Chương 14: Nguyệt cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nguyệt công tử, Nguyên phu nhân cầu kiến." Tôi tớ ở ngoài cửa thông báo.

"Mời vào đây đi." Âm thanh phòng bên trong như có như không, hư vô mờ mịt.

"Lâu rồi không gặp, Nguyệt công tử sao lại có tóc bạc rồi." Sở Nguyên đưa mắt nhìn Nguyệt công tử một thân bạch y, tóc hai bên sườn có những sợi tóc màu trắng khó mà bỏ qua.

Nguyệt công tử nhấp môi cười, trên tay đảo trà: "Người có tuổi rồi, đương nhiên là có tóc bạc. Cung Thượng Giác vừa lên làm Chấp Nhẫn tạm thời hẳn rất là bận, A Nguyên sao lại rảnh rỗi tới đây." 

Sở Nguyên ngồi quỳ trước mặt hắn, cầm lấy ly trà hắn vừa rót, ngửi nhẹ: "Chàng vội chàng, cùng ta đâu có quan hệ gì. Ngươi pha trà vẫn giống trước đây, mùi rất thơm nhưng uống vào lại có vị cay đắng." Nguyệt công tử nghe vậy cũng nếm một ngụm, xác thực là có.

Sở Nguyên uống xong trà, từ cổ tay áo móc ra một cái khăn tay, đưa cho Nguyệt công tử.

"Đây là cái gì?" Nguyệt công tử tiếp nhận, dò hỏi.

"Ngươi nhìn trước xem." Sở Nguyên ý bảo hắn nhìn khăn tay trước.

"Đây là......" Nguyệt công tử nhìn chữ viết quen thuộc, là Vân Tước.

"Ngươi xem kĩ đi, chờ ngươi xem xong ta sẽ nói." Sở Nguyên không nhìn hắn.

Nguyệt công tử cẩn thận mở khăn, nhìn từng câu từng chữ "Nguyệt, thời điểm ngài nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã chết. Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngài, nhưng trời cao vô tình, thế đạo vô tình, giang hồ vô tình, cả đời ta đã được định sẵn, chỉ có thể chết. Ta vẫn luôn không nói với ngài, chỉ cần là thi thể, Vô Phong sẽ không màng tất cả mà đem thi thể về xác nhận thân phận. Dược liệu của ngài chỉ có thể giả chết 3 ngày, kết cục của ta vẫn chỉ cậy. Vào Vô Phong, sẽ không đời ra nào được, chết thì vẫn phải là người Vô Phong.

Nuối tiếc lớn nhất là làm bạn với ngài trong thời gian quá ngắn, việc tốt đẹp nhất trong đời ta đó là quen ngài, thích ngài, yêu ngài. Nếu ta không phải người Vô Phong thì tốt biết bao, đến lúc đó chúng ta sẽ ở bên nhau, cùng nhau pha trà, cùng nhau đọc sách, thật tốt. Nguyệt, ngài phải sống thật tốt, đừng tự trách bản thân nữa. Ta sẽ ở trên trời dõi theo ngài. Vân Tước tuyệt bút."

Nguyệt công tử gắt gao nắm khăn, nước mắt làm ướt bàn trà, tiếng nức nở bị ngăn chặn ở trong cổ họng, giống như một con thú bị thương. Sở Nguyên biết hắn sẽ rơi lệ nên đã quay người đi từ lâu.

"Xoay người lại đi, ta không sao rồi." Nguyệt công tử chỉnh lại cảm xúc, lau đi nước mắt. Sở Nguyên xoay người, hốc mắt hắn phiếm hồng, thở dài, một chữ tình khiến bao nhiêu người mệt nhọc.

"Đồ vật của Vân Tước sao lại ở chỗ ngài?" Nguyệt công tử hỏi.

"Trước khi kế hoạch giả chết của các ngươi bắt đầu một ngày, Vân Tước đã đến tìm ta. Nàng nói nàng từng gặp qua ta ở Nguyệt cung, thấy ta và ngươi nói chuyện, nghĩ ta là một người tốt, nên đã đem khăn tay này giao cho ta, hy vọng ta ở trong tương lai sẽ giao cho ngươi." Sở Nguyên còn nhớ rõ đêm đó, bộ dạng của Vân Tước, quyết liệt, chờ đợi, còn có đắm mình trong tình yêu.

"Vì sao bây giờ mới đưa?" Nguyệt công tử hắng giọng hỏi.

"Là Vân Tước giao phó, chờ thời điểm chuyện này lắng xuống thì mới đưa cho ngươi. Lúc đầu ta tính đến tết Nguyên Tiêu sẽ đưa cho ngươi nhưng ta sợ hiện tại không chờ được." Lúc đầu Sở Nguyên không định đưa cho Nguyệt công tử lúc này, chỉ là hiện tại sợ là không được.

"Ngài muốn biết cái gì?" Nguyệt công tử cười nói.

"Ta muốn biết người Vô Phong trên người đều có loại độc giống Vân Tước?" Sở Nguyên từng nhìn thấy bộ dạng phát độc của Vân Tước, nhưng mà cũng chỉ là vô tình gặp được, lúc ấy thuận tay giúp nàng ta áp chế.

"A Nguyên, người Cung Môn đều gọi ngài là Nguyên phu nhân, coi ngài là phu nhân nhu nhược của Cung Thượng Giác. Lại không biết ngài có năng lực quan sát tỉ mỉ, còn có khả năng chế tạo hương liệu. A Nguyên, với thông tuệ của ngài, lúc trước tại sao lại bị lão nhị Sở gia tra tấn vậy?" Nguyệt công tử dùng ngữ khí vui đùa nói, trong mắt lại lô ra tia nghiền ngẫm.

Sở Nguyên nhìn vào đôi mắt hắn, nụ cười càng thêm xán lạn: "Nguyệt công tử cũng thông tuệ không kém, chỉ là năm đó lão nhị Sở gia đem những người đắc lực nha hoàn bà tử của ta đuổi đi toàn bộ, chỉ có một mình Ninh Nhi ở bên cạnh. Hai thiếu nữ làm sao đấu lại đám sài lang hổ báo kia. Tra tấn là sự thực, nhưng ở trong sân viện ta đã đốt hương liệu làm người ta dần dần suy yếu. Chỉ cần bọn họ dám bước vào, sẽ hít phải hương liệu, lâu dần sẽ suy yếu mà chết, mọi chuyện cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Nếu không phải Cung Thượng Giác ngoài ý muốn xuất hiện, Sở Nguyên cũng có thể để bọn họ bất tri bất giác chết đi. Điều may mắn chính là, có Cung Thượng Giác đến làm trên tay nàng không dính một giọt máu tươi.

"Ngài cảm thấy ngài giấu được Cung Thượng Giác sao?" Nguyệt công tử hỏi.

"Ta chưa bao giờ giấu giếm chàng, ngay khi chàng bước vào sân chàng đã tự khắc biết, cho nên chàng đã đích thân giải quyết bọn họ, Thượng Giác tuyệt đối sẽ không để bàn tay ta dính một giọt máu nào." Sở Nguyên vươn tay, bởi vì có Cung Thượng Giác nên đôi tay này luôn sạch sẽ.

"Ta không muốn nghe chuyện các người ân ái nữa. Đúng như ngài đoán, người Vô Phong khi đi làm nhiệm vụ thì sẽ uống một loại độc dược, gọi là Ruồi Bán Nguyệt. Giống như tên, nửa tháng sẽ phát tác một lần, cần có thuốc giải định kỳ." Nguyệt công tử chậm rì rì nói.

"Cho nên Vô Phong đã dùng độc này để khống chế thủ hạ vì chúng mà bán mạng?" Sở Nguyên có điểm khó hiểu, chẳng lẽ Vô Phong không biết Cung Môn ra vào rất khó khăn sao, hạ độc mà thiếu suy xét?

"Có thể nói như vậy, ngài nói với Cung Thượng Giác, Ruồi Bán Nguyệt và Thực Nguyệt Chi Tâm là giống nhau. Đúng rồi, lần trước ngài để cho ta Vân Trung Nguyệt ta đã dùng hết rồi, lần sau tới có thể mang cho ta một ít chứ?" Nguyệt công tử rũ mắt, vuốt ve khăn tay.

"Ta biết rồi, mỗi tháng ta sẽ đưa cho ngươi một ít. Cái này là hương liệu cho ngươi, tác dụng và công hiệu đều đã viết trên giấy." Sở Nguyên cầm lấy một cái hộp đặt lên trên bàn.

"Đa tạ. Về sau tới nhiều một chút, hương của ngài, ta cảm thấy rất hứng thú. Còn có núi trước Cung Viễn Chủy, ta muốn nghe ngài kể nhiều về hắn, ta muốn biết thiên tài độc dược trăm năm có một của Cung Môn." Nguyệt công tử lười biếng nhìn, lười biếng nói.

"Chờ khi Viễn Chủy làm lễ nhược quán, tham gia thử thách Tam Vực, đến lúc đó ngươi sẽ biết, cần gì ta phải nói, ta nghĩ ngươi sẽ thích đứa nhỏ Viễn Chủy đấy. Ta không quấy rầy ngươi nữa, tuy rằng đã nói người núi sau không thể tùy tiện ra núi trước, nhưng các ngươi phá hỏng gia quy đâu có ít, không có việc gì thì đến Giác cung ngồi chơi, ta sẽ làm chút đồ ăn, đảm bảo ngươi sẽ thích." Sở Nguyên quay người rời đi

Nguyệt công tử nhìn bóng dáng của Sở Nguyên, nói cái gì chứ, cái gì mà phá hỏng gia quy không ít, hắn không phải là Tuyết Trùng Tử và Hoa công tử đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro