Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

You are Delicious ( 12 )

Vương Nhất Bác bị âm thanh ăng ẳng của Giẻ Lau đánh thức.

Ánh nắng xuyên qua màn cửa chiếu xuống một mảng vàng óng ánh, lồng ngực cậu trĩu nặng, Tiêu Chiến lấy cậu làm thành gối ôm, anh gối đầu lên ngực của cậu, hô hấp đều đều.

Hai ngày cuối tuần khẳng định là rất mệt mỏi, Tiêu Chiến ngủ rất say.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngẩng đầu dậy xem Giẻ Lau, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, hơi run rẩy, có thể là muốn đi đại tiện, Giẻ Lau thích sạch sẽ nên không muốn giải quyết ở trong nhà.

Vương Nhất Bác đưa tay vuốt vuốt tóc Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lầm bầm một tiếng, rồi vồ sang ôm lấy cậu.

"Ngủ thêm một chút nữa đi, anh buồn ngủ quá ... Lát nữa dậy anh sẽ làm hết mọi việc mà"

"Giẻ Lau hình như muốn đi đại tiện, em dẫn nó xuống lầu đi dạo một chút ..."

Vương Nhất Bác đặt đầu anh lại trên gối, Tiêu Chiến mơ hồ đưa tay sờ lấy cánh tay của cậu.

"Trong tủ giày có túi nhựa nhỏ, có thể dùng để dọn dẹp sau khi nó giải quyết..."

Vương Nhất Bác nhéo nhéo lỗ tai của anh, đem gối đầu nhét vào trong ngực anh, nhanh chóng xuống giường ôm lấy Giẻ Lau, cầm túi nhỏ đi ra ngoài.

Giẻ Lau đã quen với việc đi bằng ba chân, nó nhảy cà nhắc tiến vào bụi cỏ, ừm, giải quyết một hồi rồi mới vui vẻ chạy ra. Vương Nhất Bác đi vào, nghiêm túc dọn dẹp sạch sẽ, lại cùng nó đi dạo thêm vài vòng, rồi mới trở về nhà.

"Lại đây, lau chân."

Cậu mang theo Giẻ Lau vào phòng vệ sinh, dùng khăn ướt lau sạch chân cho Giẻ Lau, lại lau sạch sẽ cái mông cho nó, mới thả cho nó đi tìm Tiểu Quả chơi.

Trở về phòng ngủ, Tiêu Chiến vẫn còn đang an tĩnh nằm sấp ngủ, Vương Nhất Bác nằm đè lên người anh, hôn lên tai gọi anh dậy.

"Em muốn ăn gì ..." Thanh âm Tiêu Chiến mông lung, nhỏ giọng hỏi cậu.

"Gì cũng được, món nào của anh nấu cũng đều rất ngon.". Vương Nhất Bác dựa hẳn vào người anh, khiến Tiêu Chiến bật ra tiếng kêu nặng nề.

"Là do em nói đó nhé Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến xoay người lại ôm lấy cậu.

"Bữa trưa chúng ta ăn ngon một chút, điểm tâm cứ tùy ý đi."

Tiết tấu buổi sáng không gấp gáp như buổi tối, hai người chậm chạp quấn lấy nhau, trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, tất cả phản ứng cùng biểu cảm đều hiện lên rõ ràng.

Làn da Vương Nhất Bác ửng đỏ, còn có những vết tích đêm qua đã trở nên sẫm màu điểm xuyết, khiến Tiêu Chiến càng thêm khô nóng, khó nhịn.

Anh bị Vương Nhất Bác ôm, lại bị cậu hôn, cuối cùng cậu quấn lấy anh, chăn bông mỏng manh bị đạp từ trên giường xuống đất vì quá thừa thãi, rơi cùng một chỗ với đám quần áo vương vãi lộn xộn.

Giẻ Lau cùng Tiểu Quả ở cửa ra vào nhìn một lát, có lẽ là bị thanh âm của hai người dọa sợ, tưởng rằng cả hai cùng quấn lấy một chỗ là đang đánh nhau. Nhất là chủ nhân của Giẻ Lau, bị chủ nhân của Tiểu Quả đè xuống, còn kêu lên giống đang cầu xin tha, nhưng đôi khi cậu ấy lại cười lên.

Giẻ Lau kêu hai tiếng, vì chủ nhân của mình mà lên tiếng bất bình thay, vậy mà hai người đang vui vẻ trên giường kia không ai để ý đến nó, nó đành phải hậm hực chạy đi tìm Tiểu Quả trên kệ phơi nắng.

Tiểu Quả học theo động tác của chủ nhân, liếm láp Giẻ Lau phấn phấn thịt thịt, một mèo một chó ở chung lại rất hòa hợp, không để ý chút nào tới hai người trong phòng đang đánh nhau đến hưng phấn.

Vương Nhất Bác còn chẳng thể nào để nhìn cún con của mình một chút, cậu bị Tiêu Chiến quấn lấy, mỗi một chỗ trên người cậu đều bị bàn tay ấm áp vuốt ve, có đôi khi còn khi dễ xoa nắn lấy, cậu nhịn không được hừ một tiếng, lại khiến Tiêu Chiến càng thêm hưng phấn, động tác của anh lại càng gấp gáp hơn.

Cuối cùng hai người từ phòng tắm bước ra, cũng đã gần một giờ trưa rồi.

"Lát nữa anh có phải đi không?" Áo thun trắng trên người Vương Nhất Bác sạch sẽ, còn có mùi nước giặt mà Tiêu Chiến dùng.
Cậu lau tóc, lại dính lấy Tiêu Chiến.

"Nghỉ ngơi... Gần đây không bận rộn, muốn ở lại với em thêm một chút." Tiêu Chiến cười ôm lấy cậu, sủng nịch hôn một chút.

"Vậy tiền lương hôm nay của anh em sẽ trả, giúp em thử điều chỉnh nước chấm đi"

Siêu thị đồ sống ở tầng dưới sẽ đưa thêm một đợt thịt tươi vào buổi chiều.
Tiêu Chiến trông thấy xe dỡ hàng rời đi, liền kéo Vương Nhất Bác xuống lầu tản bộ.

Giẻ Lau vội vàng kêu lên góp vui, Vương Nhất Bác đem nó ôm vào trong lòng, hai người thay quần áo xong đi ra ngoài, tiểu khu yên tĩnh không bóng người, Tiêu Chiến liền nắm tay Vương Nhất Bác.

"Ông chủ Tiêu, anh vậy mà lại biết cách thưởng thức đó." Tiểu Vương xiên nướng nhéo nhéo ngón tay hơi thô ráp của anh.

"Đã nhìn ra rồi, vừa rồi biểu hiện của em không tệ..." Ông chủ Tiêu mặt không đỏ, tim không run trêu chọc cậu.

Tiểu Vương xiên nướng nói không nên lời, đỏ mặt mím môi, gò má nâng lên căn bản là không hạ xuống được.

Thịt bò được thái thành từng miếng bằng máy, rơi xuống và biến thành cuộn màu đỏ tươi. Tiêu Chiến cầm hai hộp, lại mua thêm chút thịt gà tươi và cánh gà xương giòn.

Chỗ bán hải sản bên kia cũng không nhiều người, ngao vừa nhập vào còn đang phun nước, Tiêu Chiến lại mua một ít, thuận tiện mua thêm chút tôm.

"Đều mua những món mà quầy hàng của em chưa có."

Vương Nhất Bác đối với rau xanh không quan tâm lắm, Tiêu Chiến kéo cậu chọn một ít nấm cùng đậu tây rau hẹ, lại mua thêm rau diếp và tía tô.

Hai người, ba cái túi lớn còn có Giẻ Lau chậm rãi về nhà.

Tiêu Chiến nói phía đông tiểu khu có một chỗ chuyên dùng để làm đồ nướng, thường xuyên có người đến, sau khi dùng xong mọi người vệ sinh cẩn thận là được.

Ngao ngâm trong cát, tôm rời khỏi nước liền búng nhảy, Tiêu Chiến dụng tâm rửa sạch, cho muối và gừng vào để giữ cho tươi.

Vương Nhất Bác cho nước khoáng vào ngăn đá, đậy nắp và bỏ vào tủ lạnh.

Tiêu Chiến đem ra hai cái chén inox nhỏ, cẩn thận pha trộn nước sốt.

【 Ông chủ Cua phát sóng rồi 】

【 Ông chủ Cua đã thay đổi tên phòng livestream: Ông chủ sẽ pha nước chấm cho tôi, bạn nhỏ hôm nay nghỉ ngơi cũng làm đồ nướng 】

【 Đến rồi đến rồi 】

【 Tiểu ca, làm sao lại dùng acc của ông chủ Cua rồi】

【 Ha ha ha ha đây là cái tên thô nhất của tiên nam】

【 Vừa nhìn đã biết không phải là chính chủ rồi 】

【 Tên livestream cười chết tôi rồi】

"Ông chủ nhà tôi đang cải tiến nước sốt nướng cho tôi, cùng ngắm nhìn vẻ đẹp góc nghiêng của ông chủ Cua nào, cận cảnh đây nhé."

"Trước đây ông chủ Cua không lộ mặt quá đáng tiếc, đẹp trai quá, trời ơi, ông chủ Cua không có lúc nào xấu cả."

Vương Nhất Bác cầm điện thoại di động, hướng vào mặt Tiêu Chiến.

"Tiểu tử thối đừng náo loạn, lại đây nếm thử có phải là vị của ngày hôm qua hay không." Tiếu Chiến chặn lấy điện thoại, Vương Nhất Bác thò đầu qua ngậm lấy đôi đũa trong tay anh, cho vào miệng nếm thử.
"Hình như so với hôm qua có cay hơn một chút, nhưng vị ngọt thì vẫn vậy."
"Vậy sao, để anh thử lại xem."

【 Tiên nam vô địch như vậy sao, cái gì cũng biết 】

【 Thật muốn đi ăn xiên nướng của tiểu ca】

【 Tôi cũng muốn 】

【 Thèm chết ha ha ha nhất định là ăn rất ngon 】

Vương Nhất Bác cầm lấy dao của Tiêu Chiến, chuẩn bị cắt nấm thành từng miếng.

【 Đi đời cây nấm rồi 】

【 Không có cảnh tượng cây nấm mất đầu đẫm máu 】

【2333 một mảnh dày như vậy có nấu được không?】

Tiêu Chiến nhìn miếng nấm Vương Nhất Bác vừa cắt một chút, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ai da em đi qua rửa rau đi, nào để anh cắt cho"

"Được rồi..." Vương Nhất Bác buông dao xuống, qua bên kia rửa rau.

【 Tiên nam mặc áo ngắn tay kìa trời ơi】

【 Tay bị làm sao thế? 】

【 Tay là bị thương sao?】

【 Thoạt nhìn vết thương thật sâu, thật nhiều nha 】

【 Cho nên trước kia vẫn luôn mặc áo sơ mi tay dài để che đi?】

【 A, tôi không thấy được, lui lại】

Tiêu Chiến cắt nấm xong, nhìn thấy hàng loạt bình luận trên màn hình, không nói gì, gọi Vương Nhất Bác.

"Anh đi đổi quần áo."

"Đổi cái gì, nóng thế này." Vương Nhất Bác kéo anh lại, quay đầu gọi Giẻ Lau.

Giẻ Lau hào hứng nhảy đến, Vương Nhất Bác đem nó ôm vào trong ngực.

"Nhìn thấy con chó này không. Lúc tôi nhặt được nó, nó đã bị thương thành thế này, là bạn trai tôi chữa trị cho nó đấy"

"Anh ấy đã cứu rất nhiều chó mèo bị vứt bỏ, Tiểu Quả cũng là do anh ấy cứu."

"Bác sĩ thú y, bị thương là điều khó tránh khỏi, trong lòng tôi anh ấy là vô tư nhất, mọi người không muốn xem thì có thể rời đi, trời nóng như vậy, tôi sợ anh ấy bị cảm nóng."

"Anh ấy chính là sợ mọi ngươi hiểu lầm, nên vẫn luôn mặc áo sơmi, nhưng anh ấy lại rất sợ nóng."

【 Thì ra tiên nam là bác sĩ thú cưng】

【 Trời ạ, nhớ tới bác sĩ của chó cưng nhà tôi, cũng có rất nhiều vết thương ngoài ý muốn】

【 Thì ra tiên nam lại nhiệt tình như vậy】

【 Hiểu rồi hiểu rồi, tiên nam chú ý khử trùng, đừng để bị nhiễm trùng nữa】

Tiêu Chiến chống hông nhìn Vương Nhất Bác vẻ mặt nghiêm túc giải thích, lại hướng về phía mưa đạn mà bảo vệ cho anh, Tiêu Chiến vừa bất đắc dĩ lại ôn nhu, anh đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, che khuất ống kính, hôn nhẹ lên môi cậu.

"Cảm ơn nhóc con... Sau này sẽ nghe lời em, mặc áo ngắn tay"

【 Sao màn hình lại đen rồi】

【 Tiên nam che lại rồi 】

【 Thanh âm thổ lộ của tiên nam thật hay】

【 Mẹ ơi tôi đã no rồi 】

【 Là đang phát cẩu lương cho chúng ta 】

Ống kính một lần nữa lại có hình ảnh, Vương Nhất Bác đỏ mặt tía tai, Tiêu Chiến ở bên cạnh cắt nấm, chỉ có Giẻ Lau không ai nhớ đến bị đặt trên bàn, không dám nhảy xuống, ríu rít kêu lên.

【 Giẻ Lau, hai người bọn họ quên mất cưng rồi 】

【 Giẻ Lau, ta cũng giống ngươi, đều là chó 】

【 Giẻ Lau: Ha ha, tôi thật dư thừa 】

【 Ha ha ha mau thả nó xuống dưới a ha ha ha 】

Vương Nhất Bác lấy than cùng ghế đẩu từ trong xe ra, Tiêu Chiến bỏ đồ vào trong hộp, đặt từng hộp vào trong một cái túi.

"Đi, chúng ta đi nướng thịt thôi."

Bếp nhỏ gia dụng so với bếp lớn mà Vương Nhất Bác bình thường vẫn dùng quả thực như là đồ của trẻ con, anh thuần thục trải than, thêm chút rượu, châm lửa đốt.

"Thật muốn đem cái lò lớn của em đặt lên, cái này thật khó chịu."

【 Ha ha ha ha ha ha ghét bỏ 】

【 Trước kia tôi luôn cảm thấy cái bếp nhỏ của ông chủ Cua rất tinh xảo, thế mà lại bị ghét bỏ 】

【 Tiểu ca: Thớt không đủ lớn, dao không đủ lớn, bếp không đủ lớn 】

【 Tiên nam đủ lớn là được rồi 】

【 Tỷ muội, còn chưa tối đâu】

【 Gì vậy, tối đen rồi nè :)) 】

Tiêu Chiến lấy giấy dầu silicon, thêm chút dầu, đặt thịt bò đã ướp sẵn lên. Thịt dính lên vỉ sắt nóng bị lửa nướng cháy sém, phát ra âm thanh xèo xèo êm tai, vừa chín tới.

Anh gói tôm và tỏi đã chuẩn bị trước vào trong giấy thiếc và đặt nó sang một bên.

【 Mẹ ơi, con đói 】

【 Đói quá 】

【 Quá thơm 】

【 Tôi khóc đây tôi muốn gọi thức ăn ngoài 】

Vương Nhất Bác lật thịt, Tiêu Chiến dùng kẹp gắp xếp rau diếp và tía tô chồng lên, mỗi một lớp đều được tưới hai loại nước sốt, thịt nướng xong, Vương Nhất Bác dùng kẹp gắp lên đặt ở phía trên, Tiêu Chiến thêm một miếng tỏi, gói xong, Vương Nhất Bác a ô há miệng, anh liền nhét toàn bộ vào miệng cậu.

【 Tôi .... Đói ....】

【 Chú ý đến tôi này】

【 Xem tiểu ca ăn quá có cảm giác thèm ăn rồi 】

【 Không được rồi ...】

Ngao ngậm chặt miệng, Vương Nhất Bác đặt từng con một lên vỉ nướng, chúng dần dần mở miệng ra, bên trong sôi trào bong bóng.

"Cái này không cần thêm muối cũng được, rất tươi."

【 Thứ tôi thiếu là muối sao?】

【 Thứ tôi thiếu là muối sao?】

【 Thứ tôi thiếu chính là con ngao 】

"Nước sốt này rất ngon, tôi quyết định sẽ đặt thêm cái này trong quầy hàng vào ngày mai." Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nhét cho ăn phồng miệng, nói chuyện đều mơ hồ không rõ.
Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc rối bù của cậu, mỉm cười gắp một miếng thịt, nhẹ nhàng ăn.

【 Phong cách ăn của hai người chênh lệch thật lớn ha ha ha ha 】

【 Ha ha ha ha ha ha rất tương phản 】

【 Ha ha ha ha chết cười 】

Cocacola thêm đá mát lạnh, Vương Nhất Bác nghẹn một ngụm lớn, vội vàng uống hết nửa ly, vỗ vỗ ngực, nấc lên một cái.

Tiêu Chiến phốc cười ra tiếng, hắc hắc hắc ha ha ha, chọc cười Vương Nhất Bác, hai người ngồi ở đó cười ngây ngô cả nửa ngày.

【 Được rồi được rồi, thật tốt 】

【 Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thật tốt 】

【 Nếu có thể được ăn xiên nướng của tiểu ca thì càng tốt】

【 Tiểu ca tiết lộ địa chỉ đi】

"Tôi ở chợ đêm Cát Tường ở thành phố A, nhưng nướng xiên cũng không phải là nghề chính của tôi, chỉ đơn giản là tôi thích, nếu các bạn đến du lịch thì có thể ghé qua, tôi sẽ nướng cho bạn con mực lớn."

【 Được 】

【 Tôi muốn đi 】

【 Tôi đang ở thành phố A... Ngày mai đi 】

【 Ghen tị với bạn 】

"Hả? Em còn có nghề chính à?" Tiếu Chiến nghi hoặc, vừa bọc thịt cho cậu vừa hỏi.

Vương Nhất Bác vui vẻ ăn vào miệng, mơ hồ không rõ nói.

"Đúng a, em là... một lập trình viên".

Hai người ăn no nê rồi, họ ngừng phát sóng, thu dọn sạch sẽ khu vực đó, lên lầu ôm lấy Giẻ Lau, chậm rãi đi xuống.

Trời đã tối, trong tiểu khu có rất nhiều người đi dạo, Vương Nhất Bác ở phía trước bị dây thừng của Giẻ Lau dắt đi, Tiêu Chiến ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, đi đến một nơi tương đối yên tĩnh, Tiêu Chiến đi nhanh vài bước, từ phía sau ôm lấy cậu.

Tóc phía sau của Vương Nhất Bác ngắn, để lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, phía sau còn có một dấu hôn nho nhỏ, Tiêu Chiến dán mặt lên trên, đưa tay ra phía trước nắm chặt tay cậu.

"Anh thật hạnh phúc Nhất Bác, thật sự rất hạnh phúc."
"Sau này mỗi bữa cơm, đều muốn ăn cùng em."

Vương Nhất Bác xoay lại, hôn lên khóe môi anh.

"Được, Tiêu Chiến, sau này mỗi ngày, cùng nhau ăn cơm."

-------------------------------

Xin lỗi mọi người để ngâm chap bao lâu không đăng, bọn tui dịch xong lâu rồi mà giờ tôi mới ngoi lên đăng ý 🤡🤡 láo ghê vã mặt 100 lần 😞

À dịch xong hết gòi nha nên sẽ không lo ngâm nữa 🌷🌷🌷

Cảm ơn chị Mocquynh vì đã edit mượt rất đẹp tuyệt vời 🍑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro