong phòng cùng anh ngoài Choi Han.

"Được rồi. Tôi tin cậu."

Choi Han không giấu được vẻ đau đớn và chua xót khi nghe Cale nói.

"....Cảm ơn cậu vì đã tin tôi, Cale-nim."

"Không, đừng cảm ơn tôi. Vô ích thôi"

"Tôi hiểu rồi, Cale-nim."

Những người chứng kiến cảnh tượng này tiếp tục theo dõi trong im lặng, cảm thấy vừa nhẹ nhõm, vừa bối rối và lo lắng cho Cale Henituse.

"Choi Han."

"Vâng, Cale-nim?"

"...Mọi người ổn chứ?"

"Vâng, họ vẫn ổn."

"Được rồi."

"Cale-nim!"

"Hửm?"

"Cậu ổn chứ?"

"Mm...Tôi không biết. Tôi cũng muốn biết điều đó."

"Tôi hiểu rồi....Cale-nim?"

"Cảm giác đó như thế nào?"

'Đừng nói với tôi nữa, cậu đang tổn phí hơi thở của mình đấy!'

"Xin lỗi. Chỉ là.....

Choi Han dừng lại để nghĩ xem anh nên nói như thế nào cho phù hợp. Anh đang muốn nói rất nhiều điều với Cale ngay lúc này, nhưng anh không chắc câu hỏi nào là quan trọng nhất.

"...Cậu cảm thấy như thế nào?"

"Trống rổng."

"Hửm?"

Giọng nói của Cale dường như trở nên nhẹ nhàng hơn khi anh tiếp tục nói.

"Cảm giác không ổn. Tôi cảm thấy như cao su và rỗng tuếch."

Mọi người trong phòng đều cố kìm lại mong muốn ôm Cale vào lòng ngay lúc này.

Trạng thái trung thực và mỏng manh của Cale đang nhắc nhở họ rằng sau tất cả những gì Cale đã hi sinh cho họ, họ thậm chí còn chẳng thể cứu anh ấy kịp lúc để ngăn chặn thảm kịch tàn khốc đã xảy ra với Cale.

Cale từ từ ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh có vẻ không tập trung, trái ngược với cái nhìn sắc bén và vô cảm thường ngày.

"..Trời tối."

"Cậu có muốn cho chút ánh nắng vào không?"

"Không, thế này tốt hơn. Mọi người có biết tôi đã thức dậy không?"

"À,ừm..."

Choi Han mang vẻ mặt ngượng ngùng khi nhìn về phía nhóm người đang đứng ở trước cửa, phần lớn họ đã ở đây ngay sau khi Cale thức dậy.

Một số người ở trong phòng trước đó đã rời đi vì không muốn xâm phạm quyền riêng tư của Cale, chỉ để lại những người thân thiết với anh.

"Không sao đâu. Nếu có thể, xin cậu đừng nói với mọi người ngay bây giờ."

Một số người có mặt tại đó đã rất sửng sốt.

Tại sao Cale lại không muốn gặp họ?

'Cậu ấy lại muốn tự mình giải quyết mọi việc sao?'

Rosalyn siết chặt tay.

"Tôi không nghĩ mình sẽ có ích cho mọi người ngay lúc này."

Giọng nói của anh có vẻ rụt rè, gần như xấu hổ.

Cale nhớ lại ngày mọi người bắt đầu gọi anh là đội trưởng.

Anh đã tự cô lập mình vào ngày đầu tiên trước khi quay lại làm việc vào ngày tiếp theo với vẻ mặt điềm tĩnh thường thấy.

Mặc dù không công khai bày tỏ nỗi đau buồn với bất kỳ ai, nhưng anh biết rằng việc gồng gánh tất cả công việc, chức vụ và cảm xúc của mình vào ngày đầu tiên là một gánh nặng quá lớn, ngay cả với anh.

------------------------

Kim Rok Soo ngồi im lặng trong căn phòng của mình.

Anh nhìn lên chiếc đồng hồ đang tích tắc trên tường một cách trống rỗng.

"Này, Rok Soo, tôi đoán bây giờ cậu là đội trưởng rồi nhỉ?"

Anh không để ý đến giọng nói đó và tiếp tục nhìn chằm chằm vào đồng hồ.

'24 giờ'

Anh tự nhủ.

'Trong 24 giờ nữa mình sẽ ổn thôi'

Việc đặt ra kỳ vọng vượt qua điều gì đó trong một khoảng thời gian nhất định là một cơ chế đối phó kỳ lạ mà anh đã áp dụng.

Cho dù cơ chế đó có kì lạ đi chăng nữa thì nó cũng mang lại cho Kim Rok Soo một cảm giác bình thản và vô cảm trong thế giới này, nơi những điều không ngờ tới sẽ diễn ra và cái chết chỉ là một phần trong số đó.

"Vậy nghĩa là bây giờ tôi sẽ phải gọi cậu là đội trưởng hả? Hửm?"

"Đừng"

Kim Rok Soo cau mày khi những giọng nói đó tiếp tục.

"Này, đội trưởng, việc phớt lờ cấp dưới của mình là thiếu tôn trọng đối phương đấy."

"Đặc biệt là với những người lớn tuổi hơn cậu!"

'Dừng lại đi'

Kim Rok Soo cảm thấy rất khó để phớt lờ cuộc trò chuyện đang diễn ra xung quanh mình.

"Này, Rok Soo!"

"Thằng nhóc bướng bĩnh này, cậu không chào hỏi bọn này thêm một lần nữa sao?"

'Tôi không muốn.'

'Nếu tôi làm thế, các cậu sẽ biến mất.'

"Này, Kim Rok Soo."

'Dừng lại.'

"Chúng tôi tự hào về cậu."

Lúc này, Kim Rok Soo quay ngoắt lại về phía phát ra giọng nói.

Anh chỉ nhìn thấy một bức tường trống rỗng.

Anh loạng choạng ngã khỏi ghế, bò về phía trước, quỳ gối trước bức tường.

Rắc!

Tiếng kính vỡ vụng vang lên, nhưng Kim Rok Soo thậm chí không phản ứng gì.

Chỉ có một chiếc đinh được ghim ở giữa.

Phía dưới bức tường là một khung ảnh đã bị nứt, rơi xuống sàn.

Anh biết nội dung của bức ảnh đó.

Điều này xảy ra sau khi Choi Jung Soo tình cờ tìm thấy một chiếc máy ảnh còn nguyên vẹn trong đống đổ nát của một tòa nhà khi đang thám thính xung quanh.

Điều đầu tiên mà anh ấy làm sau khi phát hiện được chiếc máy ảnh là đòi chụp ảnh với Lee Soo Hyuk và Kim Rok Soo.

Tất nhiên là Kim Rok Soo đã từ chối, nhưng Lee Soo Hyuk đã vòng tay qua vai anh và giữ anh ở nguyên vị trí trong khi Choi Jung Soo cố định máy ảnh. 

Choi Jung Soo đứng ở phía bên còn lại của Kim Rok Soo, chặn đường thoát của anh và buộc Kim Rok Soo phải quay mặt về phía máy ảnh.

Lee Soo Hyuk thậm chí còn véo một bên má của Kim Rok Soo để cố gắng tạo ra một nụ cười méo mó.

Kim Rok Soo ngồi đó, nhìn chằm chằm vào những mảnh kính vụn vỡ lấp lánh khắp sàn nhà.

'24 tiếng.' 

Anh lặp lại điều đó như thể đó là một lời cầu nguyện.

'Chỉ 24 tiếng nữa thôi...'

------------------------------------

"Cái gì-? Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Choi Han trông có vẻ thất vọng và tổn thương.

Không có câu trả lời, nhưng bầu không khí xung quanh anh lại có cảm giác tội lỗi.

Cale nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt vô hồn và chìm đắm trong suy nghĩ.

Eruhaben không thể chịu đựng được nữa.

Ông ôm chặt Cale vào lòng một cách nhẹ nhàng.

Một tay ông vòng ra sau đầu Cale, luồn qua tóc anh, trong khi tay còn lại siết chặt eo anh để trấn an.

Eruhaben ôm Cale theo cách mà toàn bộ cơ thể anh được bao phủ trong cái ôm, thậm chí ông còn thay đổi một phần hình dạng của mình và đỡ lưng Cale bằng đuôi rồng.

Đôi mắt trống rỗng của Cale sáng lên vì nhận ra cái ôm của Eruhaben khi anh bắt đầu run rẩy.

Cale không thốt ra một âm thanh hay lời nói nào, nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt của anh.

Cale khóc thầm vào vai Eruhaben cho thấy anh đã quá sợ hãi để khóc lớn, hay đúng hơn là không biết phải khóc như thế nào.

Anh ôm chặt hai bên eo Eruhaben trong khi vẫn tiếp tục khóc trong vòng tay dịu dàng của ông.

"Tôi xin lỗi."

Cale khó khăn lắm mới nói ra được.

Eruhaben chỉ càng ôm anh chặt hơn.

Mỗi giây trôi qua, nước mắt của anh lại càng nhiều hơn.

Cale cứ khóc thầm như thế trong khoảng thời gian mà mọi người đều cảm thấy như là vô tận, nhưng thực tế chỉ kéo dài trong khoảng 10 phút.

Đó là một cảnh tượng vô cùng đau lòng.

Cuối cùng, anh đã bình tĩnh lại và nằm im.

Cale ngủ thiếp đi trong vòng tay của Eruhaben.

Nỗi tuyệt vọng đè nặng trên vai của mỗi người.

Giọng nói của Eruhaben phá vỡ sự im lặng.

"Cale lại bị sốt rồi."

"Sụt sịt!"

Tiếng khịt mũi phát ra từ những đứa trẻ khi chúng nhìn người giám hộ của mình, khóc và ngất đi trong vòng tay của Eruhaben.

Rosalyn và Lock cũng có những giọt nước mắt hiện rõ trên khuôn mặt.

Tất cả bọn họ đều tỏ ra rất giận dữ.

"Tôi sẽ giết tên khốn đó."

Eruhaben gật đầu đồng ý với lời nói của Choi Han.

Mọi người đều biết Choi Han đang nhắc đến ai.

"Hình phạt dành cho tên khốn đó sẽ tệ hơn gấp 100, 1000 lần so với bất kỳ nỗi đau khổ nào mà Cale đã phải chịu."

Eruhaben nhẹ nhàng đắp chăn cho Cale trong khi nói chuyện.

Sau đó ông quay sang Ron.

"Ta tin rằng phải luôn có người ở gần anh ấy mọi lúc mọi nơi."

"Vâng, Eruhaben-nim. Tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn."

Ron mỉm cười hiền lành, tay vẫn cầm con dao găm.

Ông quay sang bọn trẻ.

"Mấy đứa có muốn giúp Beacrox chuẩn bị đồ ăn khi cậu chủ thức dậy không?"

Những đứa trẻ vẫn còn khịt mũi, gật đầu và vội vã chạy vào bếp.

Lock liếc nhìn Cale rồi ngập ngừng đi theo đám trẻ.

Eruhaben ngồi gần Cale trên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc anh.

"Ta sẽ ở lại đây với Cale trong khoảng thời gian này."

"Tôi sẽ thông báo cho Alberu."

Rosalyn quay người bỏ đi.

Cô dừng lại ở cửa.

"..Khi Cale tỉnh dậy, làm ơn hãy cho cậu ấy biết nhé.."

Cô ấy thậm chí không thể nói hết câu.

Rosalyn đã dành một chút thời gian để cân nhắc xem mình nên nói gì.

Hai nắm đấm của cô vẫn siết chặt.

"Hãy cho Cale biết là tôi đã ghé thăm và tặng quà cho bọn trẻ nhé Eruhaben-nim!"

"Chắc chắn rồi."

Eruhaben gật đầu với Rosalyn khi cô rời đi.

Choi Han ngượng ngùng đứng ở góc phòng trong khi Ron và Eruhaben chăm sóc cho Cale.

"Rosalyn có thể cần người giúp đỡ để thông báo đúng tình trạng của Cale cho mọi người. Có vẻ như cậu hiểu rõ những gì anh ấy đang trải qua."

Eruhaben nói với Choi Han.

"À, cảm ơn ngài, Eruhaben-nim."

Choi Han bắt đầu rời đi sau khi được giao nhiệm vụ.

"Quay lại sau khi hoàn thành nhé."

"Vâng, thưa Eruhaben-nim."

Choi Han cúi đầu rồi rời đi và đuổi theo Rosalyn.

Eruhaben tiếp tục vuốt tóc Cale một cách yêu thương.

Ron mời ông một tách trà.

"Cảm ơn."

Ron nở nụ cười hiền lành đặc trưng của mình.

"Tôi sẽ sớm quay lại, thưa Eruhaben-nim. Tôi sẽ phải thông báo cho lãnh thổ Henituse về tình hình của cậu chủ."

"Ta hiểu."

Eruhaben gật đầu mà không hề rời mắt khỏi Cale.

Ron biến mất không một dấu vết, chỉ còn lại Cale và Eruhaben trong căn phòng tĩnh lạnh, ít ánh sáng.

'Tên khốn xui xẻo.'

Ông nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và đẫm nước mắt của Cale.

Má Cale hơi ửng hồng, cho biết cơn sốt đã giảm nhưng vẫn còn.

'Một cơ thể yếu đuối và mỏng manh như thế đã phải gánh chịu biết bao nỗi đau đớn...'

"Cale Henituse."

Eruhaben khẽ gọi Cale đang ngủ.

'Tại sao người tốt bụng luôn là người phải chịu nhiều đau khổ nhất?'

Lần đầu tiên trong suốt 1000 năm cuộc đời dai dẳng, Eruhaben cảm nhận được một cảm xúc quá lớn đến nỗi ông không có một từ ngữ nào để diễn tả chính xác được.

Đó là cảm giác mà ông đã cảm nhận được sau khoảng thời gian gặp được nhóc rồng đen trẻ tuổi Raon và anh hùng Cale Henituse cùng bạn bè của anh ấy.

Thật sự, đó là một cảm xúc quá lớn để có thể diễn tả chỉ bằng một câu nói hay từ ngữ.

Chính ông, Eruhaben cũng không biết cách diễn đạt chính xác cảm giác này.

Tuy nhiên, ông đã nói ra những cảm xúc mà ông có thể nói được thành lời, với hy vọng rằng bằng cách nào đó Cale cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của mình.

"Ta hứa trên danh nghĩa rồng cổ đại suốt 1000 năm của ta, không thứ gì, bất kể sinh vật nào có thể làm hại ngươi khi ngươi ở bên cạnh ta. Ta sẽ bảo vệ ngươi, Cale Henituse."

Rồng cổ đại Eruhaben lên tiếng.

Đó là cảm nhận gần gũi nhất ông có thể nghĩ đến khi nghĩ về gia đình mà ông đang có, một phần là nhờ có Cale Henituse.

Cảm xúc lạ lẫm này đã chiếm trọn tâm hồn Eruhaben và khiến cuộc đời ông trở nên tươi đẹp và rực rỡ hơn bao giờ hết.

Ông không còn mệt mõi và cô đơn, ngồi trong hang chờ đợi cái chết để đưa ông trở về với nguyên thủy của Trái Đất.

Bây giờ Eruhaben đang được bao quanh bởi những người ông quan tâm và những người quan tâm đến ông.

Eruhaben tiếp tục vuốt ve đầu Cale khi anh đang ngủ.

Đúng, lời nói không thể diễn tả hết cảm xúc của ta dành cho ngươi nhưng đó là cảm xúc gần nhất ông có thể nói lên bằng lời.


'Ta Yêu Ngươi.'



_________________________________________________________

❤️ Nếu các bạn muốn ủng hộ mình tiếp tục dịch các truyện khác, các bạn có thể donate thông qua số tài khoản : 1903 7705 6890 18 (NGÂN HÀNG TECHCOMBANK) hoặc mã QR phía dưới.

❤️ Nội dung ck: donate ủng hộ truyện wattpad

❗ Việc donatekhông bắt buộc, mình vẫn sẽ đăng truyện như thường. Sự ủng hộ của các bạn sẽ giúp mình có thêm động lực và điều kiện để tiếp tục dịch những bộ fanfic chất lượng khác. Cảm ơn các bạn rất nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro