Vạn Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩa Thành tràn ngập phấn thi độc, bị sương mù bao phủ kín mít, ánh trăng và sao sáng như vậy, nhưng cũng không xuyên qua được sương mù, không xua tan được tử khí của tòa tử thành.

Tiết Dương ôm Sương Hoa kiếm, ngồi trên nóc nhà, ngửa đầu, tựa hồ muốn xuyên qua sương mù, nhìn thấy bầu trời sao kia, nhưng chung quy cũng chỉ phí công.

Rũ mắt xuống, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, khóe miệng luôn mang theo nụ cười lúc này lại nhấc lên không nổi, lộ ra một tia yếu ớt không dễ thăm dò, ngón tay không tự giác vuốt ve Sương Hoa trong lòng ngực.

Không biết đêm nay bị làm sao, hắn lại nghĩ tới, lúc Hiểu Tinh Trần còn sống......

Đêm đó Hiểu Tinh Trần không ra ngoài săn đêm, y ngồi đả tọa một góc ở miếu, A Tinh đã ngủ rồi, đêm khuya tĩnh lặng, hắn tiến đến bên người Hiểu Tinh Trần, cười hì hì hỏi :

"Đạo trưởng hôm nay sao lại không đi săn đêm vậy?"

Hiểu Tinh Trần theo âm thanh, quay mặt ra với hắn, nhẹ nhàng cười một chút :

"Đêm mai lại đi, đêm mai ngươi còn muốn đi sao?"

"Đương nhiên đi."

Tiết Dương giả vờ tức giận, trêu chọc y :

"Đạo trưởng không muốn ta đi sao?"

"Không phải"

Hiểu Tinh Trần đại khái không dự đoán được người kia sẽ tức giận, vội vội vàng vàng theo bản năng bật thốt lên phủ định, trả lời quá nhanh, làm cho hai người đều ngẩn người, Hiểu Tinh Trần có chút xấu hổ, lại mở miệng, thanh âm đã khôi phục ôn nhu như ngày thường.

"Ngươi vừa mở miệng ta liền cười, ta mà cười, kiếm sẽ không vững nữa."

Lại là những lời này, rõ ràng đáy lòng là nguyện ý chính mình bồi hắn, Tiết Dương rũ mắt nhìn Hiểu Tinh Trần, hắn chưa bao giờ muốn hôn người trước mắt như vậy.

Trên thực tế hắn cũng xác thật làm như vậy, hắn thò lại gần hôn lên hiểu tinh trần, đem y đè dưới thân, đạo trưởng của hắn cũng dần dần bắt đầu đáp lại, hắn lôi kéo Hiểu Tinh Trần hướng về địa ngục trầm luân, đem giấy trắng nhiễm mực tàu......

Ôm lấy Hiểu Tinh Trần đang mệt mỏi, Tiết Dương lại cảm thấy một tia hoảng hốt, quá hoang đường, hắn cũng sẽ hoảng hốt, nhưng hắn chính là không ngăn được sợ hãi, người trong lòng ngực này đã hoàn toàn thuộc về hắn, rồi lại giống như không phải hắn, hắn sợ nếu có một ngày Hiểu Tinh Trần biết hắn là Tiết dương......

Hắn đem đầu vùi vào cổ Hiểu Tinh Trần, cảm nhận mùi hương nhàn nhạt trên cổ y, đè nặng giọng hỏi :

"Đạo trưởng, nếu có một ngày ngươi phát hiện thân phận của ta không tốt, ngươi còn sẽ thích ta sao?"

Có thể là thanh âm áp quá thấp, banh đến thật chặt, nghe tới nhưng thật ra có vài phần giống như khóc nức nở, Hiểu Tinh Trần nguyên bản mơ màng sắp ngủ cũng tỉnh táo vài phần, y cho rằng thiếu niên vô danh của y lại mẫn cảm, giơ tay nhẹ nhàng vỗ về Tiết Dương, giống như dỗ trẻ nhỏ ngủ.

"Sẽ không, đừng nghĩ nhiều"

Nhưng một khắc biết chân tướng kia, Hiểu Tinh Trần vẫn sụp đổ. Y chết, Tiết Dương cả đời sẽ không thể quên, ngay cả khi đã chết, y cũng tuyệt không để lại hồn phách cho hắn.

Tiết Dương nhắm mắt, nước mắt từ khóe mắt đỏ hồng lăn xuống, liên tiếp không ngừng, rốt cuộc hắn che mặt khóc rống lên, tiếng khóc nghẹn ngào xuyên thấu sương mù, lại bị gió thổi tan, tóc Tiết Dương cũng bị gió thổi động, dây cột tóc lỏng ra, tóc đen tản xuống đầu vai, hắn thoạt nhìn tựa hồ càng điên rồi.


Tác giả : 昆仑曦庭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro