Chương 13: Mật đàm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tử Vũ nhanh chóng thu hồi cảm xúc chua xót, mặc kệ thế nào, chân tướng là quan trọng nhất, nếu đại ca thực sự tham gia, sai chính là sai rồi.

"Còn có hai vị tân nương ở nữ khách viện." Cung Thượng Giác nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay. Cung Viễn Chủy hừ cười, trong mắt lộ ra tia hưng phấn: "Trên mặt bọ họ đều viết hai chữ Vô Phong."

"Ba ngày sau, Tử Vũ, đệ đưa hai vị tân nương đến Vũ Cung. Đưa Vân cô nương đi chăm sóc đại ca, Thượng Quan cô nương lưu lại trong viện đệ. Cạnh đệ tuy đã có Kim Phồn, nhưng ta an bày thêm mấy người hầu tưới cây quét nhà, họ đều là thị vệ lục ngọc Giác cung, sẽ cùng Kim Phồn bảo hộ đệ. Thân phận hai tân nương ta sẽ cho người đi xác nhận. Chỉ sợ bọn họ sớm có sắp xếp nên cũng không sợ, ta sẽ phân phó hai nhóm người, một trong tối, một ngoài sáng. Sáng tối kết hợp, kiểu gì cũng có manh mối." Cung Thượng Giác vẫn luôn làm việc cẩn thận, hiện tại vào thời điểm này càng hành sự cẩn thận hơn.

Sở Nguyên nhìn Cung Viễn Chủy một hồi, bỗng nhiên nhớ tới, mấy năm trước, Viễn Chủy bắt được một thích khách Vô Phong, sau đó liền bị Nguyệt công tử mang đi. Sau đó lại nghe nói thích khác đó đã chết, bị treo lên tường thành thị uy, Vô Phong ấy vậy mà cả thi thể cùng không buông tha, lặng yên không một tiếng động mà đem thi thể đi.

"Tẩu tẩu, tỷ nhìn ta làm gì vậy?" Cung Viễn Chủy nuốt một ngụm nước miếng, có điểm hoảng, tẩu tẩu nhìn hắn một hồi lâu không nhúc nhích. Sở Nguyên phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dạng nuốt nước miếng của Cung Viễn Chủy, cười cười: "Ta chỉ nhớ tới mấy năm trước, Viễn Chủy đệ đệ không phải bắt được một thích khách Vô Phong sao, chẳng qua lại bị người Nguyệt Cung mang đi."

Cung Viễn Chủy cẩn thận nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Lúc ấy thích khách đến trộm Bách Thảo Tụy, vừa vặn bị ta nhìn thấy."

"Thượng Giác, không bằng để ta đi Nguyệt Cung hỏi Nguyệt công tử một chuyến, ta nghĩ sẽ có manh mối gì quan trọng không chừng." Sở Nguyên đề nghị nói, trong mắt toát lên một tia sáng. Cung Thượng Giác nhìn đôi mắt Sở Nguyên, yên lặng gật đầu, A Nguyên phát hiện họ không có liên quan gì, mới có thể chắc chắc được.

"Lần tuyển tân nương kế tiếp sẽ không yên bình đâu, Cung Môn và Vô Phong sẽ xảy ra một trận chiến. Tử Thương tỷ tỷ, ta sẽ đề nghị Hoa công tử Hoa Cung, để hắn cùng tỷ nghiên cứu vũ khí." Cung Thượng Giác đem ánh mắt chuyển đến Cung Tử Thương, thành khẩn nói.

"Ta biết rồi, ta sẽ cùng Hoa công tử phối hợp thật tốt." Cung Tử Thương nắm chặt bàn tay, vì sự tồn vong của Cung Môn, nàng nhất định phải nỗ lực.

"Chúng ta thì sao?" Cung Viễn Chủy cùng Cung Tử Vũ nói.

"Viễn Chủy đệ đệ, thời điểm này đệ cứ nuôi dưỡng Xuất Vân Trùng Liên đi, còn về nội lực của đệ, thời gian này nhất định phải tu luyện thêm. Mặc kệ thế nào, tự thân lớn mạnh thì mới có thể bảo đảm chính mình." Cung Thượng Giác nói xong nhìn về phía Cung Tử Vũ: "Tử Vũ đệ đệ cũng giống như vậy, tuy rằng đệ thông minh nhưng năng lực tự bảo vệ mình không đủ, hơn nữa khoảng thời gian này đệ nên thông qua thử thách Tam Vực, học tập càng cao đao pháp càng thâm thúy, tiến thành thử thách, cũng nên luyện tập nội lực."

"Vâng." Hai người gật đầu.

"Đây là hương liệu mới ta nghiên cứu, chỉ cần một chén trà nhỏ cũng làm người có nội lực cao thâm trong vòng 6 bước chân không thể sử dụng nội lực. Nếu phối hợp cùng nội lực của mấy người, một nén hương liền có thể." Sở Nguyên lấy ra hộp hương liệu chia cho mọi người.

"Vậy cái kia thì sao?" Cung Tử Thương chỉ vào một cái hộp khác hỏi.

Sở Nguyên mở hộp ra, mấy người hít hít nhưng không thể ngửi ra bất kì hương vị nào.

"Không có mùi, cái này không phải hương liệu sao?" Cung Tử Vũ hỏi.

"Là hương liệu, nhưng có chút đặc thù. Khi các đệ trở về, đem hương liệu này trộn lẫn với hương xông mà các đệ thường dùng, đem toàn bộ vật bên người xông lại một lần. Nếu sau này có một ngày, đồ vật vô ý đánh rơi hoặc bị người ta lấy đi, chỉ cần đụng vào thì chắc chắn sẽ lưu lại mùi hương của đàn hương. Mà kích phát ra mùi hương đó ở túi hương trong tay ta, hôm qua ta cho Ninh nhi đưa dụng cụ đến cung của mọi người, đã lặng lẽ đặt vào trong hộp. Ngày thường hương liệu này giống như phần trân châu, vô vị." Sở Nguyên mấy năm nay nghiên cứu chế tạo hương liệu phải nói là xuất thần nhập hóa, Giác Cung cả ngày đều ngập trong mùi hương thoải mái, làm người ta khoan khoái.

Cung Viễn Chủy đối với lời nói của Sở Nguyên mà cảm thấy hứng thú, nếu phối hợp cùng độc dược không phải càng tuyệt sao.

"Lát nữa các đệ trở về hãy cẩn thận. Bên cạnh phải để mấy ám vệ, tuy rằng võ công bọn họ không cao nhưng khinh công phải tốt, am hiểu theo dõi cùng điều tra. Vào tình huống đặc thù thì họ sẽ không xuất hiện trước mặt người khác, nếu có việc có thể phân phó cho họ." Cung Thượng Giác dặn dò hồi lâu, mới để họ rời đi.

Sở Nguyên đứng bên cạnh người hắn, nắm chặt tay hắn. Lần đại chiến này nếu bại, Cung Môn cũng không còn, cho nên bọn họ phải thắng.

"A Nguyên, nếu....." Sở Nguyên che miệng hắn hắn, ôm lấy hắn: "Phu quân, đừng nói nữa. Ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng." Cung Thượng Giác cảm thấy lực đạo bên hông, không lời nào, chỉ ôm lấy vai Sở Nguyên, lẳng lặng đứng ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro