Chapter 4: Cuddling? Heinous.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wednesday cảm thấy như thể dạ dày của cô ấy đang bị đốt cháy bởi hàng ngàn ngọn lửa nhỏ khi cô ấy thức dậy khỏi giấc ngủ. Đó là một cảm giác khủng khiếp, nhức nhối, đau rát và khiến cô phải khom người lấy lại hơi thở. Không giống niềm vui.

Cô đứng dậy, nhăn mặt khi cơn đau tăng lên, khiến cô toát mồ hôi và nhăn nhó. Wednesday không sợ đau và chắc chắn không để nó làm cô xúc động. Tuy nhiên, bị đâm về thể xác lại thích hơn cảm giác này.

Có lẽ một con quỷ đã chiếm hữu cô ấy. Bằng cách nào đó, cô ấy đã cuộn tròn cạnh cửa phòng tắm khi quyết định xem mình có muốn nôn hay không. Có lẽ như vậy sẽ giúp trục xuất những con quỷ ra khỏi dạ dày. Nó sẽ giống như trừ quỷ, một sở thích của Wednesday.

Enid đã đi vắng khi cô thức dậy, có vẻ như đang tham gia câu lạc bộ đan len vào sáng sớm mà cô ấy đã bắt đầu từ tuần trước. Họ hiện đang đan những chiếc mũ sẽ được tặng cho khoa trẻ sơ sinh và trẻ sinh thiếu tháng tại bệnh viện. Mặc dù Wednesday chống lại tổ chức từ thiện - thực sự điều đó làm cô thấy ghê tởm ngay từ đầu - cô vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Enid. Enid từng là một trong những đứa trẻ được gọi là sinh non, và nếu bệnh viện không can thiệp sau ca sinh non của cô ấy thì cô ấy đã không có mặt ở đây ngày hôm nay. Và cô chắc chắn không ở đây bây giờ.

Cô ghét ý nghĩ đó. Wednesday không thể tưởng tượng được một thế giới không có Enid, ngay cả những ký ức trước đây của cô cũng cảm thấy mơ hồ. Bây giờ tất cả mọi thứ là nụ cười của Enid và khuôn mặt khó chịu của Wednesday khi họ gặp nhau lần đầu, nó giống như một bài hát ru dịu dàng. Đó là cách mà Wednesday thấy tất cả các màu sắc đều ghê tởm nhưng lại cảm thấy cồn cào trong bụng mỗi khi Enid thêm một màu nhuộm mới lên tóc. Thật là an ủi; thứ gì đó mà Wednesday thường muốn tìm kiếm khi nó xuất hiện dưới hình dạng một cô gái tóc vàng quá bồng bềnh.

Mày có phi m bng tao vi s hin din ca mày không? cô rên rỉ đến quỷ dạ dày.

Vài phút sau, cô nhận ra mình đã có kinh, mặc dù chưa bao giờ nó kinh khủng như thế này.

Wednesday đã hoàn thành ba bài học - bằng cách nào, cô ấy không chắc - trước khi cô ấy bỏ cuộc, giơ tay và yêu cầu rời đi. Giáo viên đã nói không, mặc dù dạ dày của cô ấy như muốn rơi ra khỏi cơ thể, cô ấy đã bỏ cuộc, đi ra ngoài với cuốn sách của mình và phớt lờ những lời gọi của ông ấy theo sau.

Một lý do khác để coi thường đàn ông cis. Ai đó nên cho họ một cái bụng của phái nữ và xem họ trả giá như thế nào.

Cuối cùng, cô đã trở về phòng của mình. Chống tay vào các bức tường ở giữa khi cô lấy lại hơi thở, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn.

Wednesday cởi bỏ đồng phục của mình, mặc một trong những chiếc áo sơ mi pijama của Enid có in hình Powerpuff Girls màu hồng trên đó, kết hợp nó với chiếc quần soóc sọc mềm mại của riêng cô ấy.

Cô cảm thấy nóng cả trăm độ, trằn trọc không ngừng khi cô bực bội kéo chăn ra khỏi người. Đó là điều đau đớn nhất, điều mà cô ấy sẽ do dự thậm chí hơn cả tra tấn Pugsley. Có buồng trứng là khủng khiếp nhất, nhưng điều này còn tồi tệ hơn bao giờ hết.

Wednesday luôn mặc quần áo vừa đủ để điều chỉnh nhiệt độ của cô ấy, chỉ thích sự lạnh lẽo giống như tâm hồn mình. Tuy nhiên, mặt cô ấy đỏ bừng khi da cô ấy nóng lên, khiến cô ấy khó chịu hơn bất kỳ cơn đau nào có thể đạt được.

Nhắm mắt lại, cô thở dài, để giấc ngủ cuốn lấy cô trong sự mệt mỏi.

"Wednesday, này, dễ thương, dậy đi," Enid lay nhẹ chân cô.

"Có phải cậu vừa khen tôi dễ thương không?" Cô chớp mắt, cau mày khi cơn đau vẫn còn đó.

"Cậu đang đổ mồ hôi."

"Tôi có thể thấy. Tôi có mắt, Enid, và tôi hiện đang bị mắc kẹt bên trong cơ thể xác chết đẫm mồ hôi một cách kỳ cục này."

"Cậu có khó chịu không?"

"Tôi cảm thấy như thể cơ thể đang cố gắng moi hết nội tạng của mình. Tôi muốn được ở một mình cho đến chết."

Enid đã rời đi một lúc nhưng vài phút sau quay lại với một chiếc cốc trên tay. "Cậu có thể ngồi dậy được không?"

"Cậu không nghe câu nói trước của tôi về việc mổ bụng sao?"

"Làm ơn, chỉ cần thử một ngụm. Nó có vị ngon hơn mùi của nó. Hứa bằng danh dự của hướng đạo sinh."

"Cậu từng là hướng đạo sinh à?"

"Trong một tuần, tớ đã bị đuổi ra khỏi sau khi nhai hết túi dây cắm trại. Lúc đó tớ đang mọc răng nanh." Cô ấy bật cười, đỡ Wednesday ngồi dậy. "Uống."

Đưa tách trà lên môi, cô nhấp một ngụm, rồi tiếp tục uống khi vị ngọt phần nào xoa dịu cơn khuấy động trong dạ dày cô.

"Phần còn lại của tuần chúng ta được nghỉ học, nhưng cậu sẽ phải làm bài tập về nhà."

"Có vụ giết người nào khác không? Chúng ta không bao giờ từ bỏ các lớp học."

"Không, được rồi, huh, làm thế nào để tớ giải thích điều này..." Enid đỏ mặt, gật đầu nhanh như thể đang tự chọc tức mình. "Những con sói Omega bị nóng, khác nhau nhưng thường giống như một thời gian chỉ dữ dội hơn nhiều. Khóc nhiều hơn, thích đau đớn và các thứ. Kiểu thực sự khủng khiếp."

"Tôi đang phải chịu đựng vô vàn sự khó chịu."

"Ừ, xin lỗi về điều đó. Tớ nghĩ rằng nó sẽ không ảnh hưởng đến cậu bởi vì cậu không phải là một con sói, nhưng rõ ràng, bằng cách nào đó, cậu đang điều khiển con sói của tớ. Có lẽ đó là trái phiếu của chúng ta, tớ không chắc chắn. Một trong những họ hàng xa của tớ có một người bạn đời là con người và cô ấy chưa bao giờ phải chịu đựng điều đó."

"Tôi phải đối phó với điều này mỗi tháng?" Phi lý. Cái chết sẽ là một số phận tử tế hơn nhiều.

"Không, chúa ơi không," Enid cười lớn. "Mỗi năm chỉ một lần. Các kỳ kinh nguyệt khác của cậu sẽ bình thường nhưng mỗi năm một lần, tớ đoán điều này có thể... xảy ra lần nữa."

"Vậy có thể chữa được không?"

"Có nhiều cách ... giúp giảm các triệu chứng."

"Sao cậu lại nói thế với vẻ mặt nhăn nhó. Cậu trông như thể đang nhai thủy tinh."

"Bởi vì cậu sẽ không thích chúng."

"Những phương pháp này bao gồm những gì?"

"Trà sói như tớ vừa đưa cho cậu."

"Nó ngon miệng."

"Có thuốc."

"Thú vị."

"Nhưng trên hết là sự gần gũi. Âu yếm sẽ giúp ích cho cậu."

"Ôm ấp?"

"Đúng."

"Trong bao lâu?"

"Một tuần."

Ôm ấp hơn 1 giờ thường khiến Wednesday cảm thấy kiệt sức. Trong khi cô ấy yêu thích sự gần gũi và liên kết của Enid, cô ấy vẫn thường xuyên mệt mỏi ngay cả khi cô ấy làm điều đó trong thời gian ngắn. Wednesday yêu thích không gian của Enid và thật khó để vi phạm điều đó dù chỉ trong giây lát.

"Ồ."

"Tớ xin lỗi."

"Bây giờ tôi sẽ chỉ thử trà thôi."

Enid gật đầu. Wednesday luôn thích chịu đựng nỗi đau một mình nên cô để lại chiếc cốc cho cô ấy và trở về giường của mình, lo lắng nhìn người bạn tâm giao của mình khi cô ấy trằn trọc trở lại một lần nữa. Cô biết cơn sốt có thể khiến cô ấy bị ốm và sợ Wednesday sẽ không để cô giúp đỡ.

Điều tồi tệ nhất là Enid cảm thấy phải chịu trách nhiệm, cô ấy đã gây ra điều này với tư cách là alpha. Mặc dù vậy, cô đã bối rối làm thế nào mà điều đó đã xảy ra. Wednesday chỉ huy nhiều hơn cô ấy.

Sau một giờ bồn chồn không yên, Wednesday đứng dậy, đi đến chỗ Enid. "Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể ôm nhau trong một giờ." Cô ấy ngồi sụp xuống bên cạnh khi Enid dang tay ra.

Enid cắn má để kiềm chế nụ cười khi Wednesday tựa đầu vào cổ cô.

Ngay lập tức Wednesday cảm thấy cơn đau chuyển sang hơi ấm ở ngực, một cảm giác mà cô hiếm khi có được. Khi cô ấy cảm nhận được điều này thường là vào dịp Halloween khi cô ấy mở những món quà và những món đồ mới bổ sung cho bộ dao của mình. Tuy nhiên, Enid dường như cũng mang lại cảm giác thoải mái tương tự, vì vậy cô vùi đầu sâu hơn vào cổ cô ấy, hít hà mùi hương của cô ấy.

Khi cô tỉnh dậy đã là bốn giờ sau, Enid ôm cô thật chặt.

"Buổi sáng tốt lành."

"Tôi ngủ quên à?"

"Đúng."

Khi Enid di chuyển, Wednesday kéo cô ấy xuống. "Tôi không muốn ngươi rời đi."

"Tôi nghĩ cả hai chúng ta nên đi vệ sinh vì tớ cần đi tiểu và tớ chắc rằng cậu cũng vậy. Cậu có miếng lót và các thứ không, hay cậu cần tớ tới y tế và lấy một ít? Hy vọng họ có. Tuần trước họ đã dùng một ít để băng các vết thương do móng vuốt của con rồng khi nó trốn thoát và tấn công một học sinh năm thứ ba." Cô rùng mình với ý nghĩ đó.

"Tôi có rất nhiều."

"Cậu cảm thấy thế nào?"

"Ấm. Nhưng hơi quá nóng."

"Tớ sẽ ăn cắp một cái quạt từ Sam. Anh ấy giữ một cái để tăng lượng hormone của mình."

"Cảm ơn cậu."

"Nào. Cậu cũng có thể muốn đi tắm. Nó sẽ giúp giảm nhiệt độ của cậu." Enid lấy chiếc khăn của Wednesday cho cô ấy.

Wednesday lắng nghe, làm theo lời khuyên của Enid trước khi trở về phòng vì thấy nhớ cô ấy. Cơn đau dạ dày quay trở lại khi cô bước ra khỏi phòng tắm và bằng cách nào đó, Wednesday biết rằng đó là do Enid đã rời xa cô. Cô thở dài khi người bạn tâm giao của cô hướng chiếc quạt về phía cô. "Cậu không lạnh sao?"

"Những con sói rất ấm," Enid nói, một lần nữa lại ngồi trên giường của Wednesday. "Chọn một bộ phim."

"Bất cứ thứ gì?"

"Bất cứ thứ gì," Enid cho phép.

"Cảm ơn vì điều này. Tôi nhận ra rằng tôi không phải là người dễ thương nhất trong số mọi người. Hơn thế nữa khi tôi không thoải mái."

"Tớ đã gây ra chuyện này," Enid nói. "Cậu không nên cảm thấy tồi tệ về điều đó. Ngoài ra, cậu đã mua cho tớ một hộp kem từ thị trấn vào lần trước khi tớ có kinh nên tớ cảm thấy như chúng ta hòa nhau."

"Không, số phận đã gây ra nó. Chúng rõ ràng là những thứ ngoan cường. Và đừng đề cập đến kem nữa, còn lâu người ta mới nghĩ tôi tốt bụng."

Enid ngắt một viên sô cô la của Wednesday, đưa nó cho cô ấy.

"Cảm ơn cậu."

Enid mỉm cười, ôm lấy Wednesday khi cô ấy cuộn người lại như một con mèo bướng bỉnh.

"Tôi muốn xem một bộ phim kinh dị."

"Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro